thí thiền - Tam Sắc Vĩ Dực!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


thí thiền


Tam Sắc Vĩ Dực!



Hỏa phượng hoàng biến sắc, thân là vua của bách điểu, nhưng chứng kiến thấy Trác Tri Viễn như sấm sét bay đến, đã bị khí thế hắn dọa cho sợ khiếp, nào còn dũng khí đối chiến với hắn, vội cấp tốc vỗ mạnh hai cánh, bắn lên không trung, rồi sau đó chuyển người lại bay biến, nhìn thấy thì tốc độ chạy trốn khó ai có thể sánh bằng! (đúng là boss chim có khác công kích không những mạnh mà chạy cũng chẳng chim nào chạy nhanh bằng)

Quái điểu ở xa xa sau khi chứng kiến thấy, thật sự nhịn không được mà lấy một bên cánh dụi dụi mắt, tuy rằng hành động thuần túy của loài người này chẳng khác gì việc tám trăm năm về trước quái điểu bị Nhâm Phị rượt đánh, nhưng là nó vẫn cứ dụi mắt, rồi há mồm tròn mắt, trong lòng thầm nói: đó có còn là Vua của bách điểu không? Nó không xứng làm vua của loài chim chúng ta mà !

Mặc dù là hỏa phượng hoàng trốn chạy vô cùng mau, nhưng nó vẫn bị Trác Tri Viễn đuổi kịp, tư thế không đổi, cả người cùng với kiếm một đầu đâm vào trong cơ thể khổng lồ của hỏa phượng hoàng. Con hỏa phượng hoàng này thực là quá mức cự đại rồi, Trác Tri Viễn đối với hỏa phượng hoàng mà nói, cơ hồ chỉ to bằng cộng lông chim của nó. Nhưng cho dù là như thế, cả người Trác Tri Viễn cùng với đoản kiếm sau khi xuyên vào thân thể hỏa phượng hoàng, lại ở trong cơ thể của nó chém loạn tứ tứ tung ít nhất là hơn hai mươi kiếm, mỗi một kiếm là đều chém vào bộ vị trong cơ thể của hỏa phượng hoàng vừa mới hóa thành thực chất. Có lúc là một nhúm lông chim màu sắc sặc sỡ, có khi chỉ là một khối nội tạng còn chưa hoàn toàn thành hình…

Trong chốc lát, Trác Tri Viễn lại từ trong cơ thể hỏa phượng hoàng xuyên ra , trên mũi kiễm, rõ ràng có một vật to bằng nắm tay nảy lên trên đó.

Thứ này, không ngờ chính là trái tim mà hỏa phượng hoàng vừa mới ngưng luyện ra, nhưng mà còn chưa có thành hình hoàn toàn, nếu không cũng không chỉ ta bằng nắm tay, ít nhất nó cũng phải lớn bằng một gian phòng ốc lớn!

Hỏa phượng hoàng giờ phút này hoàn toàn bị chọc giận, mối hận đứt đuôi vừa rồi, đã muốn khiến nó không thể nhịn được, mà hiện tại, một ít nhục thân thật vất vả mới ngưng luyện ra, lại bị Trác Tri Viễn một chiêu này không lưu tình chút nào toàn bộ chém rụng. Những bộ phận bị chém rụng này, lại cần một lần nữa ngưng luyện mới được, hỏa phượng hoàng trên không trung gào mấy tiếng, trong hai mắt hồng sắc quang mang lóe ra, không còn né tránh chạy trốn nữa, mà là tại giữa không trung thân hình khổng lồ của nó cơ hồ ở nguyên tại chỗ xoay cái đầu lại, quang mang màu vàng chói mắt một lần nữa ánh ra từ mỏ chim, hung tợn mổ về hướng Trác Tri Viễn đang sức cùng lực kiệt.

Mục tiêu của mỏ chim, chính là cánh tay phải cầm kiếm của Trác Tri Viễn ! Hỏa phượng hoàng tuy rằng mới bị Trác Tri Viễn chém rụng hết bộ phận thân thể vừa mới ngưng luyện ra, nhưng mà linh trí của nó tăng thêm thì Trác Tri Viễn lại không thể loại bỏ, nó tự nhiên có thể nhìn ra được, trước mắt trên người Trác Tri Viễn, uy hiếp lớn nhất đối với chính mình chính là thanh đoản kiếm trong suốt phát ra bạch quang chói mắt kia. Nếu chính mình không nhanh chóng đánh bay vũ khí của Trác Tri Viễn, thì tiểu tử này sớm hay muộn sẽ đem toàn bộ bộ phận trên người ngưng luyện ra chém rụng, thẳng đến khi hỏa phượng hoàng bị phân liệt tan rã, chỉ sợ cũng không còn có thể ngưng luyện ra thân thể đầy đủ nữa !

Quái điểu ở xa xa chứng kiến một kích này của phượng hoàng, trong lòng không khỏi hét to một tiếng không tốt, lại nhìn sang Trác Tri Viễn, hiện giờ đang bị hỏa phượng hoàng mổ đến chính giữa cánh tay phải của hắn…

Trác Tri Viễn mắt thấy mỏ chim hỏa phượng hoàng đang nhắm thẳng đến cánh tay phải của mình liền biết nguy hiểm, chính mình vừa rồi chém liên tục, thủy chung không cách nào chém đứt cái mỏ chim của hỏa phượng hoàng, mà trước mắt, đây cũng là vũ khí mạnh mẽ nhất của hỏa phượng hoàng dùng để đối phó chính mình.

Thời gian cấp bách không để cho Trác Tri Viễn tiếp tục suy nghĩ, đôi mắt hắn trợn lên, muốn thấy rõ ràng thế tới của mỏ chim, cánh tay phải cũng đồng thời huơ lên theo vòng tròn, muốn dùng đoản kiếm trong tay cứng đối cứng với cái mỏ chim của hỏa phượng hoàng, trong vài lần thử, Trác Tri Viễn cũng biết thanh đoản kiếm này tuyệt đối là thần binh lợi khí, đừng nói là thân thể hỏa phượng hoàng còn chưa hoàn toàn ngưng luyện hoàn toàn, cho dù là một đầu hỏa phượng hoàng thật sự ở trước mặt mình, hắn cũng có thể mười phần nắm chắc cùng nó cứng đối cứng…

Thế nhưng lần này, tình huống quỷ dị một lần nữa xuất hiện, thế tới của mỏ chim nguyên vốn hẳn là tại trong mắt Trác Tri Viễn càng ngày càng chậm, do đó Trác Tri Viễn có thể chuẩn xác nhắm trúng mục tiêu là cái mỏ chim.

Nhưng chẳng biết tại sao, cùng lúc với hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn càng thịnh thì cú mổ của mỏ chim ngược lại tạo ra mấy đạo tàn ảnh, tại trong mắt Trác Tri Viễn chẳng những không có bị phân giải trở nên càng ngày càng chậm, mà là càng lúc càng mau lẹ!

Hai mắt Trác Tri Viễn càng trừng to, trong con mắt, mỏ chim đã được chiếu ra đến mấy hình dạng, lúc ban đầu là cực kỳ khổng lồ tương đương với một người trưởng thành, nhưng mà theo khoảng cách giữa Trác Tri Viễn và mỏ chim càng ngày càng gần, ngược lại là trở nên càng lúc càng nhỏ. Mà khi mỏ chim của hỏa phượng hoàng gần như chạm vào cánh tay của Trác Tri Viễn, hắn liền hoảng sợ phát hiện, mỏ chim này không ngờ lại có thể ngưng tụ thành một điểm cực nhỏ, cơ hồ chỉ lớn bằng cái vòi hút máu người của con muỗi !

Thầm kêu một tiếng không ổn, Trác Tri Viễn chỉ cảm thấy được cánh tay phải của mình của mỏ chim của hỏa phượng hoàng chạm nhau, không có chút nào thống khổ, cánh tay nhanh chóng đã bị xuyên qua, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra, mà Trác Tri Viễn cũng không có cảm giác đau đớn.

Hỏa phượng hoàng một kích đắc thủ, còn đang âm thầm đắc ý thì đột nhiên kinh hãi phát hiện, đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn, không ngờ không hề như nó mong muốn rời tay bay đi, mà vẫn chặt chẽ nằm trong tay Trác Tri Viễn.

Khi hỏa phượng hoàng còn đang sững sờ, hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn liền tăng vọt lên ngưng tụ thành hai cái cột lửa, cuốn về phía hỏa phượng hoàng mang theo gió mạnh cực nóng, thậm chí so với hỏa phượng hoàng còn mãnh liệt hơn vài phần!

Đối mặt với hai cột lửa hung mãnh như thế, ngay cả hỏa phượng hoàng vốn là lấy hỏa diễm làm cơ thể, cũng không dám xem thường. Hai cánh đồng thời vỗ mạnh cuộn lại, bụi đất trên mặt đất cháy đen nhất tề bị lực vỗ này cuồn cuộn lên, nhắm thẳng Trác Tri Viễn đánh tới.

Lúc này đây, Trác Tri Viễn một lần nữa thấy được tình huống cổ quái vừa rồi, động tác đập cánh tạo gió của hỏa phượng hoàng rõ ràng không có khả năng so với cú mổ của mỏ chim nhanh hơn, nhưng tại trong mắt Trác Tri Viễn trông thấy, hai cánh của hỏa phượng hoàng dường như căn bản không thể thấy rõ, bất quá chỉ thấy lông chim lửa đầy trời, hai cánh của hỏa phượng hoàng đã cùng với hồng quang trong đôi mắt của hắn bắn ra đụng nhau…

Oanh!

Thiên địa tựa hồ biến sắc, cho dù quái điểu đã bay cách xa nơi chiến đấu chừng vài dặm, nhưng vẫn bị dư lực của va chạm giữa hai cánh của hỏa phượng hoàng và hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn chạm vào nhau lan đến. Quái điểu chỉ cảm thấy giống như ở phía trước có từng đợt lực lượng hình sóng, hướng tới chính mình từng đợt từng đợt thổi quét tới, cơ hồ làm cho thân thể của nó cuốn lên giữa không trung nếu không phải nó thấy thế không ổn liền quay đầu bay đi, thì không chừng cũng đã bị sóng lực đánh cho thất điên bát đảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN