Vừa bị Giản Tế nói như vậy, Tang Gia Ý biết chút tâm tư nhỏ của bản thân đã bị người nọ nhìn thấu rồi.
Cậu cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ một tẹo như vậy thôi.
Chớp mắt sau, Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng chôn mặt vào hõm vai của Giản Tế.
Cậu nhỏ giọng lầu bầu không nói lý: “Chính anh kéo em xuống mà.”
Giản Tế duỗi tay ôm cậu như ôm trẻ con, cười bảo: “Phải phải phải, là anh kéo em xuống.”
Vừa nói, tay kia vừa lột chiếc áo choàng tắm vì hút nước mà trở nên ẩm nặng trên người cậu xuống.
Lộ ra nửa người trên trắng trẻo chẳng chút tì vết nào của Tang Gia Ý.
Hai người dán sát rạt, Giản Tế ôm cậu đi về phía cạnh vách đá, sau đấy ngồi xuống, để cậu ngồi trên đùi anh.
Trong không khí im lặng, người trong lồng ngực an tĩnh cúi đầu.
Thấy cậu không nói chuyện, Giản Tế gọi cậu một tiếng: “Hựu Hựu?”
Vẫn chẳng đáp lại.
Giản Tế thò đầu ra nhìn, đã thấy mắt cậu cũng nhắm lại rồi.
Sẽ không ngâm nước bất tỉnh luôn chứ?
Giản Tế nâng Tang Gia Ý lắc lắc: “Hựu Hựu ơi? Hựu Hựu à?”
“Dạ?” Tang Gia Ý cố chống mí mắt, đôi mắt vốn là hai mí đã buồn ngủ thành hai mí lót.
Thanh âm cũng uể oải vô cùng.
Sau khi bị Giản Tế ép tỉnh lại, có chút tủi thân, Giản Tế cảm thấy cậu sắp khóc đến nơi.
“Rào –” một tiếng, Giản Tế nhịn cười ôm cậu đứng dậy, lấy một cái áo choàng tắm mới khô ráo, quấn người lại lần nữa.
“Đi nào, anh dẫn em về ngủ.”
Tang Gia Ý mê mê man man nhìn anh một cái, thật sự có hơi tủi thân, bị anh ép gọi dậy chỉ là một phần nhỏ thôi.
Quan trọng hơn là, cơ thể cậu kém quá à.
Cơ hội ở chung quý giá như vậy, nhưng vào đến đây rồi, lúc ngồi cạnh bể tắm ngâm chân, cậu đã bị nước bốc hơi làm cho hơi choáng váng.
Sau lại ngâm người trong bể, thế là không chịu nổi nữa.
Muốn đi ngủ.
Tang Gia Ý nắm chặt cổ áo choàng tắm của anh: “Vậy em muốn ở cùng anh cơ.”
“Ừ, ở cùng em.”
Nghe thấy câu trả lời của đối phương, Tang Gia Ý yên tâm mà chúi nhủi vào trong lòng anh.
Lúc đang ôm cậu quay về, đám người Đường Trạch Vũ cũng đã ngâm xong chuẩn bị đi về.
Đường Trạch Vũ sửng sốt, có hơi kinh ngạc, nhưng thấy Tang Gia Ý đã ngủ mê man trong lòng anh, hắn kiềm chế đè nhỏ giọng lại:
“Anh, anh, hai người đây……!đây……”
Thanh âm của Giản Tế trầm thấp lành lạnh: “Ngâm một hồi em ấy ngủ mất.” Nói xong, ánh mắt anh nhàn nhạt rơi lên người Đường Trạch Vũ, “Cậu đang nghĩ cái gì?”
Đường Trạch Vũ cười ngượng: “Không có gì không có gì.”
Này chẳng phải do thấy tóc tai hai người ướt nhẹp lộn xộn, một người còn được ôm đi, quấn kín mít ngủ mê man hay sao.
Trong lòng đều còn thích nhau, không phải rất dễ khiến người ta hiểu lầm à?
Ai mà biết bọn họ có tự chủ được hay không?
Giản Tế không thèm để ý hắn, nhỏ giọng nói với Diệp Trăn và Vu Tranh bên cạnh: “Bên ngoài hơi lạnh, tôi dẫn em ấy về trước.”
Hai người gật gật đầu.
Giản Tế liền quay về phòng cùng Tang Gia Ý, tất nhiên là về chung một phòng.
–
Ở đây chơi bốn năm ngày, trải qua một kỳ nghỉ thoải mái, mấy người quyết định phải quay về.
Giản Tế nhìn Tang Gia Ý bên kia, Trì Vũ đang bá cổ cậu thì thầm.
“Nhớ kỹ, đừng dung túng Giản Tế quá, nghe thấy chưa?”
Tang Gia Ý hơi xấu hổ vân vê lỗ tai: “Không dung túng ạ.”
“Cậu ta vừa hù em, em đã tin cả rồi, cái gì cũng cho, không được nhé.”
Trì Vũ nói đến nghiêm túc.
Sau khi nói xong, Trì Vũ lại thở dài có chút buồn phiền: “Thôi, chuyện không sớm thì muộn, nói mấy cái này với em còn chẳng bằng nói em biết làm sao để thoải mái hơn.”
Tang Gia Ý đỏ mặt, cậu vội vàng xua xua tay: “Còn sớm còn sớm lắm ạ!”
Bản thân Trì Vũ không biết xấu hổ, thường hay nghĩ gì nói đó.
Anh ta còn tưởng nói Tang Gia Ý nghe không hiểu, nhưng trông phản ứng này của đối phương……!Trì Vũ nhướng lông mày.
“Xem ra em biết còn nhiều hơn anh tưởng, nếu đã không hoàn toàn mù tịt, thế anh khỏi nói nữa.”
Tang Gia Ý bèn nhỏ giọng “Dạ” một tiếng.
Trì Vũ đành cười rồi gật gật đầu: “Đi đi, có thời gian thì đến tìm anh chơi, qua một khoảng nữa anh cũng về trung tâm thành phố rồi.”
Tang Gia Ý hơi tò mò: “Không phải anh vẫn luôn ở đây ạ?”
“Ở đây xa quá, thỉnh thoảng tới cảm nhận thiên nhiên thôi, với lại Biên Nam phải làm việc, không thể ở chỗ này hoài.” Trì Vũ chun chun mũi, “Anh ấy dính người lắm, anh có thể làm gì giờ.”
Tang Gia Ý mỉm cười: “Vâng, sau này có thời gian em sẽ tìm anh chơi nhé.”
Nói xong, dưới ánh mắt ấm áp của Trì Vũ, cậu lên xe Giản Tế.
Nhìn Trì Vũ và Biên Nam ngày càng nhỏ dần qua kính chiếu hậu, còn có làng du lịch với cái tên “Vi Chuẩn”.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày, Tang Gia Ý lại vô cớ có chút luyến tiếc.
Giây tiếp theo, đã cảm thấy có người sờ sờ cằm mình.
Giản Tế nói: “Không cần tiếc, sau này sẽ còn dẫn em đi chơi nhiều chỗ hơn.”
Anh đã xem qua tư liệu, biết Tề Tu Du từng đi khắp trời nam đất bắc ngắm nhìn rất nhiều thứ đẹp đẽ trên thế giới.
– – Những thứ vốn dĩ thuộc về Hựu Hựu.
Anh cũng biết, Hựu Hựu không để tâm.
Nhưng anh chẳng thể nào coi như không, vốn là những thứ cậu nên hưởng thụ trong đời, là quỹ đạo nên đi.
Giản Tế muốn vạch lại đúng hướng.
–
Sau khi về nhà, hết thảy đều quay trở lại nhịp sống trước kia.
Tang Gia Ý vẫn luôn sốt ruột muốn lấy được đồ, Giản Tế đã tặng cậu rất nhiều quà, cậu cũng muốn tặng lại, dù chỉ là một phần tâm ý nhỏ bé.
Mấy ngày gần đây, mưa xuân khoan thai tới muộn, rơi rả rích không ngừng.
Không biết là do mưa xuân cuốn chút khí lạnh tới, hay là mấy ngày nay Tang Gia Ý suy nghĩ quá nhiều.
Ban đêm Tang Gia Ý mơ mơ màng màng bị sốt đến tỉnh lại.
Cậu gắng gượng từ từ mở mắt ra, cảm thấy bản thân lạnh quá đỗi, rõ ràng là nhiệt độ thoải mái như mọi khi mà.
Tang Gia Ý cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, hẳn là lại sinh bệnh rồi, cậu choáng váng nghĩ.
Sau đó giống như con rùa nhỏ, chậm rì rì lật mình, gian nan trèo từ trên giường xuống.
Cậu muốn đi tìm anh trai.
Chỉ là chân vừa giẫm lên mặt đất, cậu bỗng nhớ tới dáng vẻ mình bị bệnh lần trước.
Vừa khóc, vừa quấy, còn lải nhải, ép Giản Tế kêu “meo meo meo”.
“……”
Có vẻ cậu còn chả giấu được chuyện gì, Giản Tế hỏi một phần, cậu có thể tuôn ra mười phần.
Không được, cậu sẽ không nhịn được mà tỏ tình mất, nói không chừng còn mơ mơ màng màng khoe khoang quà của mình với người ta.
Cậu phải trưởng thành lên!
Nhân lúc bây giờ còn chút ý thức, Tang Gia Ý lại chậm chạp trèo về giường, lấy di động tìm một số điện thoại rồi nhấn gọi qua.
“A lô, bác Lý ạ, cơ thể cháu khó chịu quá.”
Bác sỹ Lý giật mình một cái tỉnh giấc, ôn thanh dỗ dành: “Tiểu Ý à, vậy cháu nhắm mắt ngủ trước đi, bác qua ngay.”
Giản Tế vốn ngủ nông, lúc loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài đã tỉnh lại.
Anh khẽ nhíu lông mày, kéo cửa phòng ra đã thấy ngay bác sĩ Lý đang xách hòm thuốc lên lầu.
Bác sĩ Lý lễ độ gật gật đầu với anh: “Giản tiên sinh.”
Giản Tế hơi nghi hoặc: “Bác sĩ Lý, đây là……”
Giờ ngược lại là bác sĩ Lý cảm thấy nghi hoặc: “Ngài không biết sao? Tiểu Ý gọi điện thoại cho tôi, nói cơ thể khó chịu, phỏng chừng là thời tiết dạo gần đây thay đổi nên lại sốt rồi.”
Trong lòng Giản Tế căng thẳng, lập tức xoay người đi về hướng phòng của Tang Gia Ý.
Lúc vào tới trong phòng, Tang Gia Ý đang nghiêng cả người co quắp thành một cục, tiếng hô hấp rất nặng nề, chỉ nghe thôi đã cảm thấy hơi thở phun ra nóng hầm hập.
“Hựu Hựu.”
Giản Tế ôm nửa người cậu vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ chạm phải phỏng cả tay.
Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chui vào trong lòng Giản Tế, thanh âm khó phát hiện: “Anh ơi?”
“Ừm, anh ở đây.”
Giản Tế ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lý: “Phiền bác khám cho em ấy.”
Bác sĩ Lý tiến lên đo nhiệt độ cho cậu, kiểm tra tình trạng của cậu.
Cuối cùng mới mở miệng với Giản Tế: “Không phải vấn đề gì lớn, bệnh vặt cũ thôi, gần đây nhiệt độ hơi thấp, cho nên bị bệnh, cũng may, không sốt cao lắm.”
“Uống ít thuốc hạ sốt, ban đêm cho ra mồ hôi, uống nhiều nước chút, hẳn là sáng mai có thể bớt sốt, cứ truyền nước biển mãi đối với cơ thể cũng không quá tốt.”
Giản Tế cẩn thận đút cậu uống thuốc, nói với bác sĩ Lý ở bên cạnh: “Tối nay phiền bác ở bên đây vậy, tôi vẫn hơi lo.”
Cũng không phải là lần đầu, bác sĩ Lý gật gật đầu, ra khỏi cửa rồi đi về phòng mình từng ở trước đây trước.
Tang Gia Ý nằm trên giường đệm mềm mại, chăn bọc lấy cậu.
Giản Tế ngồi xổm cạnh giường, nắm tay cậu, giọng nói dịu dàng: “Hựu Hựu, anh ở lại ngủ cùng em nhé, có được không?”
Hình như là nghe thấy lời anh nói, Tang Gia Ý nhẹ nhàng thụt tay về, ráng nâng mí mắt nhìn anh cười cười ngượng ngùng:
“Không cần đâu ạ, anh trai quay về nghỉ ngơi đi.”
Cả người Giản Tế khựng lại.
Ánh mắt đó, đề phòng sao?
Suýt nữa anh tưởng mình nhìn nhầm rồi, Hựu Hựu……!đề phòng anh sao?
Em ấy, thật sự không muốn mình ở lại.
Giản Tế bỗng có chút khổ sở, lại chẳng cách nào nghĩ thông được, sao cậu lại đề phòng anh?
Nhưng anh vẫn đứng dậy, sờ sờ mặt cậu: “Vậy em phải ngủ ngon nhé, có gì không thoải mái, gọi anh ngay, nhớ chưa?”
Tang Gia Ý gật gật đầu, sau đó nhìn Giản Tế một bước ngoái đầu ba lần rời khỏi phòng.
Một mặt thì đang khóc hu hu hu trong lòng.
Đề phòng! Đề phòng! Đề phòng bản thân!
Bây giờ vẫn chưa nhào vào lòng anh ấy được đâu!
Tang Gia Ý có hơi khó vào giấc, bởi vì cơ thể quá khó chịu, khó chịu đến nỗi chẳng thể xem nhẹ.
Có lẽ vì bị bệnh, cậu mơ mơ màng màng nghĩ rất nhiều.
Suy nghĩ lại không tự chủ rơi xuống câu “đặt ánh mắt lên người khác” mà Giản Tế từng nói trước đây.
Thời điểm này có lẽ rất nhạy cảm, giữa cơn hoảng hốt, cậu mới ý thức được nội tâm mình để bụng câu nói này đến vậy.
Khi ấy còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân, cậu đã hơi khó chịu rồi.
Giống như là cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, Miên Miên nhảy lên giường, dùng đầu dụi dụi hai má của Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý sửng sốt, dùng mặt đụng đụng nó.
Anh trai tặng mèo cho cậu.
Anh còn tặng mình một vườn hoa nhỏ.
Những thứ trước đây mình bị cướp lấy hoặc chưa từng có, anh đều đặt từng cái một vào trong tay cậu.
Nhưng mà rõ ràng Giản Tế mới là thứ quan trọng nhất cậu nắm được cơ.
Tang Gia Ý mơ hồ lại tủi thân mà nghĩ, đồ tồi này, cái gì cũng cho cậu rồi.
Lại cố tình muốn cướp chính bản thân anh ra khỏi tay cậu.
Niệm mãi như vậy, cậu dần dần lịm đi, sáng sớm lại bởi vì mất nước do chảy quá nhiều mồ hôi, mà bị khát tỉnh.
Tang Gia Ý cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, ngó ngó cái ly rỗng bên cạnh, xuống giường định đi xuống lầu rót nước.
Vừa mới mở cửa ra, Giản Tế đang áp nhẹ trán lên cánh cửa sửng sốt, vội vàng đứng thẳng dậy: “Hựu Hựu? Cần gì sao em?”
Tang Gia Ý hơi ngốc, cũng hơi kinh ngạc: “Anh ơi? Sao anh lại ở đây?”
Nhưng mới hỏi ra khỏi miệng, Tang Gia Ý đã biết hết cả rồi.
Cậu khàn giọng hỏi: “Anh……!vẫn luôn ở trước cửa ạ?”
Giản Tế cúi đầu, im lặng nhìn cậu một hồi mới mở miệng: “Anh sợ em cần gì đó, cũng sợ em gọi anh mà anh không nghe thấy.”
Tang Gia Ý tự vấn bản thân, hu hu hu cậu mới là đồ tồi.
Cậu hít hít cái mũi: “Nếu em vẫn không ra ngoài thì sao?”
“Thì đợi đến khi ánh mặt trời nhô lên, sắc trời rõ rệt, anh lại gõ cửa phòng em, gọi em ra ăn sáng.”
Hàng rào vốn đã chẳng kiên cố tẹo nào của Tang Gia Ý cứ như vậy mà sụp đổ, cậu bỗng rất muốn nhận được đáp án.
Cậu nhịn không nổi run giọng hỏi ra vấn đề mình luôn rối rắm: “Hồi trước anh nói, cái câu đặt ánh mắt lên người khác ấy……”
Trong lòng Giản Tế chua xót.
Đây là câu từng nói khiến anh hối hận nhất.
Hóa ra Hựu Hựu vẫn nhớ kỹ.
Hựu Hựu nhạy cảm, Hựu Hựu cũng không có cảm giác an toàn, rất nhiều lời người khác nói nhiều chuyện người khác làm, có lẽ cậu đều nhớ đi nhớ lại trong lòng, nghiền ngẫm ý tứ đằng sau đó.
Đặc biệt là Giản Tế, người quan trọng như vậy với cậu.
Câu nói này đẩy cậu ra xa, đối với một Hựu Hựu lúc ấy chưa thông suốt mà nói, cậu sẽ nghĩ tới nghĩ lui, có phải mình làm sai chỗ nào rồi hay không, cho nên đối phương mới muốn kéo dài khoảng cách với cậu.
Cậu sẽ lo lắng, liệu sau này cậu có phải nghe tiếp những lời ấy nữa hay không.
Tang Gia Ý cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Giản Tế, cậu biết, tật xấu của mình rất nhiều, chẳng thoải mái một xíu nào, giống như đang lật lại nợ cũ.
Nhưng cậu vẫn muốn biết tường tận, tại sao lúc ấy Giản Tế nói như vậy, mà sau khi nói, lại bước từng bước đến gần cậu.
Cậu không muốn cõi lòng mình suy đi tính lại mãi.
“Hựu Hựu, xin lỗi.” Thanh âm của Giản Tế hơi run, sau đó anh cẩn thận vươn tay bắt lấy tay cậu, trân trọng nắm nó trong lòng bàn tay mình.
“Câu nói lúc trước ấy, không phải em không tốt, anh chỉ cảm thấy……!anh tệ quá.”
Chỉ một câu nói, mũi Tang Gia Ý đã bắt đầu lên men, nước mắt tích thành giọt lăn xuống dưới.
Rất nhiều thứ, chẳng cần giải thích dài dòng, cậu vẫn hiểu, người cũng thông suốt cả rồi.
Giữa bọn họ, không cần câu trả lời mang hình thức biện bạch.
Cậu nhìn Giản Tế, cảm nhận được người ấy nâng một bên mặt mình lên, ngón cái gạt đi nước mắt cho cậu.
“Vậy sau này anh còn nói không?”
“Không nói nữa, ánh mắt em chỉ có thể đặt lên người anh thôi.”
“Anh thì sao?”
“Vẫn luôn — giành cho em mà.”
Tang Gia Ý cũng không biết, sao nhận được đáp án mình mong muốn rồi, nước mắt trái lại càng chảy không ngừng, cậu cúi đầu “dạ” một tiếng, hít mũi:
“Thế về sau, chuyện này tụi mình giải quyết rồi, cho qua, không được nhắc tới nữa.”
Giản Tế khàn giọng: “Được.”
Nhìn đi, Hựu Hựu đúng là người dễ dỗ nhất trên thế giới.
Tang Gia Ý cúi đầu không nói chuyện.
Cậu nghĩ, không đề phòng nữa, cậu muốn nhào tới rồi.
Giản Tế hơi hồi hộp nhìn cậu, chỉ thấy cái người trên má còn vương nước mắt nhìn anh:
“Tối nay anh có thể ở lại không?”
Giản Tế khựng lại, trong lòng vừa ngọt vừa chua: “Anh cầu còn không được.”
Vừa dứt lời, anh đã trông thấy Hựu Hựu chầm chậm giơ cánh tay về phía anh đòi ôm.
“Phải ôm em ngủ cơ.”.