Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại, Trì Vũ tung chìa khóa xe trong tay về đến nhà.
Vừa vào nhà, đã thấy Vân Lãng bưng ly nước ngồi trên sô pha.
Ánh đèn lờ mờ, càng khiến sắc mặt người thêm tối tăm không rõ.
Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên nhìn qua phía Trì Vũ: “Chơi về rồi?”
Trì Vũ có chút chột dạ sờ sờ mũi mình: “Anh.”
Thực ra Trì Vũ cũng biết không thể giấu nổi Vân Lãng, suy cho cùng hành động liên tục đi chơi của anh với Biên Nam gần đây cũng không tính là bí mật.
Anh ngồi bên cạnh Vân Lãng: “Bọn em thật sự chỉ là chơi bình thường thôi, không có làm gì đâu.”
Nói tới đây, anh vô thức liếm môi một cái.
Mặc dù lần đầu tiên là dưới bầu không khí thúc đẩy ở studio, đầu óc anh mơ màng chạm môi với người ta, nhưng trong mấy lần gặp mặt sau này, quả thực là vô cùng vô cùng thuần khiết, cử chỉ vượt biên nào cũng không có.
Vân Lãng thở dài, sờ sờ cái ót của anh: “Anh biết trong lòng em thông thấu cũng như có chủ kiến, nhìn rõ được rất nhiều việc, cho nên anh cũng không thao thao bất tuyệt nữa.”
Trì Vũ hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời anh trai.
“Nhưng mà phải tránh coi thường người khác, anh ta không đơn giản đâu, đừng đùa rồi khiêng luôn mình vào.”
“Dạ.” Trì Vũ vừa nói vừa dựa vào sô pha đằng sau, “Sẽ không lâu đâu, vòng tròn cuộc sống của hai bọn em không giống nhau, với lại phỏng chừng anh ta cũng sắp về nước rồi, anh, anh đừng có lo.”
Vân Lãng nghĩ cũng đúng, vỗ vỗ đầu người nọ.
“Trong lòng em hiểu rõ là được, lên nghỉ ngơi đi.”
–
Giống như Trì Vũ nói, anh thật sự không suy nghĩ quá nhiều.
Đại khái chính là bên cạnh xuất hiện một người thú vị, có thể chơi đùa cùng nhau, rất lý thú.
Nhưng lúc nghe thấy Biên Nam sắp về nước, Trì Vũ vẫn sửng sốt một chút.
Giọng nói bên kia điện thoại cách dòng điện lưu hiếm khi lộ ra chút ôn hòa: “Còn có mấy chuyện cần xử lý, có thể tôi phải về nước trước.”
Trì Vũ chầm chậm chớp mắt một cái, nhất thời không biết nên làm ra phản ứng như thế nào.
“À.”
Anh biết bản thân công việc của Biên Nam cũng chẳng dễ dàng gì, còn hốt hoảng nghĩ đến, ba mẹ và anh trai mình còn cho người tìm thêm một ít phiền phức tới nữa.
“Đợi tôi bận xong đợt này, sẽ quay lại tìm em.”
Trì Vũ cười giễu một tiếng: “Nói không chừng lúc ấy tôi đã tìm được bạn khác chơi rồi.”
Biên Nam bên kia cười cười: “Em có thể thử xem, tôi nghĩ, mình hẳn là người hợp ý em nhất, không phải sao?”
Nội tâm Trì Vũ có chút buồn bực vì bị đâm trúng, nhưng lại không muốn để đối phương nhận ra, giọng nói như bình thường: “Anh cứ quay về vậy đi.”
Nói xong, anh bèn cúp điện thoại.
Cả người Trì Vũ rúc vào trong sô pha mềm mại, nghĩ, có lẽ Biên Nam thực sự khác biệt nhỉ.
Kỳ thực anh có nói dối Vân Lãng một chút, đối mặt với sự rời đi của Biên Nam anh cũng không hề thờ ơ làm thinh.
Mặc dù chẳng tính là sâu đậm như cái thích của tình yêu, nhưng tóm lại vẫn sẽ có chút mất mát nho nhỏ.
Một người mà chỉ số IQ lẫn EQ đều online, thì chơi chung thật sự rất vui.
Trì Vũ thở dài một hơi, cảm xúc của anh vẫn luôn tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Vốn anh cũng chẳng phải người có thể nán lại một chỗ quá lâu, sau khi Biên Nam trở về nước chưa được bao, Trì Vũ liền một mình thu dọn hành lý đến Barcelona.
Miễn là anh nhanh chóng tìm được niềm vui mới, sẽ không bởi vì chút mất mát ấy mà cảm thấy tiếc nuối.
Đây là một thành phố văn hóa nghệ thuật phát triển, có thể thấy nghệ sĩ lang thang ở khắp nơi trên phố.
Nơi đây cũng có rất nhiều người say mê văn hóa graffiti.
Trì Vũ giẫm lên cái thang, trên tay cầm một bình phun sơn, đối diện với mặt tường có sẵn graffiti và khua cánh tay, sắc màu tươi sáng liền in lên vách tường.
Thẩm mỹ là sự liên hệ lẫn nhau.
Mặc dù anh chưa từng học vẽ, nhưng anh biết phối hợp màu sắc, anh biết làm cách nào để thu hút ánh mắt người khác nhiều nhất có thể.
Đầu đường có tiếng đàn kéo nghe du dương của người nghệ sĩ vi-ô-lông, cũng có cô nàng váy đỏ xinh đẹp rạng rỡ nhảy điệu Tăng-gô với tiết tấu nhanh đầy nhiệt tình.
Cả thành phố dưới ánh mặt trời tươi sáng hiện ra một mảnh vàng rực lóa mắt.
Một người cũng say mê graffiti bên cạnh bỗng phát ra tiếng thán phục đầy khoa trương: “Cậu vẽ đẹp thật đấy!!!”
Mặt mày Trì Vũ cong cong, ngửa người ra sau nhìn nhìn, sau đó tự tâng bốc mình: “Tác phẩm vĩ đại!”
Người say mê graffiti phát ra một tiếng cười sảng khoái.
Lúc Biên Nam tới đây, trông thấy chính là cảnh tượng như thế này.
Trì Vũ mặc một cái áo T-shirt ngắn tay màu trắng, bên ngoài là quần yếm rộng rãi màu kaki, dây đeo một bên không cài lại, buông thõng xuống.
Trên cánh tay thuần trắng và T-shirt vốn sạch sẽ đã dính đủ các loại màu sắc của sơn phun, nhưng lại chẳng hề có vẻ lôi thôi nhếch nhác.
Thoạt nhìn màu sắc càng tăng thêm vẻ tươi đẹp cho người ấy.
Không biết người bên cạnh nói cái gì, dưới ánh nắng, dáng vẻ anh cười lên trông quá đẹp mắt.
Cả người anh tự do và sinh động, chỉ nhìn thôi, Biên Nam đã cảm thấy trái tim mình đang nóng lên chẳng thể khống chế.
Trì Vũ xuống khỏi thang, cầm máy ảnh đặt bên cạnh bức tường lên, chụp hai tấm với mặt tường graffiti.
Sau đó nhịn cười xoay mở camera.
Bồ câu trắng trên quảng trường vỗ cánh bay lên, Trì Vũ trông thấy người ngoài dự liệu bên trong kính ngắm.
Anh hiếm khi có hơi ngơ ngẩn, sau đó từ từ buông bàn tay cầm máy ảnh xuống, đối diện trực tiếp với ánh mắt của người cách đó không xa đang đi về phía anh.
Là Biên Nam.
Hình như bọn họ sắp gần hai tháng không gặp mặt rồi, bởi vì khoảng cách và thời gian, ngay cả điện thoại cũng rất ít gọi.
Lúc Trì Vũ đã cam chịu rằng, bọn họ sẽ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của đối phương, hắn lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa.
Trì Vũ mở miệng trước: “Sẽ không khéo vậy chứ?”
Biên Nam cười nói: “Đương nhiên là không, chẳng phải đã nói là sẽ đi tìm em à?”
Trì Vũ bỗng dưng bật cười.
Thế là, kế tiếp bọn họ cùng nhau du lịch suốt cả hành trình.
–
Trì Vũ chẳng thể ngờ, trước đấy người đàn ông này nói muốn theo đuổi anh, vừa theo một cái chính là hai năm.
Trong hai năm này, tính tình Trì Vũ vẫn thích chạy đông chạy tây không chịu ngồi yên như cũ.
Biên Nam có công việc, hiển nhiên sẽ không thể lần nào cũng kè kè đi theo.
Nhưng hắn cũng thật sự dốc hết toàn lực, đưa Trì Vũ đi chơi.
Có lẽ ngay chính cả bản thân Biên Nam cũng không ngờ đến, hắn có thể từ một cái nhìn đã yêu giản đơn ban đầu đến thích không thể thích hơn được nữa như bây giờ.
Ở chung với nhau thêm một lần, máu huyết lẫn xương cốt khắp người hắn liền nhiều thêm một phần thuộc về đối phương.
Người từng nói thích Trì Vũ quá nhiều, Trì Vũ rất ít khi để ý, anh biết, bản thân lớn lên với một cái túi da tuyệt hảo.
Mấy lời ngon tiếng ngọt nói ra dưới sự thúc đẩy của thấy sắc nổi lòng tham thì không phải là chân thành.
Anh cũng từng quy Biên Nam về một trong những loại người này.
Nhưng…… chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả đều đã thay đổi.
Vì để lộ trình lần này có thể đi cùng với Trì Vũ, Biên Nam đã dồn hết thời gian nghỉ ngơi của bản thân để xử lý công việc, đã rất lâu chưa ngủ được một giấc đàng hoàng.
Lại ngồi đỏ mắt một chuyến tới bên cạnh Trì Vũ.
Người đàn ông vẫn cao lớn như cũ, động tác leo núi chẳng thấy nửa phần đình trệ.
Nhưng Trì Vũ trông thấy tơ máu đỏ lộ ra trong mắt hắn, vẻ mệt mỏi trong con ngươi chẳng thể làm giả.
Anh bỗng dừng chân lại, rũ mắt xuống, cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu.
Biên Nam cũng dừng bước chân, xoay người nhìn anh: “Em sao thế?”
Cảm xúc dưới đáy mắt Trì Vũ không rõ, anh nghiêng đầu: “Tôi mệt rồi.”
“Chẳng phải trước đó em nói mình siêu lắm à, mỗi lần leo núi đều có thể một trống cổ vũ đã tới đỉnh.”
“Tôi muốn ngắm cảnh vật giữa sườn núi không được sao?”
Biên Nam đi xuống mấy bước đến trước mặt anh, tay miết lấy cằm anh, khiến mặt anh nghiêng qua lại, hai người đối diện ánh mắt nhau.
Cứ lẳng lặng nhìn vậy vài giây, Biên Nam bỗng nở nụ cười.
“Được rồi, thế tụi mình ngắm phong cảnh giữa sườn núi nhé.”
Hai người tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống, mặc dù chỉ là giữa sườn núi, địa thế nơi đây vẫn rất cao.
Gần như là vừa ngồi xuống, Biên Nam đã dựa lên lưng Trì Vũ, giọng nói rất nhỏ, nhưng hơi thở lại đánh vào bên vành tai tựa bạch ngọc của anh:
“Hình như em đau lòng à.”
Trì Vũ không đáp, chỉ nói: “Ngủ của anh đi, đừng có mà chết ra đó.”
Biên Nam nặng nề cười ra tiếng, sáp lên trước, hạ xuống một nụ hôn bên cái gáy trắng nõn của anh.
Trì Vũ dần dần cụp lông mi.
Hơi thở của người bên cạnh rất nhanh đã đều đặn lại, Trì Vũ nhìn mây trôi nơi phương xa, bỗng kéo khóe miệng.
Một người sống vì bản thân như anh, thế mà lại có ngày thật sự biết đau lòng người ta?
Mọi âm thanh vắng lặng, chỉ có làn gió mát lướt ngang qua lá cây phát ra tiếng rì rào trên ngọn núi cao.
Mối quan hệ giữa họ trong hai năm qua hãy còn rõ rành rành trước mắt, gần như là đoạn phim lướt qua một lần trong đầu Trì Vũ.
Cuối cùng, cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Hình như là nhớ đến Trì Vũ, Biên Nam ngủ cũng chẳng bao lâu, chưa tới nửa tiếng hắn đã mở mắt ra, sau đó vô thức vươn tay bóp bóp nửa bên vai hắn vừa gối ban nãy.
Trì Vũ mặc kệ động tác của hắn.
Sau đó hai người đứng dậy, Biên Nam chuẩn bị leo lên tiếp cùng Trì Vũ.
Nhưng Trì Vũ lại chẳng động đậy, anh nhìn viên đá nhỏ trên mặt đất trống: “Không trèo nữa, về đi.”
Biên Nam thoáng cái sững sờ ngay tại chỗ, giọng nói khàn khàn: “Không trèo nữa…… ý em là sao?”
Hắn hiểu Trì Vũ, anh là người thích theo đuổi cực hạn.
Thích sự kí.ch thích của cực hạn, thích điểm cuối của cực hạn, anh muốn trông thấy tất cả phần cuối cùng ở nơi đó.
Trì Vũ từng vô số lần băng qua những đỉnh núi cao khác nhau, chưa có lần nào bỏ cuộc.
Tầm mắt Trì Vũ chuyển lên người hắn, hai người đối diện nhau: “Ý là dẫn anh về nghỉ ngơi đó.”
– – Anh buông bỏ đỉnh núi cao bản thân muốn trèo lên.
Biên Nam bỗng dưng mỉm cười, hắn đi đến bên cạnh người ta, nhẹ nhàng dắt tay Trì Vũ.
Thấy anh không ngăn cản, Biên Nam từ từ xòe năm ngón tay ra rồi xuyên qua, mãi cho đến khi mười ngón đan vào nhau.
Hai người cùng xuống núi.
Mặc dù không trèo lên được đỉnh cao nhất, nhưng ngày hôm sau cả hai đã dậy sớm, lái xe một mạch men theo cung đường vòng quanh núi tới tận đỉnh.
Bọn họ ngồi trên nóc xe việt dã, đợi mặt trời mọc.
Thời gian vẫn còn rất sớm, sắc trời xung quanh lờ mờ tối.
Chai thủy tinh khẽ chạm nhau giữa không trung một cái, Trì Vũ ngửa đầu uống một ngụm bia trái cây.
Biên Nam phải lái xe, chỉ uống nước có ga.
Trì Vũ cười nói: “Tôi bảo…… có phải anh yêu đương mù quáng hay không, hai năm nay chỉ chạy theo tôi.”
Biên Nam cũng cười: “Thế cũng phải yêu trước đã, mới có thể mù quáng được.”
Cười đùa thì cứ cười đùa, chứ hai năm nay hắn cũng đã làm không ít chuyện, chỉ là tất cả đều dồn ép xuống, tranh thủ thời gian tới tìm Trì Vũ.
Trì Vũ nghiêng đầu, nhìn phía chân trời màu xanh sậm đã thấp thoáng xuất hiện một vài tia sáng màu cam.
Thực ra anh chưa từng nói với bất kỳ ai khác, hai năm này, anh thật sự rất vui.
Quá khứ, phần lớn anh đều độc hành, cùng với tự do thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy cô đơn.
Đôi khi, anh cũng muốn có ai đó đùa giỡn với mình.
Trông thấy một vài tuyệt tác[1] của thiên nhiên, anh cũng thấy tiếc, thứ có thể nhìn được, chỉ có mắt anh và máy ảnh.
[1] Gốc là 鬼斧神工: quỷ thủ thần công, ý của câu thành ngữ này là chỉ những kiến trúc hay tượng điêu khắc, v.v… có nghệ thuật cao siêu, như có bàn tay của quỷ thần trợ giúp.
Thế nhưng hiện tại, có người dùng mắt ngắm nhìn với anh, cuối cùng anh không còn phải dựa vào bức ảnh nhất thời để ghi lại tất cả nữa.
Bởi vì có một đôi mắt khác cùng ghi nhớ với anh rồi.
Vả lại Biên Nam kiến thức rộng rãi, thế giới hắn từng nhìn thấy chắc chắn không ít hơn Trì Vũ.
Lúc nói tới một vài vấn đề nào đó, chưa bao là kịch độc thoại của mình Trì Vũ, bọn họ luôn có thể hợp tần số, sau đó duy trì tần số ấy.
Người như vậy, Trì Vũ cảm thấy bản thân sẽ không gặp được người thứ hai trên thế giới này nữa.
Trì Vũ lại uống một ngụm bia, là vị đào.
Hình như là lo Trì Vũ nghĩ nhiều, Biên Nam giải thích: “Trong nhà còn có anh trai và ba anh đấy chứ, ném việc cho ổng và ông già, anh cũng không mệt lắm, lần này là ngoài ý muốn thôi.”
“Thế người trong nhà đều biết anh chạy khắp nơi làm cái gì à?”
Biên Nam lại cụng chai thủy tinh với anh một cái: “Anh nói, anh ra ngoài theo đuổi bà xã, ba anh liền bảo anh biến nhanh một chút.”
Trì Vũ cười giễu một tiếng, sau đó xoay đầu không nói năng gì, nhìn ánh sáng vàng lộng lẫy dần dần bị tầng mây phá vỡ, rải đầy cả chân trời.
Trong một mảng vắng lặng, Trì Vũ mở miệng:
“Ngày mai tôi sẽ về London.”
“Ừm.”
“Hai năm trước tôi từng nói muốn chụp ảnh, buổi chụp ảnh đó vẫn chưa xong, giờ còn tiếp tục được không?”
Biên Nam đương nhiên cam tâm tình nguyện: “Khi nào, vẫn ở studio trước đây à?”
“Chín giờ tối ngày mốt.” Nói xong thời gian, Trì Vũ dừng lại, sau đó báo một địa chỉ bằng giọng nói bình thường.
“Đây là đâu nhỉ?”
Vào buổi sớm tinh mơ, ánh sáng lộng lẫy của mặt trời mọc bám víu lên khuôn mặt xinh đẹp của Trì Vũ.
“Căn hộ tư nhân của tôi.”
Biên Nam sửng sốt, đều là người thành niên cả rồi, ý tứ trong này không cần nói cũng biết.
Hắn há há miệng giọng nói nghẹn ứ, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng, nhưng lại hỏi: “…… Em có ý gì?”
Trì Vũ chầm chậm nghiêng đầu qua, hai người chạm mắt nhau trong một mảnh ánh sáng vàng kim chói lóa.
Trong gió pha lẫn mùi thơm của quả đào mật, cũng đưa mái tóc Trì Vũ phất qua vai, chạm lên người Biên Nam bên cạnh.
Như có sở giác, Trì Vũ khẽ nghiêng đầu, còn Biên Nam cúi đầu.
Chạm lấy nhau mềm mại.
Trên ngọn núi uốn quanh này, đỉnh đầu là bầu trời rực sáng, dưới chân là đất đai bao la bát ngát.
Thiên địa rộng lớn, dường như thế giới chỉ có hai người.
Họ đang hôn nhau.
– – Nụ hôn thứ hai của họ.