Thí Thiên Đao
Chương 2703: Lực công đức (2)
Lúc này Sở Mặc giật mình kinh ngạc. Dòng sông dài năm tháng này… Lại có thể giống như là có sinh mệnh!
Bọn họ thật sự đang bị kêu gọi!
Giống như mẫu thân đang kêu gọi hài tử ham chơi, triệu hoán những thần linh sơ đại một lần nữa hóa thành bọt sóng trở về trong vòng ôm ấp của nó.
Điều này thật là quỷ dị!
Cũng quá tà môn!
Những bọt sóng này căn bản cũng không tình nguyện. Bọn họ phát ra tiếng rít gào cùng gào thét khủng khiếp, càng giống như là muốn liều mạng, vọt về phía lực lượng luân hồi của Sở Mặc.
– Bọn họ muốn đi luân hồi!
Ngay cả Nhiếp Lang cũng phát hiện có điểm không được bình thường!
Vì thời gian này, tất cả mọi người khiếp sợ không gì sánh được phát hiện ra, các thần linh sơ đại này sau khi cảm nhận được lực lượng luân hồi, lại có thể bỏ qua công kích phát động đối với bọn họ. Mà cùng lao về phái những lực lượng luân hồi tản ra!
Hầu Tử một gậy, đập nát đầu của một thần linh sơ đại. ở trong nháy mắt cuối cùng đó, hắn dường như thấy, trong đôi mắt đờ đẫn của thần linh sơ đại kia thoáng lộ ra một sự cảm kích!
Đây là tình huống gì?
Lúc này, Sở Mặc oa một tiếng, trực tiếp phun ra một búng máu.
Đây là lực lượng tới từ trong dòng sông dài năm tháng trên bầu trời xa xôi! Sở Mặc có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của nó! Dường như nó đang chê trách Sở Mặc xen vào việc của người khác.
– Con mẹ nó ngươi!
Sở Mặc trực tiếp vận dụng tất cả lực lượng toàn thân từ trên xuống dưới, chống đỡ lực lượng luân hồi này bao phủ những thần linh sơ đại kia. Sau đó hắn tức giận mắng một câu:
– Ngươi không phải là thứ thuộc về thế giới của chúng ta, tại sao muốn xuất hiện ở nơi này? Cút cho ta!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên bầu trời trực tiếp có sấm sét liên tiếp vang lên!
Thiên Đế tức giận!
Trong thời gian ngắn, trên bầu trời mây đen che phủ, sấm chớp rền vang. Rất nhiều thiên kiếp lôi đánh về phía dòng sông dài năm tháng kia!
Chỉ có điều, lôi điện bổ vào bên trong dòng sông dài năm tháng này, căn bản cũng không có gây ra một chút chấn động nào.
Dòng sông dài năm tháng vẫn tản ra khí tức tang thương và thê lương lạnh lẽo. Hơn nữa, mang theo một ý chí vô thượng. Dường như nó bị Sở Mặc hoàn toàn chọc giận. Loại ý chí này mạnh mẽ trấn áp về phía Sở Mặc! Thậm chí tạm thời bỏ qua triệu hoán đối với những thần linh sơ đại này.
Những thần linh sơ đại liền lợi dụng cơ hội này, điên cuồng vọt về phía cánh cửa luân hồi do Sở Mặc mở ra!
Hơn sáu trăm vạn thần linh sơ đại lao về phía một cánh cửa mở ra này!
Đây là cánh cửa lục đạo luân hồi. Không ai có thể bảo đảm, sau khi tiến vào cánh cửa này, sẽ đi ra đạo nào. Dựa theo những thần linh sơ đại giết chóc để tính toán, bọn họ tám chín phần mười đều sẽ bị lục đạo luân hồi trực tiếp đưa vào đạo súc sinh, đạo quỷ đói và đạo địa ngục.
Tiến vào đạo súc sinh còn tốt một chút, cho dù không có cách nào mở ra linh trí, không thể tu luyện, chỉ có thể làm một súc vật bình thường, nhưng dù gì cũng là có thể một lần nữa làm sinh linh xuất hiện ở trên thế gian này.
Nếu như tiến vào đạo địa ngục và đạo quỷ đói, vậy thì xui xẻo. Có khả năng ở bên trong hai đạo, bị khổ chịu sở trăm nghìn vạn năm, cũng là rất bình thường.
Nhưng vào thời khắc này, đám các thần linh sơ đại này dường như hoàn toàn đánh mất thần trí, tất cả đều giống như phát điên rồi, điên cuồng la về phía cánh cửa luân hồi. Hình như cho dù là đạo địa ngục và đạo quỷ đói, cũng hạnh phúc hơn vô số lần so với hiện tại bị cuốn vào trong dòng sông dài năm tháng kia!
Ở cánh cửa kia, tất cả bộ các Thiên Đình thậm chí đều nghe thấy được tiếng khóc hạnh phúc của đám thần linh sơ đại kia!
Hình như đối với bọn họ mà nói, tiến vào cánh cửa kia đã là hoàn toàn thắng lợi!
Sở Mặc trong lúc đối kháng với ý chí của dòng sông dài năm tháng, ánh mắt của hắn trở nên càng thêm kiên định!
Năm tháng, luân hồi, sinh tử… Tất cả những điều này, Sở Mặc đều đã trải qua không biết bao nhiêu lần.
Cho nên, mặc dù ý chí dòng sông dài năm tháng này cường đại không gì sánh được, nhưng nó cũng không có thể thật sự trấn áp được Sở Mặc. Thậm chí nó không thể ngăn cản Sở Mặc mở ra cánh cửa lục đạo luân hồi!
Trên người Sở Mặc có một Thiên Đế Ấn. Nó đã từng là một Thiên Chủ Lệnh! Trưởng thành cho tới hôm nay, đã thành một Thiên Đế Ấn. Nó là do tự nhiên hình thành, là đạo cùng pháp hóa thân. Ở thời khắc Sở Mặc bị ý chí của dòng sông dài năm tháng đè ép, Thiên Đế Ấn này đột nhiên từ trong thân thể Sở Mặc bay ra.
Sau đó, nó trực tiếp bay về phía dòng sông dài năm tháng kia!
Giống như một con thiêu thân dũng cảm, vì việc nghĩa không hề chùn bước, lao về phía đống lửa.
Ở trong nháy mắt tới gần dòng sông dài năm tháng, Thiên Đế Ấn bỗng nhiên phóng ra ánh sáng vô lượng!
Tia sáng này chiếu về phía dòng sông dài năm tháng kia, trong nháy mắt chiếu rõ ràng tất cả mọi thứ bên trong dòng sông dài!
Sở Mặc rất kinh ngạc phát hiện, ở dưới ánh sáng Thiên Đế Ấn tản ra, chiếu xuống, cả con dòng sông dài năm tháng vốn bị pháp tắc bao phủ, nhìn qua vô cùng đục. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trong suốt.
Sở Mặc và rất nhiều tu sĩ đỉnh cấp Thiên Đình bên này đều nhìn thấy, dưới dòng sông dài năm tháng đã trở nên trong suốt… có những bóng người khổng lồ ngồi xếp bằng!
Không ai có thể tính toán ra những bóng người kia rốt cuộc khổng lồ tới mức nào. Bởi vì thể lượng của bọn họ dường như đều đã vượt qua toàn bộ thế giới Bàn Cổ. Bọn họ vẫn không nhúc nhích ngồi xếp bằng ở đáy dòng sông dài năm tháng, mặc cho dòng nước của dòng sông dài năm tháng cọ rửa, sừng sững không động. Bọn họ giống như bức tượng. Từ trên người của bọn họ, không cảm giác được một chút khí tức nào!
Sở Mặc không nhịn được cảm thấy kinh hãi. Hắn không biết những người này là ai.
Chỉ có điều Nhiếp Lang đang đứng ở bên cạnh hắn, chợt nhìn một bóng người, nước mắt trực tiếp chảy xuống, lớn tiếng la lên:
– Phụ thân!
Vẻ mặt Sở Mặc đầy chấn động kinh ngạc nhìn Nhiếp Lang. Sau đó hắn theo ánh mắt Nhiếp Lang nhìn sang. Trong đáy sông bên kia có một con rồng già đang chiếm cứ.
Hình thể của nó nhìn qua cũng không lớn, chỉ có điều thể lượng cũng lớn đến kinh người. Cảm giác này giống như thiên địa một phương này, căn bản là không tha cho bọn họ!
Con rồng già kia ở đáy sông, thân thể giống như là cây khô, hoàn toàn không thấy được một chút ánh sáng rực rỡ nào, cũng không nhúc nhích, mặc cho Nhiếp Lang la lên như thế nào, cũng hoàn toàn không đáp lại chút nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!