thí thiền
Lục Trưởng Lão
Thế nhưng, Trác Tri Viễn lại một lần nữa làm ra một sực việc khác thường, hắn lại có thể dưới sự bố trí chặt chẽ của Đặng Thiếu Ngải xông tới điểm cuối của mười vạn dặm, căn cứ theo giáo quy của Thủy Giáo , Đặng Thiếu Ngải phải đích thân thu Trác Tri Viễn làm đồ đệ, toàn bộ kinh thư điển tích của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo, Trác Tri Viễn đều có thể mở ra xem.
Đây cũng là căn nguyên phiền não của Đặng Thiếu Ngải, nếu Trác Tri Viễn là ứng với là chính kiếp, như vậy y sẽ cố gắng ra sức giúp xoay chuyển kiếp nạn này. Nhưng nếu như hắn là nghịch kiếp thì sao ? Hừ hừ, Đặng Thiếu Ngải hắn há chẳng phải trởi thành tội nhân của thiên hạ sao?
Trên thực tế, Đặng Thiếu Ngải và đại trưởng lão đã đề ra vài sự chuẩn bị, mấy năm trước Đặng Thiếu Ngải đột nhiên đưa Mạc Tuân lên chức vị lục trưởng lão bất chấp mọi người phản đối, khi đó ngay cả năm vị trưởng lão còn lại cũng đều không đồng ý, dù sao Mạc Tuân cùng bọn họ nhỏ hơn một cái bối phận, chỉ là sư điệt của bọn họ mà thôi. Nhưng mà vì Đặng Thiếu Ngải tỏ rỏ rằng đây là quyết định của đại trưởng lão, năm vị trưởng lão cũng đành phải nghe theo.
Điều này, đó là bước chuẩn bị đầu tiên của Đặng Thiếu Ngải và đại trưởng lão. Lúc ấy, bọn họ đã nghĩ qua, nếu Trác Tri Viễn thật sự là người ứng kiếp, như vậy chỉ sợ không có gì có thể ngăn cản hắn xông qua toàn bộ thập vạn thâm uyên.
Mà nay, dự đoán này rốt cục đã trở thành sự thật, cũng khó trách Đặng Thiếu Ngải phiền não.
Cái này cũng phải trách bản thân Trác Tri Viễn, ban đầu ở trên đại điển khai môn giảng thiền, việc tốt không làm, lại cố ý nói mấy câu thiếu chút làm ảnh hưởng đến thiền tâm của đại trưởng lão. Nếu như hắn luôn luôn chỉ là biểu hiện ra sự kinh tài tuyệt diếm, thiên tài trong thiên tài, như vậy Thủy Giáo dĩ nhiên là sẽ dốc sức bồi dưỡng hắn. Chỉ là, hắn mới bảy tuổi liền có thể làm cho thiền tâm mấy trăm năm tu luyện của đại trưởng lão lay động, lại như thế nào có thể không làm cho người ta lo lắng hắn chính là nguồn gốc khiến cho thiên hạ đại loạn?
“Phải quyết định ngay thôi!” Đặng Thiếu Ngải lầm bầm nói, kinh thư trong tay tự động bốc cháy, rất nhanh liền tại giữa lòng bàn tay hắn hóa thành tro bụi.
Hơi duỗi tay ra, làn tro bụi này giống như con bướm bay lượn trên không ngay tức khắc tiêu thất trên không trung, Đặng Thiếu Ngải đem một luồng thiền niệm từ trong cơ thể rút ra rồi chia thành tám lam sắc tiểu nhân nho nhỏ, phân biệt bay về tám phương hướng.
Không bao lâu sau, tại nơi ở của sáu vị trưởng lão cùng với Cửu Như tôn giả Lan Thiên Đồng, quản lý sự vụ hàng ngày ở hậu sơn và tiền sơn hình đường đường chủ Đông Lai tôn giả Khổng Nhất Phàm, tất cả tám người đều được phân thân do thiền niệm của Đặng Thiếu Ngải hóa thành, hướng bọn họ tuyên bố một tin tức làm cho phải giật mình cơ hồ đến điên cuồng.
Trong khi Trác Tri Viễn còn chưa kịp chạy tới cửu tiêu phong, Đặng Thiếu Ngải đã đem hẹn ước ngầm giữa hắn và đại trưởng lão hai năm trước biến thành sự thật.
Đến khi Mạnh Vân Cao mang theo Trác Tri Viễn đi tới cửu tiêu phong, đồng tử canh cửa cũng là rất kính cẩn báo cho hai người biết :”Chưởng môn có dặn, ngài có việc xuống núi đến thành đô Tây Kinh của Đại Dận hoàng triều, hết thảy công việc ở nơi đây, đều do lục trưởng thay mặt chưởng môn xử lý.”
Mạnh Vân Cao rất là kỳ quái, khi hắn sáng sớm đến cửu tiêu điện lĩnh mệnh còn từng thấy qua Đặng Thiếu Ngải, làm sao lại chỉ mới đây mà Đặng Thiểu Ngải đã xuống núi rồi?
“Chưởng môn sư phụ khi nào trở về? Vị này chính là người từ trong thập vạn thâm uyên xông ra ngoài, Trác Tri Viễn Trác sư đệ, hắn sắp trở thành môn hạ của chưởng môn đó !” Mạnh Vân Cao hơi có chút sốt ruột, hắn đối với Trác Tri Viễn kỳ vọng rất lớn, nhưng mà hiện tại kỳ vọng này tựa hồ có chút bị lung lay.
“Chưởng môn không có nói đến, bất quá chưởng môn có giao phó lại, nếu như có đệ tử tên là Trác Tri Viễn đến đây, thì hãy đem đến chỗ lục trưởng lão, để lục trưởng lão tạm thay mặt chưởng môn thu làm môn hạ, tuy vậy thân phận của hắn vẫn là đệ tử thứ tư của chưởng môn.
Đồng tử nói như vậy, khiến cho Mạnh Vân Cao lại vui vẻ trở lại, tuy rằng tạm thời do Mạc Tuân thay mặt thu làm đồ đệ, nhưng vẫn là mang thân phận đệ tử đích truyền của chưởng môn, chỉ cần như vậy, hết thảy không thành vấn đề, hắn đặt cược ở trên người Trác Tri Viễn đã sắp có thể thấy được kết quả tốt đẹp của mình, làm sao còn quản có phải hay không tự mình Đặng Thiếu Ngải thu đồ đệ?
Huống chi, từ sau lần Mạc Tuân xuất thủ thiêu rụi mai thần điện ở hội thích phong, ở hậu sơn cơ hồ tất cả mọi người đều biết, trong Thanh Nguyên Sơn này, người thực lực vượt qua được Mạc Tuân, chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu để cho sư phụ khác thu Trác Tri Viễn làm đồ đệ, Mạnh Vân Cao mới cần phải lo lắng chưởng môn có thể ở phút chót thay đổi quyết định. Hiện tại xem ra, nếu đã để cho Mạc Tuân thực lực siêu tuyệt thay mặt thu Trác Tri Viễn làm đồ đệ, hắn và Đặng Thiếu Ngải lại đều là đệ tử của Nhậm Phi, công pháp vốn là nhất mạch đồng nguyên, tự nhiên sẽ không bỏ bê Trác Tri Viễn. Thậm chí, tại trong suy nghĩ của rất nhiều người ở Thanh Nguyên Sơn, Mạc Tuân tựa hồ mời là đệ tử mà Nhậm Phi thương yêu nhất, nếu không cũng đã không đem hạo thiên thần quyết do mình sáng tạo ra dạy riêng cho Mạc Tuân !
Điểm mấu chốt nhất, là Mạc Tuân tuy rằng suốt ngày mặt lạnh như tiền, nhưng mà bất luận là tại hình đường hay ở địa phương khác, Mạc Tuân tuyệt đối là một người công bằng. Điều này cũng làm cho Mạnh Vân Cao cảm thấy được để cho Mạc Tuân thay mặt chưởng môn Đặng Thiếu Ngải thu Trác Tri Viễn làm đệ tử thứ tư, chính là thích hợp nhất.
Chỉ là, Mạnh Vân Cao lại cũng không biết, giữa Trác Tri Viễn và Mạc Tuân từng phát sinh ra chuyện gì.
“Ha ha, Trác sư đệ, ngươi thật có phúc, nhất định phải biểu hiện cho tốt, nói không chừng lục trưởng lão nhất thời cao hứng, liền đem hạo thiên thần quyết truyền thụ cho ngươi ! Đây chính là môn công pháp rất lời hại do chính Thắng Nghĩa tôn giả năm đó tự nghĩ ra.” Mạnh Vân Cao rất là cao hứng thay cho Trác Tri Viễn, tựa hồ như chính mình chứng kiến được chỗ tốt do việc kết thân với Trác Tri Viễn mang đến.
Trác Tri Viễn cũng không biết lục trưởng lão là ai, càng là sẽ không nghĩ tới, hắn ở trong thập vạn thâm uyên bảy năm, thì Mạc Tuân lại có thể trở thành trưởng lão của hậu sơn, đương nhiên càng sẽ không nghĩ tới, Mạc Tuân cư nhiên còn có thể được Đặng Thiếu Ngải bổ nhiệm thay mình làm chưởng môn.
“Như thế thì đã làm phiền Mạnh sư huynh rồi, mấy ngày nữa lúc nào rãnh rỗi, sẽ tìm đến Mạnh sư huynh cảm tạ.” Trác Tri Viễn thấy đồng tử kia đang tính tự mình dẫn hắn đến chỗ của lục trưởng lão, liền hướng về Mạnh Vân Cao ôm quyền nói.
Mạnh Vân Cao rất là vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Trác Tri Viễn: “Ha ha, đứa trẻ tốt, ta còn muốn cùng ngươi đi uống rượu với Lý Độ kia nữa mà!” Dứt lời liền rất là thoải mái tự động rời đi.
“Như vậy làm phiền vị sư huynh này mang ta đến chỗ lục trưởng lão phục mệnh.” Thấy Mạnh Vân Cao đã đi xa, Trác Tri Viễn mới hướng tên đồng tử kia nói.
Đồng tử cũng liền trả lễ :”Trác sư huynh khách khí, ta chỉ là đồng tử, ngươi nếu không chê có thể gọi ta một tiếng là Trần sư đệ, sư huynh thì trăm triệu lần cũng không dám.”
Trác Tri Viễn cũng không nhiều lời, chỉ là yên lặng gật gật đầu, đồng tử họ Trần đi trước dẫn đường, Trác Tri Viễn chậm rãi đi theo sau.
Lần này là không có được phi kiếm đưa lên, Trác Tri Viễn chỉ phải đi theo đồng tử họ Trần một đường từ cửu tiêu phong đi đến hội thích phong.
Mắt thấy hai người sắp đến gần tử huyền điện mới được Mạc Tuân xây gần đây Trác Tri Viễn tùy ý hỏi :”Trần sư đệ, lục trưởng lão tục danh là gì? Tí nữa ta phải xưng hô thế nào với lục trưởng lão?”
Đồng tử họ Trần trên mặt thoáng hiện một nụ cười cổ quái, nhưng khi xoay đầu lại về phía Trác Tri Viễn Trác Tri Viễn thì đã khôi phục lại nụ cười cung kính :”Lục trưởng lão chính là Tử Huyền tôn giả Mạc Tuân tiên sinh trước đây vốn là chắp sự của hình đường, huynh gọi ngài ấy là Mạc trưởng lão hay Mạc tiên sinh cái nào cũng được, bất quá rất nhanh liền sẽ đổi thành sư phụ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!