thí thiền - Một Nửa Bằng Hữu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


thí thiền


Một Nửa Bằng Hữu!



Trong mắt Mạc Tuân cũng hiên lên một tia hơi hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Trác Tri Viễn cho dù là có thể nhịn được cơn tức này, cũng tuyệt đối không thể làm ra được bộ dáng trầm ổn như thế. Hiện tại, điều này thật là nằm ngoài ý liệu của Mạc Tuân.

Sau khi tiếp nhận bộ quần áo kia, Mạc Tuân chỉ chỉ vào bộ quần áo trên mặt đất nói :”Bọc quần áo này mới thích hợp với thân phận của ngươi, mặc vào đi!” Dừng lại một chút, lại nói :”Bộ quần áo này ta sẽ giữ lại dùm ngươi! Ta biết trong lòng ngươi nhất định đang nói, ngươi nhất định sẽ từ trong thập vạn thâm uyên đi ra! Nếu như có một ngày như thế, ta sẽ tự mình đem bộ quần áo này đến cho ngươi!”

“Trác Tri Viễn sẽ nhớ kỹ!” Trác Tri Viễn cắn răng, phun ra một câu như vậy, sau đó nhặt bọc quần áo trên mặt đất mở ra thì thấy một bộ quần áo màu xám, đúng là quần áo của môn nhân ngoại ngũ đường.

Sau khi đem bộ quần áo mặc lên, Trác Tri Viễn ngẩng đầu nhìn Mạc Tuân, đôi môi mím thật chặt, không nói lời nào, chỉ là chờ đợi Mạc Tuân ra mệnh lệnh cuối cùng.

Về phần những đệ tử đứng dưới đàn tế, đã sớm trào phúng cười nhạo Trác Tri Viễn, vốn bọn hắn mang tâm lý chế giễu đến, hiện tại chứng kiến được trước khi tiến vào thập vạn thâm uyên, Trác Tri Viễn vẫn còn bị Mạc Tuân làm nhục một phen, tự nhiên là cả đám giễu cợt không thôi, thậm chí cả những đồng tử ngoại ngũ đường vốn không có lập trường, cũng bắt đầu châm biếm Trác Tri Viễn. Từ thái độ của Mạc Tuân, bọn hắn tựa hồ cũng nhìn ra chuyến đi này của Trác Tri Viễn là chỉ có chết chứ không thể nghi ngờ.

Mạc Tuân chậm rãi xoay người lại, cao giọng nói :”Tất cả những người không có phận sự lui ra!” Ra lệnh một tiếng, phối hợp với khuôn mặt đen như một pho tượng thần, khiến cho những đệ tử đang ở dưới xem náo nhiệt liền ngay lập tức giải tán, lui ra rất xa. Sư phụ của bọn họ đã sớm nói cho bọn hắn biết, khi mà thập vạn thâm uyên mở ra, thanh thế cực kỳ khủng bố, ngay cả đệ tử nội môn đứng gần, cũng chưa chắc là không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đừng nói đến bọn hắn mới chỉ là đệ tử ngoại môn còn hôi sữa.

Chứng kiến thấy vẻ mặt mỉa mai của các đệ tử đến xem náo nhiệt, Trác Tri Viễn ở trong lòng âm thầm nói với chính mình : “Trác Tri Viễn, ngươi nhất định phải từ trong thập vạn thâm uyên bình yên vô sự đi ra, sự nhục nhã ngày hôm nay, sau này ta sẽ đem các ngươi dẫm nát dưới chân! Lý Độ sư phụ đã nói qua, ta là thiên tài! ta là thiên tài có một không hai có được thiên sinh nhãn thức viên mãn!”

Mạc Tuân giơ hai tay lên cao, đánh ra từng đạo pháp quyết phức tạp, nhưng chỉ thấy hai tay của hắn trên không trung vẽ ra từng đạo tàn ảnh, nhanh đến nỗi làm cho người ta căn bản không thấy rõ lẵm hắn đang làm những động tác gì.

Phía sau đàn tế, chính là một cái bia hình dạng một cây kiếm ( gọi là kiếm bia) cao vút đâm thẳng vào trong mây, ước chừng là cao đến mấy trăm trượng, một phần của chuôi kiếm đâm thẳng vào trong đất, mũi kiếm cắm thẳng tận trời xanh, trên thân kiếm khắc hai chữ to đầy khí phách —- Thuỷ Giáo!

Theo động tác của Mạc Tuân càng lúc càng nhanh, kiếm bia đội trời đạp đất kia cơ hồ như đang chậm rãi bay lên trời, mà Mạc Tuân nguyên bản khuôn mặt đã đen giờ phút này lại càng đen hơn vài phần, giống như là cũng có chút cố hết sức, kiếm bia này, sợ là nặng đến vài chục vạn cân?

Trong đám người sớm đã truyền đến từng tiếng kinh hô, chẳng ai ngờ rằng thập vạn thâm uyên kia lại có thể là nằm dưới tấm kiếm bia trấn giáo của Thanh Nguyên Sơn Thuỷ Giáo. Hơn nữa, một thân tu trì của Mạc Tuân cũng khiến cho những đệ tử chứng kiến không khỏi chấn động, bọn hắn bất kể thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi lại có người có thể đem cái kiếm bia nặng đến mấy mươi vạn cân nâng lên. Hơn nữa, Mạc Tuân còn không phải là trực tiếp dùng hai tay, mà là lăng không nhiếp cầm (điều khiển từ xa). Đừng là nói là những đệ tử ngoại môn mới nhập môn được hơn một năm, đến cả tuyệt đại đa số đệ tử nội môn, cũng là chưa từng thấy qua kiếm bia bị người ta nâng lên như thế.

Theo kiếm bia chậm rãi nâng lên, dưới tấm kiếm bia hiện ra một lỗ hổng cực lớn, bên trong phảng phất toả ra vô tận liệt hoả, nháy mắt đã đem không trung phía trên biến thành một mảng đỏ rực. Thậm chí nhóm đệ tử ngoại môn đứng ở khoảng cách rất xa, cũng cảm giác được nhiệt độ nóng khủng khiếp trong động khẩu, khiến cho bọn hắn cũng không còn quan tâm đến việc chế nhạo Trác Tri Viễn nữa mà ào ào quay đầu lui ra ngoài thật xa. Đừng nói là trong thập vạn thâm uyên nguy hiểm trùng trùng, riêng chỉ là hơi nóng trong đó thôi, cũng đủ làm cho toàn bộ ánh mắt mọi người ở đây nhìn thấy có cảm giác được tự dưng tim đập càng ngày càng nhanh.

Trác Tri Viễn tuy rằng đã sớm nghe Lý Độ nói sơ qua về tình hình trong thập vạn thâm uyên này, nhưng mà Lý Độ cũng chưa từng tiến vào thập vạn thâm uyên, cho nên tình hình bên trong cũng chỉ là tin vỉa hè (tin đồn) mà thôi. Hơn nữa, vô luận là Lý Độ nói nơi này gian nguy thế nào, Trác Tri Viễn cũng tuyệt đối không ngờ được nơi này còn chưa tiến vào, chính mình bất quá chỉ đứng cách động khẩu một chút, cũng đã cảm giác được nhiệt độ cực nóng của nơi này đã khiến cho mình không thể thừa nhận nổi. Cảm thấy điều này không khỏi cũng có chút sợ hãi, thanh tâm minh niệm chú sớm tập luyện đến thuộc làu từ một tháng nay liền lập tức trong miệng niệm lên, sau một vòng tiểu chu thiên, tâm mạch liền xuất hiện cảm giác mát lạnh, dần dần tán nhập vào tứ chi bách hài (toàn bộ bộ phận của cơ thể) bên trong, Trác Tri Viễn lúc này mới cảm giác được áp lực đã giảm đi rất nhiều.

“Trác Tri Viễn, ngươi còn có cơ hội cuối cùng, nếu như không dám xông vào thập vạn thâm uyên, giờ phút này quay đầu lại vẫn còn kịp. Nếu như khư khư cố chấp, thì thần tiên cũng khó cứu được ngươi!” Nghe được thanh âm của Mạc Tuân, so với lúc nâng mấy mươi vạn cân kiếm bia kia, thì có vẻ ngưng trọng hơn rất nhiều, không còn sự ung dung nhẹ nhàng như lúc nãy.

Trác Tri Viễn cắn chặt răng, giờ phút này kêu hắn quay đầu, không bằng lấy một con dao đâm cho hắn chết thì còn thống khoái hơn ! Nếu trước kia từng có người vuợt ải thành công, cho dù chỉ có một người, Trác Tri Viễn cũng muốn xông vào một phen!

“Trác Tri Viễn nguyện xông vào thập vạn thâm uyên!” Dứt lời, Trác Tri Viễn cắn chặt răng, hướng về phía động khẩu sâu không thấy đáy kia bước tới, mỗi lần tiến đến một bước, thì đều cảm thấy luồng nhiệt lưu bốc ra từ trong đó càng ngày càng mạnh, khiến cho cước bộ của Trác Tri Viễn càng gian nan.

Mạc Tuân cũng không có nói gì nữa, chỉ là đứng yên nhìn Trác Tri Viễn từng bước, từng bước tiến về động khẩu, mà đệ tử ngoại môn xung quanh đã lui ra rất xa, tựa hồ vẫn như cũ khó có thể thừa nhận nhiệt độ kinh khủng này. Trên bầu trời, sớm giống như bị lửa thiêu đốt, mây trắng hoá đỏ, chẳng khác cho ta cảm giác bây giờ là lúc chạng vạng, kéo dài ra xa đến vài dặm.

Từ trong đám đệ tử ở phía xa, bỗng có một thân ảnh chạy như bay đến, vừa chạy vừa kêu to :”Trác Tri Viễn! Trác Tri Viễn!”

Trác Tri Viễn dừng bước lại, đưa mắt nhìn lại thì chứng kiến thấy một thân ảnh mập mạp quen thuộc, thở hổn hển, hiển nhiên là một đường chạy như điên đến đây, coi bộ thể lực đã muốn kiệt sức.

“Đại Bàn!” Trác Tri Viễn trong lòng có chút ấm áp, hôm này từ lúc lên đàn tế, nhưng người mà hắn gặp, cơ hồ toàn là thái độ hờ hững, lạnh nhạt, khiến cho hắn tâm hồn không khỏi lạnh lẽo, cũng chỉ có Trần Nhất Tân xuất hiện, mói có thể làm tan chảy một phần tảng băng trong lòng hắn, cho hắn cảm giác âm áp cùng vui mừng. Chính mình trên thế giới này, cuối cùng vẫn là có… cho dù chỉ là một nửa bằng hữu.

“Lão tử lặp lại lần nữa, lão tử tên là Trần Nhất Tân! À mà thôi, Trần Đại Bàn thì Trần Đại Bàn ! Trác Tri Viễn ngươi nghe ky cho ta! Ta sẽ ở nội môn chờ ngươi! Ngươi còn thiếu nhà của ta hơn ba tăm bữa cơm, ta nhớ rõ ràng lắm, ngươi ngàn vạn lần không thể quỵt nợ đâu. Chờ ngươi đi ra, ngươi phải chuẩn bị tiền cơm trả cho ta! Có nghe hay không??” Trần Nhất Tân hét to đến khản cả giọng, cược bộ vẫn không ngừng, dù cho là nhiệt độ kinh khủng khó có thể thừa nhận từ trong động khẩu truyền ra, Trần Nhất Tân vẫn cứ kiên trì chạy về phía trước.

Trác Tri Viễn thế nào lại không biết, đây là Trần Nhất Tân đang cổ vũ mình nhất định phải còn sống đi ra? Cái gọi là nợ ba trăm bữa cơm chỉ là cái cớ mà thôi!

Bất tri bất giác, từ trong mắt Trác Tri Viễn chảy ra vài giọt nước mắt cảm động, liều mạng gật dàu :”Ta biết rồi…! Ta sẽ đem tiền cơm toàn bộ trả cho ngươi! Ngươi cũng phải siêng năng tu luyện đó, ngần vạn lần đừng có đến lúc ta đi ra mà bại bởi ta! Ngươi nếu đánh không lại ta, thì cũng đừng trách ta quỵt nợ!”

Trần Nhất Tân bấy giờ đã chạy đến trước mặt Trác Tri Viẽn, chứng kiến thấy Trác Tri Viễn chảy nước mắt, trong lòng hắn cũng dâng lên trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, đánh quyền lia lịa đến muốn hõm vai của Trác Tri Viễn nói :”Lão tử mà thua bởi ngươi sao? Đến lúc đó có mà răng ngươi rơi đầy đất!”

Trác Tri Viễn gật mạnh đầu, nhận lấy tấm chân tình của Trần Nhất Tân, sau dó lập tức sửa sang lại tinh cường trường kiếm bên hông, kiên định bước tới động khẩu.

Giờ khắc này, nguyên vốn nhóm đệ tử ngoại môn luôn luôn cười nhạo hắn, tựa hồ cũng cảm giác được sự nghiêm túc, không có một ai tiếp tục lên tiếng, chỉ nín thở ngưng thần nhìn Trác Tri Viễn tiến tới gần động khẩu, không chút do dự thả người nhảy xuống!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN