Bầu không khí rơi vào một mảnh yên lặng.
Dáng người Trì Vũ cũng tầm một mét tám, không tính là thấp.
Nhưng lúc hai người kề sát lại, Trì Vũ mới phát hiện bản thân còn phải hơi ngửa đầu nhìn người ta.
Biên Nam khẽ cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Trong phút chốc, dưới mặt đất như đổ đầy dầu, dính lên người bọn họ.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ấy, ma sát ra đốm lửa nhỏ đốt cháy lớp dầu, nháy mắt, thế lửa đã bủa vây bọn họ.
Ông nội Trì Vũ mang hai dòng máu Trung Anh, cho nên trong máu của Trì Vũ có một phần tám huyết thống ngoại quốc.
Không tạo thành ảnh hưởng lớn tới dung mạo của anh, nhưng nhìn gần, sẽ phát hiện con ngươi của anh nhạt màu hơn người bình thường một chút, giống viên ngọc lưu ly, lại giống với hổ phách.
Khóe miệng Trì Vũ vểnh lên, đường nhìn từ từ trượt xuống, rơi lên hầu kết lăn lộn của người đàn ông đang gần trong gang tấc.
Thấy người chẳng đáp trả, Trì Vũ lại hỏi một tiếng: “Phải không?”
Vấn đề anh vừa mới hỏi — có vẻ anh khá…… muốn ngủ tôi, phải không?
Trì Vũ đi theo Trì Tương, có thể nói là lớn lên ở nơi đủ loại thanh sắc.
Trì Tương là nhà thiết kế rất nổi tiếng, trong vòng tròn của bà, bất kể là giới người mẫu hay giới giải trí, tự nhiên đều gắn liền với dụ.c vọng và xa hoa trụy lạc.
Mà Trì Tương không muốn nuôi đứa trẻ thành một cục cưng ngoan ngoãn đơn thuần, những chuyện này từ nhỏ Trì Vũ đã hiểu.
Thậm chí sau khi anh trưởng thành, người muốn làm tình với anh rất nhiều.
Ánh mắt mang theo dụ.c vọng và chiếm hữu như vậy Trì Vũ cũng đã thấy rất nhiều.
Cho nên anh thậm chí còn có thể nhạy bén hơn cả Vân Lãng nhận ra được tâm tư của Biên Nam trước một bước.
“Không phải.” Biên Nam khàn giọng nói.
Nghe thấy đáp án này, Trì Vũ nhướng lông mày, giương mắt lên nhìn về phía hắn lần nữa.
Anh dự đoán sai rồi?
Sau đó bóng đen trước mắt hạ xuống, hắn cúi thấp đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai anh:
“Không phải khá.”
Mà là rất muốn.
Trì Vũ bỗng cười thành tiếng, cười đến nỗi bả vai cũng run lên nhè nhẹ.
Anh không tự giác mà cười, trán khẽ tì vào vai người đàn ông trước mặt.
Rõ ràng đây mới là lần thứ hai họ gặp mặt, lại như đã rất thân quen.
Cười đủ rồi, Trì Vũ liền đứng thẳng người dậy, lùi về phía sau một bước, thu lại vẻ phong tình kiều diễm ban nãy, mặt mày kiêu ngạo.
“Thế anh muốn gì hử.”
Biên Nam nhìn anh, hỏi: “Tôi muốn biết quan hệ giữa cậu và Vân tổng.”
Trì Vũ nghĩ tới lời nói của Vân Lãng trên bàn cơm, cúi đầu cười một cái, lập tức hiểu Biên Nam chỉ cái gì, quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Anh lại hỏi vặn: “Nếu giống như anh nghĩ, thì làm thế nào nhỉ?”
Con ngươi của Biên Nam tối đi một chút: “Nếu bên cạnh cậu đã có người, sao bây giờ còn vòng lại?”
Vòng lại nói những lời này với hắn.
Làm ra tư thế mập mờ thân mật như vậy.
Trì Vũ cười rồi từ từ vén mái tóc đen kẹt trong cổ áo bởi vì động tác ban nãy ra, thờ ơ đáp lời:
“Tôi lăng nhăng[1] vậy đó.”
[1] Gốc là 滥情: lạm tình, chỉ người dễ trao tình cảm cho người khác, không thật tâm, hay thay đổi.
Thấy mặt hắn đen sầm cạn lời, Trì Vũ liền vui vẻ.
Anh lắc lắc tay với người ta: “Tôi nói hết rồi đó, đi đây, chúc Biên tiên sinh ở London chơi vui vẻ.”
Nói xong Trì Vũ liền xoay người lưu loát tiêu sái, ra khỏi phòng bao.
Ánh mắt Biên Nam khóa cứng vào bóng dáng của người rời đi, mãi đến sau khi anh biến mất, Biên Nam mới đi từ trong phòng bao ra.
Lý Nham không biết chuyện gì xảy ra, lúc vị nhiếp ảnh gia kia rời khỏi, rõ ràng tâm tình rất tốt, thậm chí mặt mày còn mang theo nụ cười chào hỏi với anh ta.
Nhưng lúc ông chủ anh ta ra đây, sắc mặt lại càng u ám hơn.
Lý Nham ngồi ở chỗ ghế lái, vô thức nhìn về phía sau thông qua gương chiếu hậu trong xe.
Ông chủ cúi đầu một tay cầm di động, ấn gọi một dãy số.
Chưa tới chốc lát, người đối diện bên kia nhận máy, giọng nói mang theo chút khàn khàn, hình như là bị đánh thức: “A lô.”
Giọng của Biên Nam cũng thấp thấp: “Giản Tế, có vụ hợp tác muốn tìm cậu nói chuyện.”
Người bên kia như đã hoàn toàn tỉnh táo, cười lạnh một tiếng: “Cậu có bị bệnh không hả? Giờ mới sáng sớm.”
Biên Nam lập tức rơi vào trầm mặc, quên mất, hắn ở London lệch múi giờ với trong nước.
Tỉnh thì cũng tỉnh rồi, Giản Tế nói: “Cậu nói đi.”
Sau đó Lý Nham nghe thấy trong giọng nói của Biên Nam mang theo chút tàn nhẫn: “Vân gia London.”
Cả người Giản Tế khựng lại: “Nhà họ Vân không dễ chơi, chẳng qua không cùng một thị trường, sao người ta chọc đến cậu?”
“Tôi biết, rất khó ăn, cho nên chỉ cần thiệt hại nặng là được.”
Điều Biên Nam muốn rất rõ ràng, nếu nói ban đầu còn đang do dự, nhưng với động tác vòng về ban nãy của Trì Vũ, hắn nhất định phải đoạt người lại.
Hắn muốn khiến Vân Lãng không có khả năng bảo vệ anh.
“Phần lợi ích lớn như vậy bày trước mặt cậu, cậu không động tâm à? Nếu thành, tôi nhường cậu mấy phần.”
Giản Tế thản nhiên đáp: “Không ăn bánh, đi theo quy trình chính thức, đưa ra phương án dự tính và đánh giá rủi ro, liên hệ thư ký của tôi hẹn thời gian trước, hiểu chưa?”
Biên Nam: “……”
Biên Nam cảm thấy đau đầu, quay lại khách sạn, thời gian đã xoay chuyển, trong nước giờ là thời gian bắt đầu làm việc.
Ánh sáng bên trong mờ tối, chỉ có đèn đứng cạnh bàn sách sáng lên.
Camera máy tính bật mở, CEO của Dung Tinh đối diện đang tiến hành báo cáo công việc với hắn.
“Không biết vì sao những thương hiệu thời trang vốn có ý hợp tác với nghệ sĩ dưới trướng công ty, phần lớn lại không cân nhắc Dung Tinh nữa, đặt tầm nhìn lên nghệ sĩ công ty đối thủ, thậm chí diễn viên ảnh đế cùng với đỉnh lưu cũng không may mắn tránh khỏi.”
Thái dương CEO đổ mồ hôi, sự việc xảy ra vô cùng đột ngột, thực sự khó mà mượn được một vài thương hiệu cao cấp nào đó.
Trong lúc nhất thời, hắn ta có chút hoang mang và mờ mịt, vội vàng báo cáo với Biên Nam.
Ánh mắt của Biên Nam dừng lại trên người Lý Nham bên cạnh.
Lý Nham đã tra xét nguyên nhân từ lâu, anh ta bất chấp khó khăn nói: “Là nhà thiết kế Trì Tương ạ.”
Địa vị ở trong giới thiết kế của bà hết sức quan trọng, gần như là nắm giữ hơn nửa tài nguyên giới thời trang.
Trì Tương nói một câu, đã đủ để cho những thương hiệu có quan hệ tốt với bà thu tay và cân nhắc đến công ty khác.
Nghệ sĩ trong giới giải trí, nổi tiếng, có sức ảnh hưởng lớn không chỉ có mỗi Dung Tinh, gần như là không ai không thể thay thế.
“Nếu chỉ là lời nói của một nhà thiết kế, vẫn chưa đủ để khiến phần lớn thương hiệu nước ngoài buông bỏ Dung Tinh, nhưng chủ tịch Vân Tùng của Vân thị đã ra tay, chống đỡ sau lưng hành động của Trì Tương.”
Biên Nam lại chú ý tới một điểm khác: “Trì Tương, Trì?”
Lý Nham sớm đã điều tra rõ ràng: “Mẹ ruột của Trì Vũ tiên sinh ạ.”
Trong lúc nhất thời, anh ta càng thêm hổ thẹn, bởi vì sai lầm trước đó của anh ta, mà dẫn tới hàng loạt các vấn đề sau này.
Ngón tay Biên Nam gõ vừa nhẹ vừa chậm lên mặt bàn, hành vi của Trì Tương hắn có thể hiểu được, là vì trút giận cho con trai.
Có lẽ Vân Lãng cũng có thể, suy cho cùng hắn và Trì Vũ có mối quan hệ thân mật nào đó.
Vậy…… Vân Tùng thì sao?
Biên Nam không cho rằng Vân Tùng sẽ nhúng tay gì đó vì tình cảm của đứa con trai Vân Lãng, động cơ của ông quá ít.
Không phải là muốn theo đuổi Trì Tương đấy chứ?
Khoan…… Vân Tùng và Trì Tương!
Biên Nam ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Nham: “Vân Tùng và vợ ly hôn mười tám năm trước, sau này cũng không tái hôn nữa, bên cạnh chỉ có một người con trai Vân Lãng, vợ trước của ông ta là?”
Nhà họ Vân vẫn luôn định cư ở nước ngoài, đối với một vài chuyện của bọn họ người trong nước hãy còn biết quá ít, huống chi còn là chuyện cũ từ hơn mười năm trước.
Nói tới đây, Lý Nham giật mình như nghĩ đến gì đó, lấy tài liệu điều tra trước khi đi công tác từ trong bìa kẹp ra.
Trông thấy hàng chữ kia, anh ta ngây ngẩn trả lời: “Trì Tương ạ.”
Trong nháy mắt, Biên Nam đã hiểu hết cả rồi, ngay cả khói mù dưới đáy lòng cũng tan biến.
Trước đây Vân Tùng và Trì Tương là vợ chồng, sinh ra con trai lớn Vân Lãng, mà thời điểm hai người ly dị, Trì Vũ đã năm tuổi rồi.
Đáp án lại quá rõ ràng, hóa ra là một cặp anh em phân chia theo họ cha mẹ.
Bây giờ là hắn sơ xuất bắt nạt người ta, khiến cho một đại gia đình ngáng chân hắn.
Mặc dù bây giờ đã bị cản trở, mặt mày Biên Nam vẫn nhịn không được giương cả lên, tâm trạng vui vẻ rõ ràng, là anh em ruột thì dễ xử lý hơn rất nhiều.
Hắn nghĩ đến cái gì đó, bỗng ngồi thẳng người dậy, gọi một cú điện thoại cho Giản Tế.
“A lô, cậu lại có chuyện gì?”
Biên Nam ho khan một tiếng, hắng cổ họng: “Cậu còn nhớ gì không?”
“Lúc sáng sớm cậu gọi điện thoại cho tôi, muốn kéo tôi nhập bọn phá hủy nhà họ Vân.”
Vẻ mặt Biên Nam nghiêm túc: “Không, khuya rồi, cậu đang nằm mơ.”
“……” Giản Tế lạnh giọng, “Cậu chơi tôi à, đừng có gọi điện cho tôi nữa.”
Nói xong, điện thoại báo bận một hồi, bên kia cúp máy.
–
Ngày hôm sau, Trì Vũ tới phòng làm việc bên này của Trì Tương chơi.
Anh thích tất cả những thứ mang tính thẩm mỹ có thể truyền linh cảm cho mình, mà thiết kế của Trì Tương coi như là một loại.
Trì Vũ thích chụp ảnh cho thời trang thủ công cao cấp của Trì Tương.
Thời điểm Biên Nam đến, trông thấy chính là dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt[2] của Trì Vũ, có người rót nước cho anh, có người bưng trái cây cắt xẵn cho anh, cũng có người đang tám chuyện giải sầu với anh.
[2] Được mọi người vây quanh.
Hình như là chú ý tới tầm mắt bên này, ánh mắt Trì Vũ chuyển qua, sau khi trông thấy là Biên Nam, thì vô thức nhướng mắt lên.
“Tới tìm tôi à?”
Biên Nam lắc lắc đầu: “Có chuyện cần trao đổi với Trì nữ sĩ.”
Trì Vũ hơi nghi ngờ: “Với mẹ tôi?”
Dường như anh không hiểu sao Biên Nam và Trì Tương có liên hệ.
Biên Nam bật cười, anh như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trì Vũ, cái người được nâng niu, được tất cả mọi người yêu thương chiều chuộng này, hẳn là anh chẳng cần làm gì cả, chỉ sinh ra chút cảm xúc uất ức thôi, người xung quanh đã lập tức ra tay rồi.
Không cần nói cho anh biết, cứ trực tiếp xử lý xong tất cả.
Biên Nam nghĩ, có thể chuyện anh bị phong sát ở trong nước này, chính là uất ức lớn nhất từng phải chịu.
Cố tình còn là do hắn mang đến.
Biên Nam bỗng có chút tiếc hận, hắn cũng muốn nâng niu chiều chuộng người ta.
Vì vậy hắn mở miệng nói: “Chẳng qua phút chốc trông thấy cậu ở đây, mục tiêu của tôi thay đổi rồi.”
Nghe nói vậy, đuôi mắt vểnh lên của Trì Vũ cong xuống, đang định nói chút gì đó, âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch vang lên.
Người tới mặc một chiếc váy nhung đỏ ngang đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc ghi-lê vest màu đen, tóc xoăn dài ngang eo tự lay động theo tư thế bước đi.
Lúc không có biểu cảm khí thế trông rất mạnh mẽ, khiến người ta chẳng dám khinh thường.
Biên Nam liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra người tới là ai, bởi vì Trì Vũ và bà có ngũ quan xinh đẹp vô cùng giống nhau.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trì Vũ, người phụ nữ liền mỉm cười: “Cục cưng!”
Trì Vũ bị người phụ nữ bưng mặt hôn một cái ngay má, sau đó mới chú ý đến Biên Nam bên cạnh.
Trì Tương đã có hẹn với đối phương từ trước, đương nhiên biết hắn là ai, ý cười trên mặt mang theo vẻ khách khí xa cách vài phần.
“Biên tổng.”
Khuôn mặt Biên Nam xuất chúng, dáng vẻ bất phàm, hắn lễ độ gật đầu với Trì Tương: “Trì nữ sĩ.”
Trì Tương nhướng lông mày vi diệu, sau khi nhận được cuộc hẹn của Biên Nam, Vân Lãng liền nói qua với bà.
Người đàn ông giống như là mãnh thú, chẳng biết lúc nào không chú ý, sẽ bị vồ lấy cái cổ hung hăng cắn một ngụm.
Tính công kích rất mạnh.
Nhưng bây giờ Trì Tương lại cảm thấy đối phương có hơi…… khiêm tốn?
Trì Vũ nhìn Biên Nam và Trì Tương vào phòng làm việc, bỗng có chút hiếu kỳ, thế là gọi trợ lý bên cạnh Trì Tương đến.
–
Thời gian bàn bạc cũng không tính là dài lắm, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Biên Nam đã đi ra.
Mục tiêu của hắn rõ ràng đi tới trước mặt Trì Vũ, còn chưa kịp nói chuyện, Trì Vũ đã cười mở lời trước:
“Sao vậy? Khó lắm à?”
Trì Vũ cũng mới biết mẹ anh đã làm cái gì.
Nhưng anh cũng không cảm thấy có lỗi, trong cái vòng lợi ích này, nói lương thiện gì chứ?
Hết thảy đều nói bằng thực lực.
Biên Nam mạnh, cho nên hắn có thể tùy ý phong sát anh.
Vậy ở một phương diện nào đó, ba mẹ và anh trai anh càng có ưu thế hơn, vậy thì cứ làm tốt công tác chịu đòn đi.
Nếu anh thật sự chỉ là một nhiếp ảnh gia bình thường không có bối cảnh, có lẽ phạm vi phong sát ấy không chỉ giới hạn ở trong nước thôi đâu.
Có khi sau này anh hoàn toàn vô duyên với công việc chụp ảnh rồi.
Trong lòng Trì Vũ có ngọn lửa.
“Thực xin lỗi.”
Biên Nam hạ mày buông mắt nhìn anh, giọng nói rất ôn hòa.
Hắn không phải một người tốt, trên thương trường anh lừa tôi gạt, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện lòng người hiểm ác.
Cho dù có lúc hắn làm chuyện không tốt, Biên Nam cũng sẽ không cảm thấy bản thân có lỗi, càng đừng nói đến thứ cảm xúc ân hận.
Nhưng bây giờ, hắn đang nói xin lỗi với Trì Vũ.
Bởi vì Trì Vũ, hắn mới thiết tưởng, nếu là nhiếp ảnh gia bình thường thật, bởi vì sơ xuất mà bị phong sát lầm thì sẽ như thế nào?
Hắn cũng đang xin thứ lỗi vì tình huống chưa từng xảy ra này.
Nghe thấy đối phương thẳng thắn xin lỗi, trái lại làm Trì Vũ sửng sốt.
Biên Nam giải thích, nói: “Không phải tôi muốn phong sát cậu, tiểu minh tinh hôm đó có quan hệ bất chính với nguyên CEO công ty giải trí của Biên thị, mưu đoạt nhiều lợi ích hơn, thậm chí dính tới ranh giới đỏ nghề nghiệp, tôi muốn xử lý cậu ta.”
“Là lời của tôi không rõ ràng, là lỗi của tôi.”
“……” Trì Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, ganh đua thêm nữa có vẻ anh ấu trĩ hẹp hòi lắm vậy.
Nhưng tổn thất tạo thành không phải xin lỗi một câu là có thể xí xóa, chỉ dựa vào mồm mép thì có ích gì.
Trì Vũ mệt mỏi nói: “Cho dù anh xin lỗi, lần này tôi cũng sẽ không cầu tình với ba mẹ tôi đâu.”
“Nhưng sự việc cũng dừng ở đây thôi, sau khi anh giải quyết vấn đề lần này, tiếp đó ba mẹ tôi còn có anh tôi sẽ không ngáng chân anh nữa.”
Biên Nam thở dài một hơi, đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Không phải kết quả trên thương trường, là kết quả thái độ của Trì Vũ đối với hắn.
Biên Nam ôn thanh mở miệng: “Xin lỗi không phải là muốn nhờ cậu cầu tình.”
Suy cho cùng mấy chuyện này có hơi phiền phức, nhưng cũng không phải hắn không thể giải quyết.
“Xin lỗi là vì thích em, cho nên mới muốn lấy lòng em, dỗ dành em, cho tôi cơ hội theo đổi em nhé.”
Trì Vũ: “……”
Anh từ từ nhấc mí mắt nhìn về phía người đàn ông với vẻ ngoài xuất chúng trước mặt, ôm cánh tay cười nói:
“Có phải anh ỷ vào người xung quanh nghe không hiểu tiếng Hoa, cho nên mới to gan mở mic nói năng lộn xộn đúng không?”
Biên Nam chăm chú nhìn anh, âm lượng như bình thường, hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm đủ để cho những người đi qua đi lại xung quanh nghe rõ mồn một:
“Im totally into you.”
– – Tôi say mê em mất rồi.
Tôi thật ái mộ em.
– ————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lần thứ nhất gặp mặt, phong sát bà xã (√)
Lần thứ hai gặp mặt, tịch biên nhà bà xã (×)