thí thiền
Đại Chiến Quần Thú!
Quái điểu cũng là kinh ngạc không thôi, ngay cả sớm đã có linh trí, nó cũng không cách nào hiểu được, đám yêu thú này ngày trước ngay cả tới gần cũng không dám, chỉ dám đứng cách xa nó hơn ngàn trượng, thế mà hôm nay như thế nào mà cả đám giống như phát điên ùn ùn ùa đến. Ngay cả quang cầu do linh khí hóa thành kia đối với quái điểu cũng có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng lấy linh trí cũng nó còn chưa đủ để lý giải, những yêu thú này lại là vì ước vọng tu thành thân thể mà lũ lượt kéo đến.
Hú lên một tiếng, quái điểu phóng thẳng lên cao, hai cánh đột nhiên mở ra cực hạn, từ không trung đáp xuống, không ngờ lại gây cho Trác Tri Viễn một loại cảm giác giả thiên tế nhật (bầu trời bị che khuất).
Trác Tri Viễn lớn tiếng gọi :”Điểu huynh, quyết không thể để cho đám yêu thú này đến gần quang cầu linh khí kia!” Nói xong, đoản kiếm trong tay hắn vung lên, đem chân khí rót vào trong, tạo ra kiếm quang dài khoảng một trượng, gào thét lao về phía một con yêu thú có hình dáng như một con mãnh hổ.
Quái điểu nghe được lời này của Trác Tri Viễn, ngầm hiểu, lập tức đánh về một con yêu thú gần linh khí quang cầu nhất. Với chỉ một mổ và một trảo vào ngay thiên linh cái của một con yêu thú hình sói, con yêu thú kia chỉ kịp rên lên một tiếng giữa không trung, sau đó tách thành hai đoạn, lập tức hóa thành vô số giới tử nguyên lực rải khắp bầu trời, rồi lại chưa kịp tản ra, thì bị linh khí quang cầu kia hút vào trong.
Kiếm quang của Trác Tri Viễn cũng là đang đâm về đầu yêu thú thân hình con hổ, từ miệng con hổ một kiếm xuyên qua, không chút nào trở ngại thẳng đến phần đuôi, Trác Tri Viễn tiện tay vặn một cái, đầu yêu thú hình hổ kia thoạt nhìn hung mãnh dị thường nhưng cũng chỉ kịp rên lên một tiếng, sau đó toàn thân run bần bật, rồi tuôn ra một đoàn quang hoa giống như huyết vụ, lập tức cũng bị linh khí quang cầu kia hoàn toàn cắn nuốt.
Nhứng yêu thú còn lại thấy thế, cũng đều biết rõ thành bại đạt được thân thể hay không chính là ở chỗ xem ai có thể may mắn tránh thoát được công kích của Trác Tri Viễn và quái điểu, vì thế chúng nhất tề ồ ạt đánh về phía Trác Tri Viễn. Theo chúng nghĩ, Trác Tri Viễn so với quái điểu thì giải quyết dễ dàng hơn, đơn giản là chúng chưa từng thấy qua Trác Tri Viễn, vốn cũng không biết thực lực của hắn còn làm cho quái điểu có chút run sợ. Chung quy cũng vì nơi này quái điểu đã chiếm cứ nhiều năm, chúng nó tự nhiên là sợ quái điểu hơn.
Chỉ là Trác Tri Viễn trước đó chỉ có một thanh đoản kiếm thôi cũng đủ làm cho quái điểu không dám đối đầu, hiện giờ sau khi tu luyện được 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, thì lại càng không thể so sánh nổi, Trác Tri Viễn giờ phút này cho dù trong tay không có kiếm, quái điểu chỉ sợ tuyệt đối cũng không dám đối địch với hắn.
Trong miệng khẽ hừ một tiếng, Trác Tri Viễn liền nhảy lên rất cao, ước chừng phải hơn mười trượng, đoản kiếm trong tay phóng ra kiếm mang dài hơn một trượng, cực kỳ chói mắt, chém về phía hai đầu yêu thú.
Giữa không trung một tiếng động rất nhỏ vang lên, nghe giống như tiếng vải bị xé rách, nhìn lại thì thấy hai đầu yêu thú đã sớm bị mất đầu, nhưng mà do còn đà, nên vẫn hướng về phía Trác Viễn vọt tới.
“Trứ!” Trác Tri Viễn trong miệng vân chân khí, từ đầu lưỡi bắn ra, một đạo xuân lôi nổ vang trong thập vạn thâm uyên, thân mình hai con yêu thú vừa vặn đánh tới trước mặt Trác Tri Viễn.
Hoa khói đầy trời chói mắt, hai con yêu thú kia đã bị đánh tan xác thành giới tử nguyên lực, đồng thời hơn bảy trăm huyệt đạo trong cơ thể Trác tri Viễn cũng lóe ra hơn bảy trăm điểm sáng bạch quang chói mắt. Nhưng có một phần giới tử nguyên lực vọt tới bên người Trác Tri Viễn, không ngờ lại phát ra thanh âm xèo xèo giống như đem nước lạnh đổ vào đống lửa đang cháy mạnh vậy.
Những giới tử nguyên lực này có chứa hỏa diễm, vừa tiếp xúc với cơ thể Trác Tri Viễn, liền giống như một đốm lửa rơi vào biển rộng, căn bản không gây ra tác dụng gì, biến mất vô tung.
Trác Tri Viễn cũng cảm giác được những giới tử nguyên lực kèm theo hỏa diễm này hoàn toàn tiêu thất, nhưng mà bản thân nguyên lực lại xuyên thấu chen vào hơn hảy trăm huyệt đạo trong cơ thể hắn, tại trong đó xoay chuyển lung tung, rất nhanh liền bị biến thành các điểm sáng trong huyệt đạo, yên lặng lắng xuống.
Chém liên tục ba con yêu thú, Trác Tri Viễn lúc này tin tưởng rằng, trước mắt tuy còn có gần mười con yêu thú, nhưng mà Trác Tri Viễn nhìn thấy bọn chúng, lại chỉ thấy một đám thỏ bị bó tay bó chân, căn bản chống cự không lại một kích của hắn.
Đoản kiếm trong tay huy động liên tục, xuân lôi ở đầu lưỡi nhiều lần bắn ra, từng đầu, từng đầu yêu thú kết cục giống như hai con yêu thú trước, bị chém thành hai đoạn, rồi sau đó bị xuân lôi trong miệng Trác Tri Viễn bắn trúng, hóa thành tro bụi, một bộ phận nhanh chóng bị linh lực quang cầu hấp thu, số khác thì đánh vào trên người Trác tri Viễn, nhưng tất cả đều bị điểm sáng trong huyệt đạo của hắn hấp thu hết.
Cùng lúc đó, quái điểu tựa hồ cũng nhận ra sự hưng phấn của Trác Tri Viễn, mỏ chim liên tục mổ xuống, hai lợi trảo không ngừng chụp vào thiên linh cái của yêu thú, tốc độ thì xem ra không thể so với Trác Tri Viễn. Trác Tri Viễn tiêu diệt được năm sáu con yêu thú, thì nó cũng đã đem ba con yêu thú đánh trở về thành giới tử nguyên lực, hoàn toàn bị linh lực quang cầu kia hấp thu.
Hơn mười con yêu thú nháy mắt chỉ còn lại bốn đầu, mà bốn đầu này tuy linh trí có hạn, nhưng chứng kiến thấy một người một chim dũng mãnh như vậy, cũng là sinh lòng thoái lui, làm sao còn muốn nhảy vào trong linh lực quang cầu, liền nhanh chóng xoay người chạy trốn. Đối với việc tu thành thân thể mà nói, sống sót tự nhiên là tốt hơn.
Nhưng mà, giờ phút này Trác Tri Viễn vẫn còn đang muốn chém giết, làm sao có thể mặc kệ để cho bọn chúng chạy trốn, trên không trung triển khai hai chân, đạp vào hư không tiến tới ba bước, mỗi bước ít nhất cũng cách nhau hai ba trượng, đã sắp đuổi kịp ba con yêu thú đang chạy trốn.
Miệng hô :”Điểu huynh, con còn lại giao cho ngươi!”
Quái điểu kêu lên một tiếng, phóng lên cao, nhanh như thiểm điện truy về phương hướng con yêu thú cuối cùng, trong nháy mắt, con yêu thú này cũng không tránh khỏi kết cục của đám yêu thú cùng đi với nó, thân thể nguyên lực trải qua hàng ngàn năm mới lấy được dễ dàng hoá thành giới tử nguyên lực phiêu tán trên không trung.
Mà Trác Tri Viễn cũng không hề chậm chạp, sau khi đuổi kịp ba con yêu thú, đoản kiếm trong tay huy động liên tục, phương thức chém giết cũng ngày càng thuần thục. Những yêu thú này cho dù là lúc mạnh nhất còn không địch lại một kiếm của Trác Tri Viễn, thì huống chi giờ phút này còn đang phải chạy trốn? Trong chốc lát, bọn chúng tất cả đều hóa thành giới tử nguyên lực, từ đó biến mất khỏi thiên địa. Duy chỉ còn lại, là trước khi tiêu tán kêu rên lên một tiếng, giống như oán niệm vô tận.
Chứng kiến thấy mình bất quá chỉ là giơ tay nhắc chân liền có thể đem đám yêu thú nhìn như hung hãn này tiêu tán thành hư vô, trong lòng Trác Tri Viễn hưng phấn không thôi, ngửa mặt lên trời hét dài, từ đầu lưỡi lại bắn ra xuân lôi, nổ vang rất to, thậm chí còn làm cho quái điểu tim đập nhanh không thôi, vội vàng đập hai cánh bay về phía xa xa, sợ cuồng tính của Trác Tri Viễn đại phát giết luôn cả mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!