thí thiền
Nghịch Chuyển Chân Khí
Nhưng mà làm cho Trác Tri Viễn cảm thấy buồn bực nhất chính là, “lao cung đệ nhất quyết” của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, đến hiện tại hắn còn chưa có luyện thành. Hắn đã hạ quyết tâm, chỉ khi đem “lao cung đệ nhất quyết luyện thành”, chính mình thí nghiệm thử một lần uy lực của chân quyết, rồi mời rời khỏi thập vạn thâm uyên này.
Đồng dạng buồn bực với hắn còn có quái điểu, mắt thấy theo như lời nói của Trác Tri Viễn chậm thì dăm ba tháng, lâu là bảy tám năm, đã bắt đầu có xu thế nghiêng về bảy tám năm, nó không khỏi xót xa trong lòng, dự đoán lúc ban đầu một chút cũng không sai. Nhậm Phi năm đó nói lâu là hai ba năm, kết quả là hai năm rưỡi, hiện giờ Trác Tri Viễn nói lâu là bảy tám năm, xem ra khả năng không nằm ngoài bảy tám năm rồi!
Lúc rãnh rỗi không tu luyện, Trác Tri Viễn cũng có nhớ tới người trong Thanh Nguyên Sơn. Cũng không biết Trần Đại Bàn hiện giờ ra sao, có hay không đã tiến nhập nội môn, tên Tần Phỉ kia bị Mạc Tuân phạt diện bích ở Tư Quá Nhai không biết đã được thả ra chưa? Hơn nữa khẳng định hắn đã vào nội môn. Còn có Trần Anh, mặc dù cô bé niên kỷ nhỏ mà đã biết nịnh nọt, nhưng thiên tư cũng không tệ lắm, hẳn là cũng đã sớm tiến nhập nội môn.
“Đại Bàn, sau khi ngươi tiến nhập nội môn có còn bị Tần Phỉ khi dễ không? Hắn khẳng định rất hận ngươi! Bất quá không sao, nếu hắn khi dễ ngươi, chờ ta đi ra ngoài, nhất định sẽ báo thù cho ngươi ! Trừ phi Tần Phỉ kia trong mấy năm này tu luyện đến từ cảnh giới tầng thứ năm thân thức trở lên, nếu không ta sẽ khiến cho hắn nằm trên mặt dất mà hướng ta và ngươi cầu xin tha thứ!”
Trác Tri Viễn vừa ăn hồng quả, vừa đưa mắt nhìn lên ngọn núi thẳng tắp vĩnh viễn không thay đổi, miệng thì thào tự nói, chỉ là hắn lại tuyệt đối không nghĩ đến, hiện tại Trần Nhất Tân trong hàng đệ tử mới tấn nhập nội môn, thân phận rất là bất đồng, chỉ mới mười tuổi đã đến cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, hơn nữa còn có thể thi triển pháp thuật đơn giản. Rất nhiều người cũng biết, Trần Nhất Tân sợ là trong vòng một hai năm liền có thể được tuyển nhập hậu sơn, trở thành đệ tử đích truyền của Thủy Giáo.
Nhoáng một cái bảy năm trôi qua, Trác Tri Viễn ở thập vạn thâm uyên, đã rèn luyện trở thành một nam nhi chân chính thân cao chừng tám thước, tuy rằng trên mặt còn hơi có vẻ non nớt, nhưng mà nếu chính hắn không nói, người bên ngoài nhìn vào, đảm bảo sẽ cho rằng hắn là một nam tử trưởng thành đã hơn mười tám tuổi.
Ha ! ! ! Ha ! ! !
Trác Tri Viễn dồn nén cổ họng hét dài, thanh âm vang dội khắp nơi, xung quanh truyền ra một trận âm thanh hỗn tạp, hơn mười con yêu thú lấy tốc độ chạy trốn cực nhanh, sợ là chạy chậm bị sát thần này nhìn trúng, đến lúc đó liền sẽ trở thành quỷ dưới kiếm của hắn.
Trái lại ở một bên quái điểu đang đậu tại trên một thân cây không có tí xíu phản ứng nào, thờ ơ nhìn Trác Tri Viễn, tựa hồ nó sớm đã thành thói quen với nhưng lần hét dài như bị lên cơn của Trác Tri Viễn. Bảy năm nay, không biết bao nhiêu lần nó gặp tình huống Trác Tri Viễn lên cơn điên như vậy, đã sớm không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa.
“Như thế nào hiện tại những yêu thú này đều chạy nhanh như vậy?” Trác Tri Viễn trên mặt hơi có vài phần chán nản, hắn quanh năm không thấy được nhật nguyệt, vì thế khuôn mặt trắng nõn làm cho người ta nhìn thấy không khỏi sẽ nghĩ đến một cái tên bạch diện thư sinh, rất khó nghĩ đến dưới khuôn mặt có phần hòa nhã thân thiện kia, lại có thân thủ mà ngay cả yêu thú hợp lại liều mạng cũng không tổn thương được đến cơ thể cường hãn của hắn.
“Nói nhảm, mấy năm qua, ngươi cơ hồ đem toàn bộ yêu thú năm trăm năm trở lên ở nơi này đều giết hết, hiện tại còn lại đều chỉ là những yêu thú hơn trăm năm hai trăm năm, tuy rằng có yếu hơn, nhưng bản lĩnh chạy trốn cũng tuyệt đối là cực mạnh !” Quái điểu mở mỏ chim ra, không ngờ là phát ra tiếng người.
Cũng không biết có phải hay không nhờ công hiệu của hồng qua lớn bằng quả dưa hấu kia, hay hoặc giả là Trác Tri Viễn bảy năm này động một tí là tiếp dẫn thiên địa linh khí khiến cho quái điểu cũng lấy được nhiều lợi ích, nó hiện tại linh trí đã hơn xa bảy năm trước, tiếng thú rống trong miệng, cũng đã có thể khống chế giống như tiếng người.
Trác Tri Viễn gãi gãi đầu, cười cười chữa thẹn, ánh mắt chạm đến bộ vân y trên người, thầm nói, phù chú trên bộ quàn áo này thật quá thần kỳ, nó có thể theo thân thể lớn dần của hắn mà biến lớn theo, bảy năm qua, Trác Tri Viễn từ một hài đồng cao chưa đến năm thước lớn lên thành một thiếu niên mười lăm tuổi cao tám thước, mà bộ quần áo này lại có thể không chút nào chật chội.
Đối với những vân văn phù chú trên quần áo, Trác Tri Viễn đã sớm ghi nhớ trong tâm, bộ quần áo này sớm hay muộn cũng sẽ bị ném đi, hắn nhất quyết sẽ không cấp cho Mạc Tuân có cơ hội trừng phạt mình. Thời gian, cũng không có làm phai mờ ký ức của hắn của bảy năm về trước, mà hoàn toàn ngược lại, tại kiếp sống bảy năm cô độc gian khổ trong thập vạn thâm uyên này, trái lại càng làm Trác Tri Viễn nhớ rõ ràng hơn những chi tiết dù là nhỏ nhất phát sinh trên Thanh Nguyên Sơn bảy năm về trước.
“Đường chủ sư phụ, Tri Viễn bất tài, đến bây giờ cũng còn chưa luyện thành “lao cung đệ nhất quyết”. Tri Viễn rất nhớ người, Tri Viễn còn nhớ rõ ngài từng nói qua sẽ chuẩn bị rượu ngon chờ Tri Viễn đi ra ngoài ! Rượu ngon không biết hương vị của nó sẽ như thế nào đây?” Trác Tri Viễn nhàm chán nắm đoản kiếm trong tay, trên mặt đất vạch lên toàn bộ đồ thị trong trang giấy “lao cung đệ nhất quyết kia”. Bảy năm thời gian, đồ thị này đã sớm khắc sâu trong đầu của Trác Tri Viễn.
Mà thanh đoản kiếm này, hiện giờ mới thật là đoản kiếm, đoản kiếm này bảy năm trước đối với Trác Tri Viễn bảy năm trước mà nói, kỳ thật coi như là binh khí vừa tay, hiện giờ, quả thật có chút ngắn không thuận cho lắm.
“Ngươi đừng ngồi nữa, nhanh chóng tiếp tục tu luyện, mấy năm qua, ta xem ngươi đến phát chán rồi!” Quái điểu nghiêng đầu, không kiên nhẫn thúc giục Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn mỉm cười, ba bốn năm trước, quái điểu này chứng kiến Trác Tri Viễn tu luyện, còn e sợ hắn nổi điên. Mà hiện tại thì trái lại cả ngày thúc giục hắn, hiển nhiên quái điểu cũng là muốn hoàn thành hứa hẹn đưa hắn đến lối ra, chính mình ngày đó thuận miệng nói, không ngờ quả nhiên loáng một cái bảy tám năm đã trôi qua.
“Được ! Ta luyện tiếp đây ! Ta nhất định không tin, chẳng lẽ 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】này ta không thể luyện thành sao ?” Trác Tri Viễn nói xong, cầm đoản kiếm trong tay ném lên không trung, hai chân giậm xuống đất, thân thể giống như mũi tên nhọn bắn lên, truy về đạo bạch quang trên không trung. Rất nhanh, lập tức đuổi kịp tốc độ của kiếm, lúc đoản kiếm sắp rơi xuống liền lấy tay chụp lại, miệng hét lớn một tiếng, trên mũi kiếm bạo xuất ra kiếm quang dài đến ba trượng, chỉ là rất tùy ý chém xuống, không trung liền truyền đến vài tiếng kêu rên.
Vài con yêu thú không kịp chạy trốn, lập tức dưới kiếm quang của Trác Tri Viễn, tan xương nát thịt, trở thành giới tử nguyên lực phiêu phù trong thập vạn thâm uyên.
Chân khí trong hai tay Trác Tri Viễn cũng tự động bắt đầu lưu chuyển, hai năm gần đây đều là như thế, chỉ cần xung quanh trong vòng mười trượng có giới tử nguyên lực di động, chân khí của hắn sẽ tự động tuôn vào hai tay, điên cuồng xoay chuyển, hình thành lực lượng lốc xoáy, đem nhưng giới tử nguyên lực này hấp thu hết.
Bất quá lúc này đây, Trác Tri Viễn lại đột nhiên ném đoản kiếm trong tay đi, tự mình vận khởi chân khí, muốn nghịch chuyển chân khí đang tự lưu chuyển nơi cánh tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!