thí thiền - Hình Đường Mạc Tuân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


thí thiền


Hình Đường Mạc Tuân



Hai người các ngươi lại đây!” Người nọ chỉ chỉ hai gã đệ tử bên cạnh, nói tiếp :” Các ngươi đem Tần Phỉ đưa về phòng đi.”

Hai gã đệ tử kia liền lập tức chạy tới, chỉ một cái nhấc tay đã đem Tần Phỉ khiêng lên, đang định rời đi, thì lại một đạo thân ảnh màu đen đang bay lướt tới, dưới chân mơ hồ có đám mây mù.

“Chậm đã!” Người vừa đến kêu lên một tiếng, lập tức đứng chặn ở phía trước, mặt không chút thay đổi hỏi :” Đoạn Nhận tôn giả, chuyện gì đã xảy ra?” Nguyên lai người lúc nãy kêu là Đoạn Nhận tôn giả.

Nhìn thấy người tới là ai, Đoạn Nhận tôn giả Mã Thiên Nhai dù nóng lòng lo lắng cho đệ tử mình, cũng không thể không thi lễ một cái, lập tức căm giận chỉ vài Trác Tri Viễn cùng Trần Nhất Tân nói :”Mạc Tuân tiên sinh, sao ngươi lại đi hỏi ta, muốn hỏi hãy hỏi hai tên kia kìa.. Một tên đồng tử ngoại ngũ đường, lại có thể dám đem đồ nhi của ta đánh thành trọng thương thế này. Mạc Tuân tiên sinh, ngươi bên Hình Đường phải xử lý công bằng cho đệ tử của ta

a!”

Nguyên lai người đến sau, chính là người lúc ở trên đại điển, tự mình tuyên bố đem Trác Tri Viễn giáng xuống thanh trần đường làm đồng tử quét đường Hình Đường chắp sự —– Mạc Tuân.

Mạc Tuân vẫn như cũ bận một bộ hắc y, giống như hắn chưa bao giờ thay bộ y phục nào khác vậy(eo ơi kinh), khuôn mặt cũng đen nhẻm giống như quần áo, y chang nhọ đen dưới cái đít nồi, phảng phất người này vĩnh viễn chưa bao giờ cười lần nào.

“Hừ! nếu ta nhớ không lầm, đồ nhi kia của ngươi hình như là đệ tử kiệt xuất nhất trong số những đệ tử ngoại môn đúng không? Ngươi ngày trước còn từng đề nghị đem hắn đưa vào nội môn tu luyện, hôm nay lại bị một tên đồng tử quét đường đánh cho thành bộ dạng này, thật đúng làm tăng thể diện cho ngoại môn a!” Mạc Tuân lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã Thiên Nhai một cái, ném ra một câu lạnh lùng.

Mã Thiên Nhai nghe xong nhất thời cảm thấy khó hiểu, Mạc Tuân này như thế nào lại có ý thiên vị Trác Tri Viễn? Chẳng lẽ là cảm thấy một năm trước đối với Trác Tri Viễn trách phạt quá nặng, cho nên thâm tâm cắn rứt, bây giờ muốn mượn chuyện này để bù đắp cho hắn? Bất quá Mã Thiên Nhai cũng không có nói ra suy nghĩ này của mình, hắn thật ra rất rõ ràng giáo quy của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo, mặc dù bề ngoài là hình đường chịu sự quản lý của ngoại môn, tuy nhiên nó đến cả người trong nội môn cũng có vài phần kiêng kị. Đường chủ hình đường cùng với hai vị chắp sư, đều là người trong hậu sơn, một thân tu vi đẳng cấp ít nhất cũng thuộc tầng thứ sáu. Nếu ai mà dám can đảm khiêu chiến với quyền uy của hình đường, thì kết quả kia tuyệt đối không phải người thường có thể thừa nhận nổi.

Tính toán xong, Mã Thiên Nhai cũng chỉ có yên lặng theo dõi, nếu là Mạc Tuân thật sự xử lý bất công, hắn còn có thể đi tìm đường chủ hình đường để khiếu nại việc này.

Mạc Tuân cũng không có nhiều suy nghĩ như Mã Thiên Nhai, mà là chậm rãi đi đến gần hai gã đệ tử đang khiên Tần Phỉ, duỗi tay ra xem xét mạch đập của hắn, xác định hắn không còn có gì đáng ngại, sớm đã được Mã Thiên Nhai dùng đan dược bảo vệ tâm mạch, liền đi đến chỗ Trác Tri Viễn đang đứng ngây ngốc.

Trác Tri Viễn giờ phút này đang đờ ngươi ra đứng tại chỗ, nhìn giống như bị mất hồn hoàn toàn không biết đến chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, trong lúc này hắn đang đắm chìm một một loại trạng thái rất kỳ quái, đột nhiên cảm thấy xung quanh hết thảy giống như trở nên rõ ràng vô cùng.

Trong lòng Trác Tri Viễn giờ phút này, toàn bộ thế giới nháy mắt bị sụp đổ, trở thành những hạt cát trắng, hắn giương mắt nhìn tới, liền giống giống như có thể nhìn thấy khoảng không gian hư ảo, mơ hồ có một viên bi cực nhỏ đang chuyển động. Mây trắng vẫn là mây trắng, cổ thụ cũng vẫn là cổ thụ, ngưng mà tại giờ phút này trong mắt hắn lại hoàn toàn bất đồng so với lúc trước. Hắn tựa hồ có thể thấy cây cổ thủ đang lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi thong thả vươn những cành cây dài ra, cũng có thể thấy được mây trắng trên trời không chỉ lơ lửng trôi nổi, hơn nữa còn đang lấy tốc độ cực nhanh cắn nuốt lẫn nhau, bảo trì hình dạng ban đầu, nhưng tất cả chỉ là những biến hóa cực nhỏ.

Thậm chí đến ngay cả Mã Thiên Nhai, nguyên bản ngày thường thoạt nhìn thì thân pháp nhanh như thiểm điện, nhưng lúc này Trác Tri Viễn nhìn lại thì giống như là đi tản bộ trên sân vắng vậy. Hành động của các đệ tử còn lại, hoàn toàn rõ ràng trong mắt hắn, thân thể hắn chỉ cần hơi hơi động, là Trác Tri Viễn liền đoán ra hành động kế tiếp của hắn là gì. Điều này, rõ ràng giống như là hắn có năng lực tiên tri, thạm chí lúc mà Mã Thiên Nhai vừa mới tới, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, vô tận sát ý chứa trong cái nhìn đó, hắn cũng có thể rõ ràng nắm được.

Nhưng mà, loại tình huống này đối với hành động của Mạc Tuân, lại có khác. Toàn bộ hành động của những người ở đây tất cả đều rất rõ ràng nằm trong mắt hắn, hoặc là, hắn không cần xoay người lại để nhìn, thì cũng có thể nắm rõ toàn bộ nhất cử nhất động của những người phía sau, giống như là có thiên nhãn vậy. Riêng chỉ có Mạc Tuân, khi hắn đến hiện trường, lúc nào đi đến trước mặt mình, Trác Tri Viễn không ngờ hoàn toàn không biết gì cả. Hắn có khả năng thấy toàn bộ sự vật trong thế giới, nhưng chỉ riêng Mạc Tuân thì giống như tách ra là một trạng thái động lập, mặc dù Trác Tri Viễn có ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tuân, cũng vô pháp nhìn thấu hành động tiếp theo của Mạc Tuân, cũng như cảm ứng được hành động của hắn, không biết hắn tột cùng đang tính toán điều gì.

Trác Tri Viễn hoàn toàn không thể lý giải loại trạng thái này, cả người lộ ra vẻ say mê chăm chú nhìn tình trạng trước mặt, đồng thời giương mắt nhìn Mạc Tuân, trong mắt không khống chế được bạo xuất ra hai đạo hồng quang nóng cháy bắn về phía Mạc Tuân.

Mạc Tuân nhìn thấy hai đạo hồng quang này, trong lòng cả kinh, lập tức từ trong hai mắt bắn ra hai đạo bạch sắc quang mang, đón đỡ lấy hai đạo hồng quang, hơn nữa rất nhanh liền đem hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn bức trở về, thế nhưng lại không thể làm cho Trác Tri Viễn sinh lòng sợ hãi, không giống như những hài đồng đệ tử khác, bị Mạc Tuân trừng mắt một cái liền hoảng sợ cúi đầu.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Mạc Tuân trong lòng thầm cảm thấy cổ quái.

Vội vàng tiến lên hai bước, nắm giữ mạch môn Trác Tri Viễn xem xét một phen, Trác Tri Viễn kinh hãi, vội vã giãy tay ra, nhưng mà hắn làm sao là đối thủ của Mạc Tuân? Mạc Tuân chỉ cần dùng chưa đến nửa thành công lực, liền từ đầu ngón tay bắn ra một đạo chân khí, nháy mắt xông phá mạch môn của Trác Tri Viễn, dọc theo kinh mạch trên tay hắn, nhanh chóng tiến vào trong thân thể Trác Tri Viễn lưu chuyển một vòng đại chu thiên.

Xem xét một hồi, dù là Mạc Tuân cũng cảm thấy rất là ngoài ý muốn, đồng tử này… rất cổ quái a!

Bất quá dù nghĩ vậy trong lòng, nhưng trên mặt cũng không lộ ra mảy may cảm xúc nào, những người còn lại thì hoàn toàn không hề biết gì đã xảy ra. Theo người khác thấy, Mạc Tuân chỉ bất quá giống như vừa rồi kiểm tra tâm mạch của Tần Phỉ, xem xét thương thế cho Trác Tri Viễn mà thôi.

Buông tay ra, Mạc Tuân tâm niệm khẽ chuyển, trong miệng bắt đầu nói :” ngươi là đồng tử của thanh trần đường Trác Tri Viễn phải không? Ngươi nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN