Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giản Tế ngồi trước bàn ăn, người xung quanh nịnh nọt không ngớt lời, anh nghe mà câu được câu chăng.
Thỉnh thoảng còn thất thần.
Haizz.
Muốn về nhà, nhớ Hựu Hựu quá.
Nghĩ như vậy, anh bèn gửi tin nhắn cho Tang Gia Ý:
【Dữ Kỳ: Hựu Hựu, em ăn tối chưa?】
Tin nhắn bên kia trả lời rất nhanh:
【Bất Như: Em ăn rồi, khi nào thì anh về ạ】
【Dữ Kỳ: Có khi còn phải chút nữa, nếu mệt thì em ngủ trước đi】
【Bất Như: Nhưng mà lạnh quá, em muốn anh ôm em ngủ cơ (Đáng thương muốn xỉu. jpg)】
Mặc dù bây giờ cơ thể của Tang Gia Ý đã được điều dưỡng tốt hơn rất nhiều, nhưng vào mùa đông tay chân vẫn sẽ lạnh buốt.
Đặc biệt là sau khi ngủ chung với Giản Tế, thì một mình hoàn toàn khó mà ngủ nổi.
Giản Tế không nhịn được mỉm cười, người xung quanh nhìn ra được tâm trạng anh rất tốt.
Thế là cười trêu: “Giản tổng, đây là…… trong nhà giục về à?”
Giản Tế nhướng lông mày, gật đầu.
Bên cạnh có người lập tức hùa theo, nhưng cố kỵ thân phận của Giản Tế, không dám đùa quá trớn.
Nhưng trong giới ai cũng biết, Giản Tế có một người thương đặt sâu trong lòng, ra ngoài xã giao, chưa bao giờ cho người khác tới gần, nếu là ở nơi hương phấn, lại càng cẩn trọng hơn.
Cứ nói chuyện tâng bốc người thương của anh, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tâm trạng của Giản Tế quả thực đã tốt hơn một chút, ánh mắt nén cười dừng lại trên người đặt câu hỏi ban nãy.
Sau khi người kia hỏi xong, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nói chuyện tiếp cùng với người vợ dẫn ra ngoài xã giao một cách thân mật.
Giản Tế ngẩn ngơ nghĩ tới, ban nãy lúc trên bàn mời rượu, vợ hắn ta sẽ thỉnh thoảng giả vờ tức giận, không cho hắn ta uống rượu.
Người trên bàn rượu bèn trêu đùa một trận, nhưng tóm lại cũng không ép nữa, làm mặt mày người đàn ông đắc ý một hồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giản Tế khẽ động.
Có chút hâm mộ.
Cũng muốn Hựu Hựu quản anh trên bàn rượu, không cho anh uống nữa.
Mặc dù đã tự chủ, nhưng Giản Tế vẫn không thể tránh khỏi việc uống một ít rượu, tài xế đưa anh về nhà.
Ánh đèn vàng ấm chỗ huyền quan lầu dưới lại trông có vẻ ấm cúng hơn trong mùa đông giá rét, Giản Tế cười rồi lên lầu.
Vừa đẩy cửa phòng ra, đã trông thấy người đang nằm nhoài trên giường đọc sách.
Hệ thống sưởi trong phòng mở vừa đủ, Tang Gia Ý chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng bằng sa tanh, chân cong lên thỉnh thoảng lại lắc lư trên không trung, cả người thoạt nhìn rất mềm mại.
Miên Miên chen chúc bên cạnh cậu, khó có khi ngoan ngoãn bị ôm lấy đọc sách cùng Tang Gia Ý.
Nếu lúc Giản Tế không ở đây, thì Miên Miên chính là lò sưởi tay của Tang Gia Ý.
Giản Tế chỉ nhìn cậu thôi, đã cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra.
Nghe thấy tiếng động, Tang Gia Ý ngẩng đầu lên, sau khi trông thấy Giản Tế, cậu lập tức cong cong mặt mày.
Cả người như chiếc bóng đèn nhỏ, “tách” một cái sáng bừng cả lên.
Cậu nhanh chóng bò dậy, nhào vào trong lồng ngực Giản Tế.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Giản Tế tiếp được cậu, cười rồi cúi đầu hạ xuống một nụ hôn dịu dàng lên mặt cậu: “Ừm, anh về rồi.”
Hai người cách nhau rất gần, Tang Gia Ý sáp tới chỗ vạt áo trước của anh, sau đó khẽ nhăn mày, không đồng ý nói: “Anh lại uống rượu rồi.”
Cằm Giản Tế đặt lên hõm vai cậu, giả vờ thở dài: “Đúng vậy, mấy vị ngồi đó đều có vợ bên cạnh, quản lý không cho uống nhiều rượu, nhà anh chẳng ở đấy, thế là liền nhắm vào anh.”
Tang Gia Ý ôm cổ anh, nghe hiểu ý trong đó.
Cậu hơi chần chừ nói: “Anh muốn…… bảo em đi xã giao cùng anh à?”
Giản Tế liền ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cậu đầy dịu dàng: “Được không em? Nhà người ta đều có người đi cùng, anh cũng muốn.”
Giọng điệu anh trầm thấp, giống như đang yếu thế.
Tang Gia Ý chiều anh: “Được rồi được rồi.”
Ý cười trên mặt Giản Tế càng thêm rõ rệt, cúi đầu định hôn cậu, thì bị Tang Gia Ý ngửa đầu đẩy mặt ra: “Người anh toàn mùi rượu, không đủ tư cách để hôn.”
Giản Tế buông Tang Gia Ý ra, cầm quần áo đi vào phòng tắm: “Được, anh đi tắm trước, ra rồi chỉnh em sau.”
Tang Gia Ý nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời: “Em buồn ngủ rồi.”
Giản Tế cười hừ một tiếng.
–
Mặc dù trong giới biết Giản Tế có một người thương được nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng rất ít người từng gặp thật sự.
Cùng lắm chỉ là mấy tấm ảnh dựa vào thân phận người nhà của Vũ Tế tìm được trên internet của Tang Gia Ý.
Cho nên lúc Giản Tế dẫn người ra ngoài đi xã giao chung, mọi người lại có chút cảm giác được cưng mà sợ.
Nhìn thực tế, dung mạo đối phương xinh đẹp kinh người, hơn nữa còn rất ngoan.
Mặc dù có phần ngượng ngùng, nhưng Giản Tế muốn cậu đi theo làm quen với ai, cậu vẫn nhìn vào mắt người đấy, lễ độ chào hỏi.
Cả một đám ông này bà nọ, hiếm khi có chút mất tự nhiên.
Nhưng mà, mọi người rất nhanh đã phát hiện ra lợi ích của việc Giản Tế dẫn người thương ra ngoài xã giao.
Đó chính là, Giản Tế cực kỳ dễ nói chuyện!
So với cảm giác thờ ơ nhìn không thấu trước đây, anh của bây giờ có thể nói là ôn hòa hơn.
Vả lại trong tầm mắt bọn họ, chỉ cảm thấy người thương của anh được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Không chỉ là từ phương diện thần sắc ăn mặc mà xem, người thanh niên rõ ràng đã hơn hai mươi hai tuổi, nhưng bên trong con ngươi lại là một mảnh thuần khiết, sạch sẽ trong veo.
Ôm lòng hiếu kỳ và mong muốn khám phá cực mạnh đối với rất nhiều sự việc.
Ở trên bàn cơm, cũng không hề khẩn trương co rúm, bất kể là ăn hay nói chuyện đều tùy ý tự nhiên.
Mặc dù rất nhiều người ở đây đều có địa vị không bình thường trong xã hội, cậu cũng chẳng cảm thấy gì cả.
Đơn giản chỉ là người đàn ông bên cạnh đã cho cậu đủ sức mạnh, để cậu có thể tự do tự tại, từ sâu tận trong đáy lòng cảm thấy cậu muốn làm gì cũng được.
Loại xã giao này, quan trọng là nói chuyện và uống rượu, đồ ăn căn bản rất ít có người động đũa.
Nhưng Tang Gia Ý cứ chuyên tâm ăn hết lần này tới lần khác, hơn phân nửa sự chú ý của Giản Tế bên cạnh đều ở trên người cậu, anh sẽ để ý cậu thích món nào, và mấy cái nào không thể ăn được.
Những việc như bóc vỏ tôm, lựa xương cá cũng là của anh.
Mọi người cười rồi liếc mắt nhìn nhau, Giản tổng dẫn người thương nhỏ bé ra ngoài, phỏng chừng là dẫn người ta đi ăn ngon thì có.
Trong lúc nhất thời, không ai trong vòng là không biết đến trình độ cưng chiều người thương của Giản Tế.
–
Một buổi chiều ánh nắng tươi đẹp, Giản Tế và Tang Gia Ý ngồi trên sô pha mềm mại phủ đầy ánh mặt trời.
Giản Tế ngồi đằng sau Tang Gia Ý ôm lấy cậu, cúi đầu cắt móng tay cho cậu.
Anh lờ mờ nghĩ, phải cắt hết đi, cào đau cả lưng anh.
Tang Gia Ý không hề phát hiện ra tâm tư nhỏ này của anh, còn đang nói chuyện: “Anh Trì Vũ hỏi mình có muốn đi du lịch bốn người với họ không.”
“Du lịch bốn người?”
Tang Gia Ý gật gật đầu: “Tức là bốn người cùng nhau đi du lịch, đi chơi nè, hình như ảnh tìm được chỗ thú vị lắm.”
Giản Tế cúi đầu vẻ mặt rất nghiêm túc: “Em muốn đi à?”
Tang Gia Ý gật gật đầu: “Dạ! Em muốn ra ngoài chơi với anh!”
Giản Tế mỉm cười, cắt xong cái móng tay cuối cùng cho cậu, sau đó cúi đầu hôn hôn đầu ngón tay: “Thế thì mình đi.”
Tang Gia Ý vui vẻ xoay người cho anh một cái hôn, sau đó xoay người lại, vươn tay ra xem.
Thấy mười ngón tay trụi lủi thì rơi vào im lặng.
–
Lần này bốn người tới bờ biển.
Mặc dù là ra ngoài chơi, nhưng ngày hôm sau Tang Gia Ý dậy muộn, ngủ một mạch gần tới trưa.
Lộ trình ban đầu của bốn người hoàn toàn thay đổi.
Coi như là vì muốn ăn đồ được Giản Tế bắt lên cho, nhưng cả người cậu vẫn mệt mỏi không có tinh thần, dựa vào sô pha mềm mại cạnh cửa sổ thủy tinh phơi nắng.
Cơ thể uể oải, cái gì cũng không muốn làm, mãi tới khi cửa bị gõ vang.
“Vào đi ạ.”
Trì Vũ cười rồi bước vào ngồi xuống bên cạnh cậu: “Nghe nói hôm nay em dậy muộn?”
Tang Gia Ý hơi mất tự nhiên, vốn có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến gì đó, cậu đúng lý hợp tình nói: “Anh ấy nói với em, anh cũng dậy muộn.”
Về phần vì sao dậy muộn, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Nhưng Trì Vũ tinh mắt, trông thấy trên cổ tay cậu có một dấu răng, bèn trêu ghẹo: “Úi chà, một cái dấu răng.”
Vành tai Tang Gia Ý hơi đỏ, sau đó chỉ chỉ chỗ xương quai xanh lộ ra ngoài của Trì Vũ, nhỏ giọng nói, “Úi chà, một dấu răng nè.”
“……” Trì Vũ mặc đại bộ quần áo rồi ra ngoài, thật sự không chú ý tới xương quai xanh của mình.
Trong lúc nhất thời, căn phòng rơi vào im lặng, Trì Vũ đứng dậy: “Hừ, không chọc em nữa, giờ Giản Tế dạy hư em rồi, chọc chẳng vui gì cả.”
Đang nói, Giản Tế đã đi từ bên ngoài vào: “Còn nói nữa, chả biết mỗi ngày cậu dạy em ấy cái gì.”
Trì Vũ cười nhạo một tiếng: “Tôi dạy em ấy á, còn chưa biết ai được hời đâu.”
Nói xong thì xoay người ra khỏi cửa, không làm bóng đèn nữa.
Nghe thấy câu này, tầm mắt Giản Tế dừng lại trên người Tang Gia Ý, mặt mày đều lây dính ý cười: “Ừm, tôi hời.”
Mặt Tang Gia Ý nháy mắt đỏ lựng.
–
Mặc dù là bốn người cùng nhau ra ngoài chơi, nhưng dẫu sao thì kẻ đắm chìm trong tình yêu, vẫn muốn có không gian riêng của mình, cho nên họ không đi chung.
Hoàng hôn, Giản Tế dẫn Tang Gia Ý ra ngoài đi dạo.
Ráng chiều phủ kín cả bầu trời, dẫn đến mặt biển cũng tỏa ra ánh lửa đỏ diễm lệ.
Mười ngón tay hai người giao nhau, có lẽ là vì vui vẻ, Tang Gia Ý có phần ấu trĩ lắc lư hai bàn tay nắm chặt theo biên độ lớn.
Đầy tính trẻ con.
Giản Tế cười nghĩ.
Lực chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người Tang Gia Ý, lúc ý thức được gì đó, anh đã bị một lực đẩy xô xuống bờ biển.
Một cơn sóng nhỏ ập tới, loáng cái làm ướt gấu quần anh, mà kẻ khởi xướng đã đu lên người anh, sau đó bật cười thật to.
“……”
Giản Tế khẽ híp mắt lại, ánh mắt sâu thẳm rơi lên người cậu.
Tang Gia Ý mẫn cảm nhận ra được điều bất thường, không thèm cố kỵ nước biển còn chưa rút đi, xuống khỏi người anh, hì hà hì hục muốn bỏ chạy.
Sau đó bị anh bắt ngay tại chỗ, tóm lấy sau gáy.
Tang Gia Ý nhìn anh bằng con mắt vô tội lại đáng thương: “Anh ơi, em sai rồi.”
Giản Tế suýt chút nữa tức quá hóa cười, tóm người tới, cắn một miếng lên mặt cậu.
“A!” Tang Gia Ý bụm mặt nhỏ giọng kêu một tiếng.
Sau đó cả khuôn mặt đều bị cắn một lượt, cuối cùng dừng lại trên môi, bị bắt nạt thê thảm.
Cuối cùng, người thở hổn hển trái lại thành Tang Gia Ý.
“Hựu Hựu, ai phạm lỗi trước hử?”
“Em……” Tang Gia Ý ba phần không phục, bốn phần tức giận, hai phần sợ nhưng thành thực nói.
“Giờ giày của anh ướt cả rồi.”
“Của em cũng ướt mà.”
“Thế ai làm?”
“Em ạ……”
“Hồi nãy anh cũng đã cắn em, cho nên giờ xí xóa hết nhé, không được giận nữa.”
“Ò.”
Nói xong, Giản Tế liền cười, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cởi tất cả giày vớ ẩm ướt của cậu ra, sợ cậu không thoải mái còn dễ cảm lạnh.
Làm xong hết thảy, anh liền xoay người lại, ngồi xổm trước mặt Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý nhìn bờ vai rộng lớn của anh, không nhịn được cười cười, thân mật nhào lên lưng anh, ôm lấy cổ Giản Tế được anh cõng về.
Tính trẻ con của cậu tới nhanh mà đi cũng nhanh, nói là dễ ghi thù, nhưng thực ra rất dễ dỗ.
Chuyện Giản Tế cắn cậu ban nãy, sau khi anh nói xí xóa hết, cậu bèn quên luôn ở sau đầu.
Ở trên lưng anh ngâm nga một ca khúc lạc điệu.
Giản Tế mỉm cười: “Em vui à?”
Tang Gia Ý nghe thấy câu hỏi của anh, “Dạ” một tiếng nho nhỏ.
“Sao lại vui?”
“Ở cạnh anh thì vui chứ sao.” Tang Gia Ý càng ôm chặt cổ anh hơn, “Làm cái gì với anh cũng vui hết.”
Đáy lòng Giản Tế mềm mại một mảnh, giọng nói của anh như cuốn theo gió biển: “Vậy mình sẽ ở cùng nhau cả đời, em sẽ vui vẻ mãi mãi.”
Người sau lưng “Dạ” một tiếng khe khẽ, chỉ chốc lát sau, anh nghe thấy giọng của Tang Gia Ý:
“Anh ơi, em hơi muốn hôn rồi, hôn em một cái đi.”
Cơ thể Giản Tế khựng lại, sai đó từ từ thả người xuống đất, xoay lại nhìn Tang Gia Ý.
Trong mắt cậu mang theo mấy phần ngượng ngùng, thế nhưng toàn bộ tình cảm nồng đậm đều đang bày rõ ra trên mặt.
Giản Tế vươn tay nắm lấy cậu, vẻ mặt nhìn cậu rất đỗi dịu dàng.
Anh hơi cúi đầu, một cơn gió biển lướt qua, quấn sợi tóc lộn xộn trên trán hai người vào chung với nhau.
Khoảnh khắc môi mềm chạm nhau, người đàn ông nhẹ giọng nỉ non:
“Hựu Hựu, anh thật sự rất yêu em……”
Tang Gia Ý cong cong môi, vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó, thì tất cả tình cảm sâu đậm thắm thiết đều đã hòa vào trong nụ hôn kéo dài này.
Mặt trời chiều phía xa xa lặn xuống mặt biển, từ xa trông lại, phản chiếu hai người thành một đường phác họa tuyệt đẹp.
Sớm sớm tối tối, tháng tháng năm năm.
Giờ phút này, họ cũng yêu đối phương thật nhiều.
– Toàn văn hoàn –
– ———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Leng keng — Xin chào các vị hành khách, đã đến trạm cuối trạm hạnh phúc rồi, mời các vị hành khách xuống xe, hãy chơi thật vui và gặt hái được hạnh phúc của bản thân nhé, chúc vui vẻ!