thí thiền - Cánh Tay Phải Mạnh Mẽ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


thí thiền


Cánh Tay Phải Mạnh Mẽ!



Chỉ thấy thanh trọc thổ tam xoa kích to lớn kia trên không trung cử trọng nhược khinh trở mình bay xuống, mũi kích hướng xuống, được Tây Môn Hàn Chiếu dễ dàng đâm ngập vào trong đất trên đàn tế. Mũi kích sắc bén đến nỗi nơi đâm vào không phải là đất đá mà là đậu hũ bình thường, cắm thẳng vào bên trong, thân thể Tây Môn Hàn Chiếu cũng phi lên, đứng treo ngược ở trên phần đuôi kích.

Không ai quan tâm đến cảnh tượng Tây Môn Hàn Chiếu đứng như một con khỉ trên phần đuôi của cây kích, tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất đang run rẩy, thậm chí còn có cảm giác mình đang ở trên mặt biển, sóng biển cuồn cuộn cuốn tới, mọi người đứng thẳng trên mặt đất cũng bắt đầu không ngừng nhấp nhô ngả nghiêng, đệ tử tru trì hơi thấp thì có xu hướng té xuống.

Mà mặt đất trên đàn tế lại cuồn cuộn nổi lên một cơn sóng đất cao đến mấy chục trượng, hướng về Trác Tri Viễn thổi quét tới. Sỡ dĩ nói là sóng đất mà không phải là tường đất, là bởi vì tầng đất này cực kỳ dày nhìn vào trông giống một cơn sóng biển bình thường đang vỗ vào bờ, trên mặt đất vô số đá vụn cũng hướng tới Trác Tri Viễn bắn đến.

Muốn giống như vừa rồi, nhảy lên cao để tránh đi công kích này, hiển nhiên không còn thực tế, cho dù là trên không trung, những khối đá trong sóng đất cũng sẽ đánh trúng Trác Tri Viễn.

Mà bạch sắc hỏa diễm bao quanh toàn thân Trác Tri Viễn giống như nồng đậm hơn vài phần, đem thân thể hắn bảo vệ chặt chẽ, Trác Tri Viễn liếc mắt nhìn các vị trưởng lão đang ngồi phía trên, bất thình lình đem đoản kiếm trong tay phải bức ra bên ngoài cơ thể, nhưng tuyệt không để cho nó thoát ly cánh tay, mà chỉ là đem thân kiếm lộ ra, bám vào trên thân tinh cương trường kiếm, rồi sau đó không hề lui bước, hai chân đạp mạnh, nghênh đón lấy cơn sóng đất đang cuồn cuộn cuốn tới.

Trác Tri Viễn cũng không có đem trường kiếm trong tay đâm ra, mà làm đem hoành ở trước ngực, nắm chặt quyền trái, bất thình lình một quyền đánh về phía cơn sóng đất này. Rất nhiều người đều phát ra kinh hô, tuy rằng cũng biết quyền uy của Trác Tri Viễn rất là dọa người, nhưng mà lấy thân thể huyết nhục đi đối kháng với cơn sóng đất dày này, cũng thật là có ý muốn đi tìm cái chết.

Nhưng mà, đến khi một quyền này của Trác Tri Viễn đánh ra, lại không còn có người nào có suy nghĩ như vậy nữa…

Khi Trác Tri Viễn vọt nhanh tới gần sóng đất, trường kiếm trong tay phải đột nhiên đâm vào, cắm thẳng vào trong sóng đất, hơn nữa thuận thế thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, nương theo kiếm thế cả người chui vào bên trong sóng đấy.

Cả đám người bị tro bụi cùng bùn đất che kín không trung quanh đàn tế, không ai có thể thấy rõ sau khi Trác Tri Viễn chui vào sóng đất rốt cuộc đã làm gì, thế nhưng lại có thể chứng kiến sau khi từ trong sóng đất xuyên ra, lúc này quyền trái của hắn mới là chân chính xuất ra…

Trùng lôi quyền!!!

Không cần Trác Tri Viễn hô, xung quanh đàn tế cũng không biết có bao nhiêu đệ tử đã phụ hắn hô lên một tiếng này!

Tiếng nổ vang trời!

Một quyền này, Trác Tri Viễn hung tợn đánh về phía Tây Môn Hàn Chiếu đang khốn đốn trên đuôi kích, Tây Môn Hàn Chiếu cũng không dám chậm trễ, vội vàng buông lỏng tay ra, dọc theo cán kích thuận thế trượt xuống, nhưng mà một quyền này của Trác Tri Viễn, vẫn khiến cho phía sau hắn nổ vang ầm ầm không ngừng!

Bình địa khởi kinh lôi!

Đại khái chỉ có cái từ này, mới có thể hình dung ra một quyền này của Trác Tri Viễn. Tựa hồ, một quyền này của Trác Tri Viễn, mục tiêu tựa hồ không phải là Tây Môn Hàn Chiếu đang hốt hoảng trượt xuống, mà là vị trí đứng ban đầu của Tây Môn Hàn Chiếu. Trác Tri Viễn không ngờ đem quyền phong hóa thành từng đạo quyền kình, tại vị trí ban đầu của Tây Môn Hàn Chiếu oanh tạc…

Một quyền này, sau khi quyền kình hoàn toàn nổ tung, tuy rằng quyền đầu không có đánh tới Tây Môn Hàn Chiếu, nhưng mà quyền kình đang bắn nhanh ra tứ phía, cũng đã làm cho Tây Môn Hàn Chiếu cảm nhận được quyền uy kia của Trác Tri Viễn. Khi từng đợt từng đợt quyền kình chạm vào thân thể hắn, thật giống như mấy trăm cái tiểu quyền đầu đồng thời đánh vào hắn, tuy rằng không đủ để gây ra thương tổn lớn cho hắn, nhưng thử nghĩ để cho hơn chục tiểu hài tử mỗi người đánh một quyền, nhất là thân thể còn ở đang ở giữa không trung, vẫn có thể tạo cho hắn tổn thương không nhỏ.

Vả lại, Tây Môn Hàn Chiếu giờ phút này tâm thần hơi có chút rối loạn, hắn cho dù là nghĩ đến nát đầu nát óc, cũng khổng thể tưởng được Trác Tri Viễn làm sao có thể từ trong sóng đất dày hơn trượng xuyên qua tới đây.

Không chỉ là Tây Môn Hàn Chiếu thấy quái lạ, đừng nói là hắn, cho dù là sáu đại trưởng lão đang ngồi xem trận chiến bên trên, cùng với hầu hết đệ tử xung quanh, cũng đều không thể tưởng được Trác Tri Viễn lại có thể từ trong sóng đất xuyên cả người qua. Mới vừa rồi chứng kiến Trác Tri Viễn lao về phía sóng đất, mọi người còn tưởng rằng hắn bị điên chủ tâm đi tìm chết!

Chỉ là bọn họ không biết, Trác Tri Viễn đối với thân thể cường hãn của mình rất tin tưởng. Chưa nói đến còn có giáp trụ do bạch sắc hỏa diễm tạo thành bảo hộ, cho dù không có, Trác Tri Viễn cũng tin tưởng bằng vào thân thể hơn bảy trăm điểm sáng bên trong huyệt đạo của hắn – cũng chính là thanh tâm minh niệm chú – xuyên qua cơn sóng đất này. Sóng đất dày một trượng này, đối với người khác có thẻ sẽ cảm thấy không thể vượt qua, nhưng đối với Trác Tri Viễn tên tiểu quái vật đã ở trong thập vạn thâm uyên lịch luyện bảy năm, đã không biết bao nhiêu lần bị tầng đất dày vây khốn, thậm chí có một lần vì giết chết hơn mười con yêu thú, bản thân hắn đã bị hơn non nửa một ngọn núi do mình đánh vỡ chôn sống ở dưới, nhưng rốt cuộc cũng không bị tổn hao gì từ bên trong chui ra. Một ít sóng đất này, đối với Trác Tri Viễn quả thực không đáng nhắc tới.

Hơn nữa, hắn còn đem thanh đoản kiếm trong suốt kia giấu trên thân trường kiếm, thanh đoản kiếm này ngay cả khối đá dày hai thước còn có thể cắt gọt như cắt đậu hủ, thì đối với cơn sóng đất tổ chức rời rạc này còn không biết dễ dàng hơn bao nhiêu? Chủ yếu đều không cần Trác Tri Viễn dụng nhiều lực, liền dễ dàng xé rách sóng đất này.

Làm xong, Trác Tri Viễn liền thu vào bên trong cánh tay ngay, không dám khinh xuất, sợ bị sáu vị trưởng lão đang quan sát bên trên nhận ra manh mối gì!

Bất quá, Trác Tri Viễn khẳng định không thể tưởng được, hành động lần này tuy rằng đích xác giấu diếm được năm vị trưởng lão còn lại, nhưng mà đối với Mạc Tuân, người đã từng thấy qua ánh sáng đoản kiếm phát ra, thì luôn luôn cực kỳ chú ý nhìn chằm chằm vào Trác Tri Viễn, nghĩ là muốn nhìn thử xem kiếm quang của thanh thiên cương lưu ly kiếm uy chấn thiên hạ, đến tột cùng có phải là do Trác Tri Viễn phát ra hay không.

Cho nên, khi Trác Tri Viễn đem đoản kiếm trong tay bức ra một chút, Mạc Tuân kỳ thật cũng đã nhận ra, đó tuyệt đối chính là thanh thiên cương lưu ly kiếm không sai vào đâu được! Mà về phần Trác Tri Viễn sau khi nhập vào trong sóng đất, hắn đích xác cũng không nhìn thấy, nhưng tuyệt đối sẽ không ngoài ý muốn, Trác Tri Viễn có thể xuyên tường mà ra, uy lực của thiên cương lưu ly kiếm ra sao Mạc Tuân rất rõ ràng, e rằng chỉ cần một phần mười uy lực, cũng đủ để tiêu diệt con sóng đất này rồi. Xuyên qua con sóng đất này, Trác Tri Viễn nhiều nhất cũng chỉ phát ra 1% uy lực của thanh thiên cương lưu ly kiếm này mà thôi.

Bất quá, Mạc Tuân cũng không thể tưởng được, tên gia hỏa đáng thương Trác Tri Viễn này, đến bây giờ vẫn còn chưa biết đoản kiểm trong suốt này tên gọi là gì…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN