Nghe thấy câu nói đó của Giản Tế, Tang Gia Ý bỗng dưng có chút khẩn trương.
Cậu nói: “Có thể chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên ạ.
“
Thanh âm Giản Tế ấm áp: “Điều hòa phòng anh hư mất rồi, liên hệ với Biên Nam, cậu ta nói tìm người tới sửa cũng đã là ngày mai, với lại phòng khách khác đều đầy cả rồi.
“
Nghe xong, thực ra Tang Gia Ý cũng không hoài nghi gì mấy, cậu biết, phòng ở làng du lịch này ít mà tinh tế, cho dù được đặt kín chỗ từ trước cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì.
Cậu thò đầu ra ngó ngó cửa phòng hai bên: “Ừm! ! còn có anh Diệp Trăn và anh Trạch Vũ ạ.
“
Giản Tế tỉnh bơ: “Diệp Trăn không quen ngủ cùng người khác, Trạch Vũ ngủ sẽ ngáy, rất ồn.
“
Lòng bàn tay Tang Gia Ý thấm chút mồ hôi, cậu vân vê vạt áo của bản thân: “Vậy, vậy không thì anh tới phòng tôi ngủ, tôi đi tìm Ngư Ngư nhé?”
Giản Tế chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Em nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
“Một giờ sáng ạ.
” Tang Gia Ý nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng trả lời.
“Có khi cậu ấy đã nghỉ ngơi rồi, giờ em muốn đi quấy rầy người ta sao?”
“Không muốn ạ.
“
“Thế nên?” Trước nay Giản Tế rất am hiểu cái kiểu nói chuyện dẫn dắt này, dùng câu hỏi bản thân thiết lập sẵn dẫn dắt đối phương đưa ra đáp án mình mong muốn.
Nhưng bây giờ anh chọn lùi một bước nhỏ:
“Thôi, hình như có hơi ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi, không thì anh về trước nhé, cũng chỉ lạnh mỗi một đêm, ngày mai có người tới sửa rồi.
“
Vừa dứt lời, cánh cửa vốn chỉ mở một kẽ hở, chầm chậm mở to ra, toàn cảnh trong phòng lặng lẽ lộ ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng sáng trong phủ kín cả căn phòng, kéo dài mãi đến hành lang tối om.
Đường giáp giới sáng tối giữa bọn họ hoàn toàn hợp thành một mảnh.
Một thanh âm khe khẽ vang lên: “Anh vào đi ạ.
“
Ban đêm, hai người trầm mặc nằm thẳng trên giường.
Trước đó lúc ở thành phố Tô cũng không phải chưa từng nằm chung trên một chiếc giường, cho nên Tang Gia Ý cũng không cố ý đề cập cái gì mà một người ngủ giường người còn lại ngủ sô pha, nghĩ rằng có khác gì đâu.
Thế nhưng mãi cho đến khoảnh khắc lên giường đó, cậu mới nghĩ, gì mà không khác?! Khác nhau to luôn!
Khoảng cách giữa hai bọn họ không tính là xa, nhưng vẫn khắc chế để lại một chút khe hở vi diệu.
Cảm nhận được thái độ của Tang Gia Ý bên cạnh không giống như trước đây, Giản Tế nghiêng đầu nhìn cậu: “Hựu Hựu? Cơ thể không thoải mái sao em?”
Nửa mặt dưới của Tang Gia Ý vùi vào trong chăn, thanh âm bí bí: “Tôi hơi nóng ạ.
“
Nóng ư?
Nhiệt độ căn phòng này vừa phải, ngay cả cơ thể cũng khỏe mạnh, Giản Tế nặng hỏa khí hơn Tang Gia Ý một chút cũng chưa cảm thấy nóng.
Xưa nay Tang Gia Ý vẫn luôn ngại rét sợ lạnh, cậu nóng ư?
Giản Tế bèn nghiêng người qua một chút, vươn tay phá vỡ một ít khoảng cách vi diệu trước đó, chạm vào bàn tay của Tang Gia Ý.
Đối phương dường như vô thức muốn rụt về sau một chút, lại bị Giản Tế túm chặt lại.
Chạm tới là một mảnh mát lạnh.
Mặc dù không bật đèn, nhưng thông qua ánh trăng chiếu vào, Giản Tế có thể lờ mờ thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
“Nóng sao?”
Cảm nhận được chênh lệch nhiệt độ giữa bàn tay hai người, Tang Gia Ý rụt vào trong chăn một chút, lại cảm thấy cảm giác khô khốc trong lòng càng mạnh mẽ hơn.
Mặc dù chân tay cậu lạnh lẽo, nhưng cậu thì nóng.
Ban ngày hôm nay, sau khi ăn xong bữa cơm ở sân nhỏ của Biên Nam, thấy người đang hỗ trợ dọn dẹp đồ, Tang Gia Ý cũng đứng dậy chuẩn bị giúp đỡ.
Bất ngờ một hương thơm thoang thoảng lướt qua, Tang Gia Ý đã cảm thấy cổ mình bị người câu lấy.
Giọng nói mang theo ý cười bên cạnh vang lên: “Đi thôi, đi chơi với anh, để bọn Biên Nam dọn.
“
Tang Gia Ý ngây ngốc quay đầu, liếc mắt đã trông thấy cần cổ trắng thuần gần trong gang tấc, tóc đen, làn da lành lạnh cùng vết đỏ hồng, ba màu rõ rệt tạo thành chấn động thị giác nguyên thủy nhất.
Tang Gia Ý ngẩng đầu lên nhìn đường cong sườn mặt rõ ràng của Trì Vũ, “oành –” một tiếng, hơi nóng dâng lên.
Cậu đỏ mặt nhìn chằm chặp người ta, ngay cả mắt cũng không chớp.
Trông thấy phản ứng của đối phương, Trì Vũ trực tiếp cười gập cả lưng, một bên nói: “Giản Tế, sao em ấy dễ chọc thế nhỉ, tôi không ngồi xổm nữa, bắt cóc nhà cậu có được không?”
Anh ta biết ánh mắt của Giản Tế đang đặt trên cánh tay đang câu lấy cổ cậu, mang theo sự cảnh cáo.
Nhưng anh ta lại không sợ.
Chả sao cả, nếu bị đánh Biên Nam sẽ ra tay.
Sau đó không ngoài dự đoán, ý cảnh cáo trong mắt Giản Tế càng lộ rõ thêm.
“Em ấy sẽ không đi theo cậu.
” Thanh âm của Giản Tế nhàn nhạt.
Nói xong ánh mắt anh cùng Trì Vũ đồng thời dừng lại trên người Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý không biết bọn họ nói cái gì, đầy đầu toàn là trên người anh ấy thơm ghê.
Không phải mùi son phấn, mà giống như hương vị dung hòa rất tự nhiên của núi này sông đây.
Nghĩ như vậy, Tang Gia Ý liền ngượng ngùng cách anh ta gần hơn nữa, chơm chơm.
Giản Tế: “! ! “
Là do mặt anh đứng còn chưa đủ cao sao?[1]
[1] Ý chỉ cảm giác hiện diện mờ nhạt.
Trì Vũ bèn cười rồi dẫn người đi lên lầu.
Trên ban công hình bán nguyệt lớn ở lầu hai, từ chỗ này có thể nhìn ra mặt hồ rộng lớn cách đó không xa, nước trời một màu, núi xanh trùng điệp.
Trong lòng bàn tay của Tang Gia Ý bị nhét một viên kẹo, cũng không biết là có chuyện gì, hình như người bên cạnh đều rất thích nhét kẹo cho cậu ăn.
“Cảm ơn anh.
“
“Trước đây em bị Giản Tế lừa hôn thế nào?” Trì Vũ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của đối phương, tò mò hỏi.
Lúc ở phòng bếp, Biên Nam từng nhắc qua một lần với anh ta, hai người này chẳng phải hôn nhân thật sự.
Nhưng thực ra cho dù đối phương không nói, Trì Vũ cũng loáng thoáng nhìn ra được, dáng vẻ rất thân mật nhưng lại kiềm chế cách nhau một khoảng vi diệu.
Tang Gia Ý không chắc anh ta biết được bao nhiêu, rũ con ngươi suy tư: “Bởi vì gia đình hai bên có một vài chuyện rất phức tạp, với lại không phải lừa, em tự nguyện ạ.
“
Cậu nghiêm túc giải thích.
Trì Vũ “À” một tiếng thật dài: “Cậu ta vì di sản của ông ngoại nhỉ?”
Đối phương vừa nói như vậy, Tang Gia Ý liền biết hẳn là anh hiểu rõ về tình hình hôn nhân của bọn họ.
Xem ra quan hệ giữa Giản Tế và Biên Nam còn tốt hơn một chút so với cậu tưởng tượng.
Vậy cũng không phải giấu diếm nữa, Tang Gia Ý gật gật đầu.
Trì Vũ liền nhoài người lên lan can bằng gỗ sơn đỏ cười không ngừng: “Em có biết, cho dù không kết hôn, Giản Tế cũng có một vạn cách có thể lấy đồ của ông ngoại cậu ta về?”
Tang Gia Ý ngớ ra.
Bất kể chuyện gì vừa đủ mới hay, nhúng tay quá nhiều lại thành ra không đẹp.
Trì Vũ bèn cười rồi cúi đầu lấy kẹo từ trong lòng bàn tay Tang Gia Ý ra, bóc vỏ, sau đó ra hiệu với cậu: “A –“
Tang Gia Ý ngoan ngoãn ngửa đầu há miệng: “A –”
Ý cười trong mắt Trì Vũ càng đậm, bỏ kẹo trái cây vào trong miệng cậu, một bên cảm thán nói: “Giản Tế chó thật đấy.
“
Hả?
Tang Gia Ý cảm thấy Trì Vũ đang nói xấu Giản Tế.
Không thể được.
Nhưng mà, nhưng mà cậu rất thích Trì Vũ, Tang Gia Ý không nói nổi lời trách móc và phản bác anh ta.
Vì vậy cậu rũ mắt suy tư, sau đó nhỏ giọng khẩn trương nói: “Biên Nam cũng vậy.
“
Cậu cũng muốn nói xấu Biên Nam, bù qua sớt lại.
Trì Vũ trực tiếp cười ra tiếng: “Em không thích Biên Nam à?”
Tang Gia Ý lắc lắc đầu, lại chẳng quen, nào có nhiều tình cảm như vậy, cậu chỉ có ấn tượng đầu tiên trực quan nhất thôi.
Vì vậy Tang Gia Ý nhìn Trì Vũ một cái, thấy anh ta không để bụng, bèn nói: “Thoạt nhìn anh ta rất dữ, dữ lắm luôn.
“
Còn là mặt tốt nhất của Giản Tế.
“Dữ –” Trì Vũ kéo dài giọng, sau đó nói không rõ ý tứ, “Đừng có bị bề ngoài của Giản Tế lừa, em đợi đi, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta sẽ dữ với em.
“
–
Hiện tại, Tang Gia Ý cảm thấy tay mình được Giản Tế sưởi ấm, đối phương rất ôn nhu.
Dữ sao?
Trì Vũ coi cậu như trẻ nhỏ, cho rằng cậu chẳng hiểu gì hết.
Nhưng cậu nghe hiểu nha!
Cậu biết cái đối phương nói chẳng qua là một vài chuyện nào đó trên giường, nhưng liên hệ mấy chuyện này cùng với Giản Tế! !
Tang Gia Ý bỗng rút tay xốc chăn một phen, chôn cả đầu cả não mình vào trong: “Tôi ngủ đây!”
Giản Tế: “! ! “
Cả đêm, Giản Tế cảm nhận được rõ ràng Tang Gia Ý ngủ không được ngon lắm, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng vào giấc.
Sau đó cả người vô thức chui vào trong lòng Giản Tế.
Giản Tế vừa mới chuẩn bị ôm lấy cậu, đã cảm thấy người trong lồng ngực hình như đang cố gắng chừa lại chút ý thức.
Sau khi hoảng hốt nhận ra bản thân đã làm cái gì, cậu lăn sang bên cạnh, lủi ra, rồi lại tiếp tục ngủ.
Giản Tế:?
Cả đêm, cứ làm tới tới lui lui như vậy, hai người đều bị giày vò.
Đến thời điểm gần sáng, thực sự mệt không chịu được nữa, Tang Gia Ý mới hoàn toàn rơi vào trong mộng.
Giản Tế ngồi nửa dậy, ngắm dáng vẻ ngủ đến mức mềm mại bên cạnh của Tang Gia Ý, nhịn không được oán hận thò tay nhéo nhéo mặt cậu.
Lần đầu tiên anh có hơi mê man nghĩ: Xảy ra vấn đề ở đâu?
Lúc sắc trời bên ngoài gần sáng lên, Giản Tế nhấn điều khiển, khép bức màn cửa sổ sát đất diện tích lớn lại, sau đó bản thân thì nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Anh đắp kỹ chăn cho Tang Gia Ý, rũ mắt ngắm cậu một hồi.
Ngoan quá.
Giản Tế thực sự rất muốn hôn hôn người ấy.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ kiềm chế cúi đầu xuống, dùng trán mình cụng cụng hai gò má ấm áp của đối phương.
Giản Tế kéo cửa ra, đang chuẩn bị quay về phòng mình, vừa hay cửa phòng bên cạnh cũng mở.
Đường Trạch Vũ vừa ra tới có chút mệt mỏi, trông thấy Giản Tế, cả người cũng tỉnh hẳn: “Anh?” Gọi người ta xong, hắn lại hoài nghi ngó ngó đằng sau.
“Đó không phải là phòng của Tiểu Ý à?”
Giản Tế nhìn hắn một cái: “Biết tôi có ý gì rồi, có gì hay để hỏi.
“
Đường Trạch Vũ: “! ! “
Sao anh có thể mặt dày lộ liễu như vậy hả?
Nói xong, Giản Tế liền mở cửa phòng mình đi vào, cửa trước mặt Đường Trạch Vũ “rầm” một tiếng khép lại.
Tang Gia Ý vừa vào giấc gần như là ngủ đến tận giữa trưa mới chậm chạp tỉnh lại.
Cậu trì trệ nằm một hồi, mới bấm điều khiển, bức màn chậm rãi di chuyển sang hai bên.
Tang Gia Ý đứng dậy lấy lệ, rúc vào sô pha mềm mại cạnh cửa sổ sát đất, lười biếng phơi nắng.
Chợt nhớ tới gì đó, Tang Gia Ý bỗng ngồi thẳng lên, lấy tai nghe qua vội vàng đeo vào.
Nhấn mở Thính Văn FM, quả nhiên thấy kỳ thứ nhất của《Nguyệt Thượng Mi Sáo》đã ra lò, đã được ghim lên đầu trang.
Tang Gia Ý vui vẻ nhấn mở kỳ một.
Lọt vào tai chính là nội dung mở đầu, được sửa thành một đoạn độc thoại của Vũ Tế.
Thanh âm vừa nhẹ vừa chậm, mang theo ý tứ dịu dàng quyến luyến.
Tang Gia Ý nâng mắt nhìn về phía núi sông xa xa ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy thanh âm của đối phương cũng sắp tan vào đó.
“Nếu như nói, bầu trời là lam, lá cây là lục, ánh trăng treo nơi chân trời.
“
“Thế nhưng vào lần đầu tiên trông thấy Châu Thừa Sinh, bầu trời màu đen, lá cây cũng vậy, cả thể giới tối tăm không gặp ánh sáng, chỉ có ánh trăng vịn lên đuôi lông mày em.
“
“Tôi hoảng hốt nhận ra, em muốn nhấn chìm tôi.
“
Tang Gia Ý nghe tới đây, chầm chậm rũ mắt xuống, bàn tay vô thức bấu chặt lấy vạt áo ngủ của bản thân.
Cả một kỳ dài ước chừng 35 phút, mãi đến khi bài hát kết thúc vang lên, cậu mới rề rà kéo ý thức bản thân quay về.
Sau đó có chút mê man nghĩ, kỳ một này cậu đã nghe cái gì?
Rõ ràng bất kể là diễn viên chính hay chế tác hậu kỳ, đều là sự nỗ lực lớn nhất, làm ra thật hoàn mỹ.
Bình luận của fan cũng đều rất tốt, thậm chí còn cảm thấy vượt quá cả mong đợi của bản thân.
Hẳn là một thành phẩm rất xịn xò, cậu nên gào thét, nên lăn lộn, nên reo hò chứ, cậu nghe được tác phẩm mới của thầy Vũ Tế một lần nữa mà.
Vả lại còn là tác phẩm tự tay mình sáng tác ra.
Cậu mang đầy lòng chờ mong hơn mấy tháng trời.
Thế nhưng! !.
cậu không thoải mái.
Thậm chí tình trạng trống rỗng thất thần còn chiếm hết toàn bộ quá trình.
Sao Giản Tế có thể dùng thanh âm ôn nhu như thế để nói chuyện với người khác chứ?
Sao Giản Tế có thể dỗ người khác chứ?
Sao Giản Tế có thể! ! nói thích người khác được chứ?
Suy nghĩ tới đây, Tang Gia Ý bỗng nhiên bừng tỉnh, không phải Giản Tế.
Là lời của Trần Nghiên dùng thân phận của Vũ Tế phối ra, là vai chính Trần Nghiên trong truyện của cậu, không phải Giản Tế.
Nhưng mà, Tang Gia Ý vẫn có chút mất mát nho nhỏ, hóa ra cậu cũng có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy sao?
Bất thình lình, cửa bị người ta gõ vang: “Tang Tang, cậu dậy chưa?”
Vu Tranh bên ngoài nhỏ giọng gọi với vào.
Tang Gia Ý đứng dậy ra mở cửa cho cậu ta, sau đó lại quay về trên sô pha ban nãy, vẹo đầu nhìn Vu Tranh.
Cậu vẫn rất thích Ngư Ngư, cho nên sự không thoải mái ban nãy chẳng có liên quan gì đến việc Ngư Ngư phối Châu Thừa Sinh cả.
Vu Tranh nhòm cậu, cười nói: “Sao hôm nay cậu ngủ dữ vậy, thầy Vũ Tế bảo bọn tớ đừng gọi cậu, cho cậu ngủ nhiều một chút.
“
Tang Gia Ý mỉm cười, tâm tình dường như tươi sáng hơn chút xíu.
Nói xong, Vu Tranh lấy từ trong túi ra cái gì đó đưa cho Tang Gia Ý: “Đúng rồi, hôm qua lúc chúng ta tới bên chỗ anh Trì Vũ, ảnh lén chụp cho chúng ta một bức ảnh, có bức nhờ tớ mang cho cậu.
“
Tang Gia Ý nhận lấy, cúi đầu nhìn xem.
Đó là một bức lúc ở trong sân vườn, ảnh cậu và Giản Tế nói chuyện, hình như là cậu muốn đi du thuyền trên mặt hồ bên kia.
Giản Tế không cho, nói là khí lạnh chỗ ấy quá nặng.
Sau đó cậu nắm lấy cổ tay Giản Tế làm nũng.
Chỉ một cái liếc mắt, Tang Gia Ý đã ngây ngẩn cả người.
Cậu có chút sợ hãi ánh mắt của bản thân nhìn về phía Giản Tế trong bức ảnh.
Kỹ thuật chụp ảnh của Trì Vũ là đỉnh cấp, ống kính của anh ta biết nói chuyện, toàn bộ biểu đạt tình cảm đều có thể trở thành trọng điểm bị anh ta chộp lấy.
Tang Gia Ý nhớ tới ánh mắt sáng ngời mỗi khi nhìn đối phương của đàn anh Tống Trạch và đàn chị Trang Ninh trước đây.
Y chang.
Thậm chí ban nãy trước khi nghe Nguyệt Thượng Mi Sáo, cậu vẫn cứ cảm thấy thầy Vũ Tế là thầy Vũ Tế, không hề giống với Giản Tế vẫn luôn ở cạnh cậu.
Cậu cũng luôn cảm thấy, đối phương diễn giải một nhân vật, như vậy lúc nghe đoạn cố sự này, chỉ là người trong kịch.
Cậu muốn đi vào trong cố sự, lắng nghe câu chuyện tình xưa của Trần Nghiên và Châu Thừa Sinh.
Thế nhưng không được, đó không phải là Trần Nghiên, khắp đầu cậu đang nghĩ, đó là thanh âm của Giản Tế.
Thực ra Tang Gia Ý không rõ lắm, tại sao bản thân lại như vậy, rõ ràng hồi trước nghe tác phẩm của Vũ Tế, đều rất bình thường mà.
Nhưng trong chớp mắt nhìn thấy bức ảnh này, Tang Gia Ý như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Hết thảy mọi thứ đều giống như ngọn núi xanh dưới ánh mặt trời hôm nay sau khi sương trắng tan đi, hiển nhiên rõ ràng.
Giản Tế chính là Giản Tế, Vũ Tế cũng là Giản Tế.
Anh ở trong lòng mình, không thể trở thành Trần Nghiên, cũng không thể trở thành bất kỳ một ai.
Trong lòng Tang Gia Ý nhận định ngang ngược không có lý lẽ, anh chỉ là Giản Tế.
“Ngư Ngư.
” Tang Gia Ý đột nhiên gọi Vu Tranh một tiếng.
Vu Tranh khom lưng tự rót cho mình ly nước: “Hả?”
“Trước cậu bảo tớ nghĩ cho kỹ, hình như tớ nghĩ thông rồi.
“
Tang Gia Ý nâng mắt lên nhìn cậu ta, chầm chậm nháy mắt.
Non nớt lại chân thành.
“Cậu nói.
“
“Tớ thông suốt rồi!”
Vu Tranh uống một ngụm nước nóng, chậm rãi nhìn về phía cậu.
“Tớ thích Giản Tế í!” Hai tay cậu nắm thành đấm vung lên reo hò.
“Phụt –” Vu Tranh trực tiếp phun ra một dải cầu vồng.
Nói xong, hình như Tang Gia Ý nghĩ đến gì đó, quần áo cũng chưa kịp mặc, trực tiếp quơ lấy áo khoác của mình rồi muốn chạy ra ngoài.
“Giày giày giày! Cậu định đi đâu?” Vu Tranh ở đằng sau gọi với cậu.
Tang Gia Ý vội vã: “Đi tìm anh Trì Vũ, không thể tìm thợ bảo trì.
“
Vu Tranh: “! ! ?”
“Điều hòa trong phòng anh ấy không thể sửa không thể sửa!”
– ———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Khà khà.