thí thiền - Kết Quả Rút Thăm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


thí thiền


Kết Quả Rút Thăm!



Mà vào thời khắc này, Mạc Tuân cũng phi thân tới trên đàn tế, cao giọng nói một câu :” Mạnh Vân Cao thắng!” Lập tức nhìn xung quanh liếc mắt một cái, lại nói :” Các ngươi cũng đã thấy, pháp thuật giống nhau ở trong tay người khác, liền có thể sinh ra những hiệu quả khác nhau. Trác Tri Viễn chính là như thế, Mạnh Vân Cao cũng là như thế. 【 Ly diễm quyết 】 đơn giản nhất, lại có thể được Mạnh Vân Cao bằng thủ đoạn khéo léo thi triển ra, các ngươi phải dụng tâm lĩnh ngộ, cần biết trên thế gian này, không có pháp thuật kém cỏi mà chỉ có người thi pháp kém cỏi thôi!”

Dứt lời, chúng đệ tử xung quanh đàn tế tự nhiên là thành thành thật thật cùng hô to “thụ giáo”, thế nhưng cũng có một bộ phận đệ tử trong lòng đối với điều này không cho là đúng.

Về phần Trác Tri Viễn, khi nghe lời nói này, trong lòng là hơi động một chút, giống như là đã chạm vào cái gì đó. Không có pháp thuật kém cỏi, chỉ có người thi pháp kém cỏi? Chẳng lẽ pháp thuật hay võ học gì đều cũng có thể cải tạo? Không quản pháp thuật thấp kém đến đâu, chỉ cần khi thi pháp đủ khéo léo, liền có thể đem uy lực của pháp thuật vận dụng đến cực hạn, thường thường là có thể thay đổi tính chất của pháp thuật, cuối cùng trở thành lợi khí lớn nhất chiến thắng địch thủ. Hơn nữa, pháp thuật càng thấp, tại trong mắt địch nhân lại càng khinh suất, xuất kỳ bất ý đánh úp, vốn cũng là nhưng điều cần ghi nhớ khi đối địch.

Xem hết trận chiến này của Mạnh Vân Cao, Trác Tri Viễn tựa hồ đã lĩnh ngộ ra một cái gì đó, chỉ là quá mức mơ hồ, còn chưa thể nhanh chóng sắp xếp thành một điều gì đó rõ ràng, bất quá nghĩ đến, chỉ cần cho Trác Tri Viễn chút thời gian, là hắn liền có thể từ trong chiêu 【 ly diễm quyết 】 này của Mạnh Vân Cao mà lĩnh ngộ ra không ít.

Bốc thăm luận võ chiều vừa mới bắt đầu liền đã dấy lên một hồi cao trào, bởi vỉ chỉ còn lại hai mươi bốn người đệ tử, cho nên quy tắc luận võ cũng đã được điều chỉnh lại một chút.

Khi rút thăm, ban đầu mỗi thẻ chỉ có hai chi giáp ất, chỉ là hiện tại lại thêm một chi thứ ba, là thẻ bính.

Tùy theo thẻ giáp ất cùng số đối chiến trước, người thắng sẽ cùng người có thẻ bính đối chiến. Người thắng trận chiến này sẽ tiến vào vòng tiếp theo, mà người bại lại sẽ cùng với người bại ở trận trước tái chiến, kẻ bại trực tiếp bị đào thải, người thắng tiến vào vòng tiếp theo, nhưng phải nhớ là chỉ được thua một trận, trận tái chiến sau mà bại thì sẽ bị loại bỏ.

Nói đơn giản một chút, thì bắt đầu từ vòng luận võ này, một người đệ đều phải bị hai người đệ tử khác nhau đả bại mới bị loại bỏ, điều này cũng giúp tránh cho việc hai đối thủ mạnh đ-ng nhau bị loại bỏ, mà đệ tử yếu kém gặp nhau thì may mắn thăng cấp.

Quy tắc là đã sớm định ra, chẳng qua là Trác Tri Viễn cũng đã biết quy tắc này, sở dĩ nói rằng luận võ buổi trưa khi vừa bắt đầu rút thăm đã dấy lên một hồi cao trào, là bởi vì Dịch Đông Lai rút thăm được thẻ giáp số bốn, mà kế tiếp là Giang Vô Hoạn rút thăm được thẻ ất số một, Trác Tri Viễn là người thứ ba lên sân đấu, lại trực tiếp rút được thẻ giáp số một, đối thủ của hắn chính là sư huynh của mình, Giang Vô Hoạn.

Vừa nghe đến Mạc Tuân tuyên bố Trác Tri Viễn không ngờ rút được thẻ giáp số một, Giang Vô Hoạn nhất thời cảm giác được trước mắt tối sầm, này cơ hồ là đối thủ hắn không muốn gặp nhất.

Thân thể run run, Giang Vô Hoạn cắn răng chịu đựng, tự giác bại bởi Trác Tri Viễn cũng không có quan hệ gì, tuy nói là thể diện có chút khó coi, nhưng chung quy vẫn là còn hơn không cẩn thận thất thủ tại trong tay đệ tử của các trưởng lão khác, hay hoặc là trong tay Mạnh Vân Cao cái tên chỉ là một đệ tử hậu sơn bình thường. Cho dù bị đánh bại thì vẫn có cơ hội bổ cứu, Giang Vô Hoạn tự giác tại đây hơn chục người đệ tử, có thể là địch thủ của hắn, bất quá cũng chỉ có hai ba người mà thôi.

Nhưng mà, rất nhanh sắc mặt Giang Vô Hoạn liền trở nên đen như đáy nồi, sau khi Trác Tri Viễn rút thăm xong là đến lượt Trần Nhất Tân, Trần Nhất Tân sau khi đi lên, lại có thể một lần nữa làm cho toàn trường xôn xao hẳn lên, thẻ hắn rút được, lại là cùng tổ với Dịch Đông Lai, thẻ ất số bốn. Tại trong mắt rất nhiều đệ tử, trong hàng đệ tử của thế hệ này, bốn gã đệ tử cực mạnh không ngờ khi mới mở màn, liền phải đối chiến với nhau.

Làm cho người ta rung động còn ở phía sau, Tần Phỉ cũng không biết là gặp vận gì, hay hoặc là ông trời cấp cho hắn cơ hội, ai bảo hắn một mực yên lặng cầu nguyện hy vọng chính mình rút được thẻ số giống như Trác Tri Viễn? Kết quả là hắn thuận lợi rút được thẻ bính số một, đã trở thành đối thủ tiếp theo của người thắng trong trận giữa Giang Vô Hoạn cùng Trác Tri Viễn.

Gang Vô Hoạn chỉ cảm thấy là ông trời đây là đang trừng phạt hắn, gặp phải Trác Tri Viễn coi như xong, theo hắn nghĩ bây giờ, đối chiến với Trác Tri Viễn, cơ hồ trăm phần trăm là sẽ thua vô cùng thê thảm, thậm chí Giang Vô Hoạn còn đã từng nghĩ qua, nếu căn bản không có khả năng chiến thắng Trác Tri Viễn, chẳng thà tận lực bảo tồn thể lực, cùng Trác Tri Viễn tốc chiến tốc thắng, chờ đợi Trác Tri Viễn sau khi đánh bại đối thủ thẻ bính, mình lúc đó có thể thắng lợi dễ dàng.

Nhưng mà hiện tại, khi hắn chứng kiến thẻ bính cư nhiên bị Tần Phỉ rút trúng, Giang Vô Hoạn đã cảm thấy da đầu từng đợt run lên.

Không phải Dịch Đông Lai, không có lòng tự tin thái quá như Dịch Đông Lai, thử so sánh, Giang Vô Hoạn đối với thực lực bản thân tương đối rõ ràng. Thực lực của Tần Phỉ, cũng là sàn sàn ngang hắn, khi giao thủ, vô luận ai thua ai thắng, đều là chuyện tình cực kỳ bình thường. Quả thật là Giang Vô Hoạn tại trong Thanh Nguyên Sơn rất hiếm có một kình địch.

Tần Phỉ rút được thẻ thăm này, cũng không hề có phản ứng quá lơn, nhưng hắn kín đáo mừng thầm, bởi vì không quản Giang Vô Hoạn cùng Trác Tri Viễn ai là người thắng, theo hắn thấy, hai người vô luận là ai thắng, e rằng đều sẽ phải tiêu hao thể lực cùng chân khí rất lớn, đến lúc đó hắn sẽ có thể tương đối thoải mái chiến thắng đối thủ. Đương nhiên, trong lòng hắn cũng âm thầm trông mong, Trác Tri Viễn có thể miễn cưỡng áp chế được Giang Vô Hoạn một hồi, như vậy, hắn sẽ có thể công khai chính diện đem Trác Tri Viễn đánh cho tơi bời hoa lá!

Nắm thật chặt kiếm trong tay, Tần Phỉ trong lòng cười trộm từ trên đàn đi xuống.

Nhưng mà, năm người đầu tiên rút thăm này, lại làm cho mấy vị trưởng lão, kể cả Mạc Tuân đều cảm thấy tạo hóa trêu ngươi. Đề ra quy tắc luận võ này vốn chính là hy vọng những đệ tử mạnh sẽ không bị loại oan uổng, do đó tận khả năng đảm bảo công bằng luận võ, để cho cường giả chân chính đứng ở cuối cùng. Thế nhưng, hiện tại xảy ra trước mắt thật nằm ra ngoài dự liệu của bọn họ, ngoại trừ đại đệ tử Phong Thiếu Thừa của Đặng Thiếu Ngải còn đang bế quan không có tham gia luận võ lần này, trong những môn hạ còn lại, tựa hồ năm tên đệ tử cực mạnh đều các phương diện lại trực tiếp đ-ng độ nhau.

Nguyên bản, mấy vị trưởng lão đều nghĩ, danh sách năm người cuối cùng, tốt nhất chính là năm người này, nếu Phong Thiếu Thừa có thể trước khi năm người bọn họ hạ sơn xuất quan, như vậy sẽ đem một trong năm người có biểu hiện tương đối kém một chút lưu lại, hay hoặc là cử cả sáu người bọn họ xuống núi. Chẳng qua là không thể nghĩ đến, năm người trời xui đất khiến như thế nào, vừa lên đã phải đ-ng độ nhau.

Cứ như vậy, trong năm người này tất nhiên sẽ trực tiếp bị loại bỏ một người,mà cuối cùng cũng chỉ có hai người lọt vào cuối cùng, hai người còn lại cũng sẽ một hồi đại bại mà nhập vào bại giả tổ (để đấu vòng play- off :D).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN