Tang Gia Ý: “……”
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trước kia, đối với cậu mà nói, mặc dù chỉ có một mình ông nội gọi cậu là Hựu Hựu.
Nhưng cậu nghĩ, nếu người khác cũng gọi cậu như vậy, Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là cũng chẳng sao cả.
Cùng lắm thì có hơi ngại thôi, dù sao ý nghĩa đại biểu cho hai chữ “Hựu Hựu” quá mức thân mật, cứ cảm giác như người ta đang gọi bảo bối của họ.
Nhưng mãi đến khi cảm xúc ban nãy của Giản Tế thay đổi, mới khiến Tang Gia Ý ý thức được cái gì đó hơi mông lung.
Thời điểm trước đấy ở Phòng làm việc Voice, Tang Gia Ý từng đồng ý với Giản Tế, nói rằng sẽ duy trì khoảng cách nhất định với người khác, ít tiếp xúc tứ chi hơn một chút.
Xét đến cùng, có thể là đối phương có ham mu/ốn chiếm hữu khá mạnh, “ham mu/ốn chiếm hữu” này như vậy thì tuyệt đối không chỉ giới hạn trên tứ chi đâu.
Ví dụ như tư cách gọi “Hựu Hựu”, có lẽ đối với Giản Tế mà nói cũng là một loại độc chiếm, là một loại đặc quyền.
Sau khi Vu Tranh tự cưỡng chế giải cứu, liền phát hiện ánh mắt nhàn nhạt của Giản Tế đã dời khỏi người mình.
Cậu ta thở ra một hơi thật sâu, cơ thể thả lỏng lại, thiệt dọa người.
Giọng nói của Giản Tế không nghe ra cảm xúc gì: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Đường Trạch Vũ đứng xéo phía sau Giản Tế, cười như không cười nhìn bóng lưng của anh.
Cái người Giản Tế này, quá là khó ngẫm, trên mặt người bình thường biểu hiện ra 3 phần, thì ước chừng có thể đoán được bụng dạ đến 6 hoặc là 10 phần.
Nhưng bình thường Giản Tế chỉ thể hiện ra 0 phần, bên trong là bao nhiêu thì hoàn toàn không đoán ra được.
Đường Trạch Vũ nghi, mức độ tâm trạng tồi tệ trong nháy mắt vừa nãy của đối phương, hẳn là còn tệ hơn nhiều so với phỏng đoán.
Nghĩ tới đây, hắn lại nghiêng đầu nhìn Tang Gia Ý chẳng biết mảy may, bộ dáng nhu thuận.
Trong thang máy, Giản Tế nhìn con số màu đỏ nhảy lên từng ô một, sau đó lại thông qua bề mặt phản chiếu của thang máy nhìn Tang Gia Ý nghiêng đầu, đang lẩm bẩm thì thầm với Vu Tranh.
Lúc Giản Tế ở bên ngoài cũng không gọi cậu là Hựu Hựu.
Giống như là cẩn thận dè dặt cất giấu một kho báu, không để cho người ta phát hiện.
Trước mặt đa phần mọi người, anh đều gọi là “Tiểu Ý”, trước mặt bạn bè ở Phòng làm việc Voice hoặc nhóm độc giả kia của Tang Gia Ý, Giản Tế gọi là “Tang Tang” hoặc “Tang Tử”.
Hựu Hựu quá quý giá rồi, không cho người khác gọi.
–
Thời điểm mấy người cùng đi vào phòng bao, Diệp Trăn đang ngồi uống trà.
Thấy bọn họ tiến vào, hắn “yô” một tiếng: “Cuối cùng cũng đến, tôi còn tưởng là hôm nay mấy người cùng hẹn xù kèo[1] tôi chứ.”
[1] Gốc là 放我的鸽子: ý chỉ không giữ lời hứa, thất hẹn.
Đường Trạch Vũ cười mắng câu “biến đê”, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn: “Chuyện này cũng chỉ có cậu làm được thôi, ai thiếu đạo đức hơn cậu chứ hả?”
Diệp Trăn đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Tang Gia Ý bên cạnh Giản Tế.
Giản Tế kéo Tang Gia Ý qua, cúi đầu giọng nói ôn hòa giới thiệu với cậu: “Đây là một người bạn khác của tôi, tên Diệp Trăn.”
Sau đó lại hướng về phía Diệp Trăn rồi mở miệng: “Đây là Tang Gia Ý, vị bên cạnh này là Vu Tranh bạn của Tiểu Ý.”
Diệp Trăn mỉm cười: “Đã nghe nói từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng chính thức gặp được người rồi.”
Tang Gia Ý giương miệng mỉm cười, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Diệp Trăn ạ.”
Mấy người ngồi xuống, phục vụ ở một bên đặt menu tới trước mặt bọn họ.
Giản Tế dùng tay kề sát vào người Tang Gia Ý, phát hiện có hơi lạnh, liền rót một ly trà nóng, để người bưng trong lòng bàn tay.
Tang Gia Ý rũ mắt hớp một ngụm trà, thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó hai người họ cùng xem chung một quyển menu, ngón tay thon dài của Giản Tế chỉ lên món ăn trên menu, hỏi Tang Gia Ý ở bên cạnh:
“Muốn ăn cá giấm chua không?”
Tang Gia Ý gật gật đầu: “Dạ.”
“Tôm thì sao?”
“Dạ, tôm say được không ạ?”
Tang Gia Ý chưa từng ăn qua, nên hơi tò mò.
“Không thể, em muốn thăng thiên đấy à?”
Tôm say là món tôm sống bỏ vào trong rượu nồng độ cao chế biến thành, hơn nữa đó là tôm sống.
Trước tiên chưa nói bên trong có chứa cồn, cho dù là món sống được làm ra từ nhà hàng cao cấp, đặt ở trước mặt Tang Gia Ý, Giản Tế cũng cảm thấy không sạch sẽ, dạ dày của đối phương không chịu được.
“Ò.” Giọng ồm ồm.
“Súp trứng đậu hũ, là món em thích nhỉ?”
“Dạ.”
Nghe thấy lời của đối phương, Tang Gia Ý không khỏi nghĩ, thực ra đâu cần phải hỏi.
Cậu thích ăn cái gì Giản Tế đều biết cả, cậu có thể hay không thể ăn cái gì, Giản Tế cũng biết.
Cả gian phòng bao, mỗi một người đều đang tự nhìn thực đơn của mình.
Giữa một mảnh im lặng, chỉ có thanh âm trầm thấp êm tai của Giản Tế, bởi vì đè thấp hơn một chút, cho nên có vẻ cực kỳ dịu dàng.
Diệp Trăn ngồi đối diện bàn tròn nhướng lông mày, liếc nhau một cái với Đường Trạch Vũ bên cạnh, Đường Trạch Vũ nhún nhún vai.
Sau đó hắn tằng hắng cổ họng, cố ý hỏi trêu: “Tiểu Ý, muốn ăn thịt kho Đông Pha không? Thịt Đông Pha ở đây ngon lắm.”
Tang Gia Ý há há miệng, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, ánh mắt của Giản Tế ngồi bên cạnh đã nhàn nhạt rơi lên người Đường Trạch Vũ:
“Cậu muốn ăn thì tự gọi, em ấy không ăn.”
Tang Gia Ý bèn ngậm miệng, quả thực cậu không ăn, một chút thịt mỡ cũng không ăn.
Dù rằng rất nhiều đầu bếp tay nghề cao siêu sẽ áp chảo thịt mỡ đến mức không còn béo ngậy tí nào, nhưng chỉ cần trong nhận thức của Tang Gia Ý đó là thịt mỡ, cậu liền ăn không nổi.
Đường Trạch Vũ mỉm cười: “Được, không ăn.”
Tang Gia Ý nhận ra Vu Tranh bên cạnh không được tự nhiên, cậu nghiêng người hỏi thăm: “Có gì muốn ăn không?”
Vốn là do cậu kéo người tới đây, đương nhiên phải cố gắng chú ý người ta.
Vu Tranh có hơi ngại ngùng mỉm cười: “Không sao, hồi nãy mọi người đã gọi rất nhiều rồi.”
Kỳ thực cậu ta không phải người có tính cách dễ ngại ngùng, chẳng qua là thực sự rất ít khi tới những chỗ như thế này.
Hơn nữa về thầy Vũ Tế, trước đó cậu ta đã biết, bối cảnh của đối phương không bình thường, nhưng ở đây còn có hai người bạn đồng bối cảnh với anh.
Dưới hoàn cảnh thế này, quả thực khiến người ta có hơi câu nệ.
Vì vậy Tang Gia Ý liền quay đầu chọt chọt Giản Tế: “Anh mời khách phải không ạ?”
Giản Tế nhướng lông mày: “Là tôi.”
Sau đó đầu Tang Gia Ý vẹo qua nói với Vu Tranh: “Ảnh mời ảnh mời, mau gọi nhiều lên.”
Giản Tế suýt chút nữa tức cười, vươn tay sờ sờ phần thịt mềm sau cổ người nọ, khiến cho Tang Gia Ý vô thức rụt cổ lại.
Vu Tranh cũng cười, trong lòng thoải mái hơn chút.
Trong lúc đợi món, Diệp Trăn cười nhìn về phía Tang Gia Ý, nói: “Thực ra không phải lần đầu tiên chúng tôi gặp cậu.”
Tang Gia Ý nghi hoặc mà nghiêng đầu, bởi vì cậu không nhớ bản thân đã từng gặp qua bọn họ.
Diện mạo của hai người đối diện đều xuất chúng, khí chất bất phàm, nếu đã từng gặp, Tang Gia Ý không thể không có ấn tượng.
“Nhớ buổi vũ hội hóa trang năm nay chứ? Là của Đường Trạch Vũ tổ chức.”
Tang Gia Ý giật mình, cậu nhớ ra rồi, đó là thời điểm cậu và Giản Tế gặp mặt lần đầu.
Đường Trạch Vũ mở miệng nói: “Lúc ấy chúng tôi đứng trên lầu hai, nhìn thấy cậu.” Hình như cảm thấy thú vị, hắn vạch trần, “Đáng lẽ anh trai tôi bảo để cậu đi tìm anh ấy, nhưng cậu mất phương hướng, nửa buổi không tìm thấy người, còn bị người ta kéo thẳng đi khiêu vũ, anh ấy đành trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu luôn.”
Tang Gia Ý còn chưa nói chuyện, ngược lại là Vu Tranh đã thoải mái lại tò mò hỏi: “Là chỗ mà Tang Tang với thầy Vũ Tế đính ước ấy ạ?”
Trong phòng bao nháy mắt im lặng, xém nữa quên mất, trong tất cả mọi người ở đây, thì người ngoài cuộc như Vu Tranh vẫn chưa biết chuyện thỏa thuận kết hôn này.
Đường Trạch Vũ nhịn cười, nói: “Đúng, là chỗ hai bọn họ đính ước, cậu còn nghe nói cái gì nữa?”
“Tang Tang và thầy Vũ Tế vừa gặp đã yêu.” Vu Tranh thật thà trả lời.
Tang Gia Ý: “……”
Cậu cảm thấy mặt mình nhất định đã đỏ lên, rõ ràng lúc đó cậu chẳng nói gì cả!
Tang Gia Ý vô thức nhìn qua phía Giản Tế bên cạnh, anh đang dùng một tay chống nửa hàm dưới của mình, điệu bộ rất thảnh thơi.
Cảm nhận được ánh mắt của Tang Gia Ý bên cạnh, anh hơi hơi nghiêng đầu sang nhìn cậu.
Thấy cổ và lỗ tai người đã hơi đỏ, bên trong con ngươi của Giản Tế lộ ra chút ý cười, vươn tay sờ sờ thịt mềm trong lòng bàn tay người.
Đường Trạch Vũ hứng thú dạt dào: “Sau đó sao nữa?”
“Sau đó……”
Vu Tranh hơi do dự nhìn Tang Gia Ý một cái, về phần mấy cái mưu đồ quấy rối linh tinh gì đó hình như không tiện nói.
Sợ Tang Gia Ý không có chỗ chui, Giản Tế mở miệng nói với Đường Trạch Vũ: “Sau đó, chúng ta nên ăn cơm rồi.”
Đường Trạch Vũ cũng biết một vừa hai phải, bèn cười cười, không truy hỏi tiếp nữa.
Tang Gia Ý hơi vui mừng rằng bản thân đã kéo Vu Tranh tới đây cùng mình, bởi vì giống như cậu đã liệu trước, giữa mấy người này thực sự có chút chính sự cần bàn.
Lúc nói tới đề tài thu mua công ty các loại, Tang Gia Ý nghe không hiểu lắm, cũng không thấy hứng thú, bèn cùng Vu Tranh ăn đến vui quên trời đất, một bên tám chuyện linh tinh.
Mặc dù Tang Gia Ý không ăn được tôm say, nhưng cuối cùng gọi tôm rim tương*, hương vị cũng rất ngon.
(*) Gốc là 酱香虾: vì search hình ảnh trông có vẻ giống nên mình để vậy luôn.
Trên tay Tang Gia ý đang lột tôm, hôm nay cậu mặc bên trong một cái áo len rộng mềm mại màu trắng, tay áo cũng rộng thùng thình, có hơi dài.
Trước đó vì để tiện ăn cơm, đã được cậu xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóc.
Chỉ là động rồi lại động, tay áo lại lỏng lẻo rơi xuống, che phủ nửa mu bàn tay.
Bởi vì vừa mới lột tôm, ngón tay không sạch sẽ lắm.
Cậu nghiêng đầu nhìn Vu Tranh, vừa định nhờ người giúp đỡ, đã trông thấy đối phương cũng mỡ đầy tay.
Còn chưa kịp nói cái gì, Tang Gia Ý đã cảm thấy cánh tay của mình được người nắm lấy giật giật.
Ngoảnh đầu nhìn, liền thấy Giản Tế đã quay đầu về, hơi rũ mắt cuốn từng chút từng chút ống tay áo len cho cậu.
Sau đó rút một miếng khăn ướt ở bên cạnh ra, lau ngón tay có dính dầu mỡ của cậu, một ngón rồi lại một ngón, thỉnh thoảng còn đáp lại lời của Diệp Trăn và Đường Trạch Vũ bên kia.
Giản Tế nhìn con tôm lột đến mức nát bét của Tang Gia Ý, liền kéo đĩa đến trước mặt mình.
Tang Gia Ý lẳng lặng nhìn ngón tay thon dài của anh khéo léo lột tôm, dường như rõ ràng lực chú ý không đặt ở trên này, nhưng tôm lột xong thịt còn nguyên lại sạch sẽ.
Cuối cùng anh chấm tương trong đĩa rồi mới đặt vào chén của Tang Gia Ý.
Chỉ chốc lát sau, trong chén của Tang Gia Ý đã đầy ắp tôm, cậu liền vui vui vẻ vẻ thưởng thức.
Sau khi ăn hết tôm, Tang Gia Ý nhìn gà cay được xoay tới trước mặt mình.
Đây là món vừa mới gọi ban nãy, Tang Gia Ý chủ động nói với Giản Tế: “Tôi muốn ăn.”
Giản Tế cười rồi lắc đầu: “Không cho ăn.”
Nhưng rốt cuộc anh đã gọi rồi, Tang Gia Ý nhỏ giọng hỏi: “Không phải không được ăn ạ?”
Giản Tế: “Ừ, gọi cho em thèm.”
Tang Gia Ý nhìn Giản Tế đang nghiêng đầu nói chuyện với Diệp Trăn, sau đó cẩn thận từng li từng tí thò đũa về phía đĩa gà cay kia.
Ai ngờ, Giản Tế như mắt mọc sau gáy, ngoảnh đầu đường nhìn trực tiếp dừng lại trên mặt Tang Gia Ý.
Lần này, bắt quả tang.
Tang Gia Ý cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng trông như bọn họ và Diệp Trăn bàn chuyện rất nghiêm túc mà, nhưng sao cậu làm cái gì đối phương cũng biết thế.
Tang Gia Ý chỉ có thể ngượng ngùng gắp miếng gà cay bỏ vào đĩa của Vu Tranh ở bên cạnh: “Ngư Ngư, cho cậu này.”
Trong lòng Vu Tranh vô thức “lộp bộp” một cái, so với ánh mắt của Giản Tế thì thứ tới trước là trực giác bất an của cậu ta.
Quả nhiên, cậu ta nghe thấy giọng nói thấp thấp của Giản Tế hỏi Tang Gia Ý bên cạnh: “Tại sao không gắp cho tôi? Tại sao lại cho người khác?”
Tang Gia Ý: “……!Nhưng chẳng phải anh không ăn cay ạ?”
“Ừ.” Giản Tế nhận được đáp án này hình như rất hài lòng, nhưng anh vẫn nhỏ giọng nói với người: “Sau này đồ em lấy ra, nhớ bỏ vào chỗ tôi trước.”
“Dạ.” Rất nghe lời.
Đường Trạch Vũ nói được một nửa, đã trông thấy lực chú ý của anh trai lại tập trung vào người Tang Gia Ý ở kế bên.
Vốn hắn tưởng rằng, bàn chuyện với bọn hắn là chính sự, sau đó nhân tiện chăm sóc Tang Gia Ý bên cạnh.
Nhưng bây giờ lại trái ngược hoàn toàn, hóa ra bàn chuyện với bọn hắn mới là nhân tiện.
Diệp Trăn liếc mắt với Đường Trạch Vũ lần nữa.
Thỏa thuận hôn nhân á?
Hai tên đương sự này hình như không có ai cảm thấy kỳ lạ nhở.
Phòng bao trên tầng cao nhất của Thính Tương Hiên có thiết bị giải trí, cho nên sau khi mấy người ăn xong, Giản Tế cùng Diệp Trăn và Đường Trạch Vũ đi đến bên bàn bi-a, có chút chuyện cần bàn, nhân tiện tiêu thực luôn.
Tang Gia Ý và Vu Tranh vẫn ngồi bên bàn ăn, hưởng thụ món tráng miệng nhỏ sau bữa cơm.
Vu Tranh cắn một miếng pastry khoai môn, nhìn Tang Gia Ý bên cạnh, lại nhìn Giản Tế thường hay để quên ánh mắt ở bên này.
Cậu ta gọi một tiếng: “Tang Tang nè.”
Tang Gia Ý cũng mới ăn pastry khoai môn xong, bên khóe miệng còn lộ ra một chút vụn bể của đồ ăn, thoạt nhìn giống hệt như trẻ con.
Nghe thấy người gọi cậu, Tang Gia Ý ngẩng đầu mờ mịt nhìn Vu Tranh: “Hử?”
Liền nghe thấy tiếng cảm thán của Vu Tranh: “Ảnh thật sự thích cậu chớt luôn ấy.”!.