Thị Tỉnh
Chương 45
Tắt video call, Trần Phi vẫn còn nghĩ mãi về chuyện giữa Thu Thu và Tần Sấm, buối tối hai người ngủ với nhau sao? Ngủ cùng nhau có làm chuyện gì không? Cậu ta không phải chưa từng biết tới đồng tính luyến ái, nhưng Thu Thu thật sự là đồng tính ư? Hay là cậu bị Tần Sấm ép phải sống chung dưới một mái nhà?
Cậu ta muốn hỏi Thu Thu nhưng lại sợ mình chõ mũi vào chuyện của người khác. Cứ tưởng tượng tới khuôn mặt Thu Thu tươi cười với Tần Sấm, cảm giác ghen tị từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy Trần Phi.
Đột nhiên bạn cùng ký túc xá hỏi, “Ê, Trần Phi. Làm gia sư thế nào rồi? Là trai hay gái vậy? Bây giờ lại có người tiêu tiền để học tiếng Lào cơ đấy.”
Loại ngôn ngữ thiểu số này ít người để ý, sinh viên bọn họ đều tìm việc làm thêm liên quan đến dịch vụ, muốn tìm một công việc đúng ngành học khó hơn lên trời.
“Con trai…” Lại còn là một cậu trai cực kỳ xinh đẹp, “Không hơn kém tuổi chúng ta là bao, là người Lào muốn học tiếng Trung.”
Thu Thu không biết tiếng Trung, ngay cả chữ Lào cũng không biết hết, cậu sống cùng một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi. Xâu chuỗi những thông tin này lại, kết hợp với hiểu biết thông thường của mình, Trần Phi không rét mà run.
Trừ mua bán người thì cậu ta không nghĩ ra được lý do nào khác. Thu Thu đẹp như vậy, nếu không phải bị ép thì sao có thể đi theo một người đàn ông bình thường như Tần Sấm.
Trí tưởng tượng của Trần Phi như ngựa thần lướt gió đạp mây. Ngày hôm sau gặp lại Tần Sấm, Trần Phi quyết định phải hỏi Thu Thu cho rõ ràng.
Nguyện vọng muốn học tiếng Trung của Thu Thu mãnh liệt hơn Trần Phi nghĩ rất nhiều. Cậu chủ động yêu cầu Trần Phi dạy một ít câu nói hàng ngày, cậu tình nguyện bỏ thời gian để học.
Thu Thu rất nghiêm túc thành khẩn nhìn Trần Phi, cho tới khi cậu ta gật đầu đồng ý thì mới chịu cúi đầu làm bài tiếp.
Dạy xong chương trình hôm nay, Trần Phi đồng ý với Thu Thu dạy thêm một số câu. Bài tập nhiều hơn hôm qua, dù sao thì qua cuối tuần, thứ tư mới có tiết tiếp theo.
Thu Thu làm hết bài tập của ngày hôm qua, chữ viết rất ngăn nắp quy củ, so với mớ chữ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học thì ngăn ngắn hơn nhiều. Đặc biệt là hai trang “Tần Sấm”, viết chi chít không chừa một kẽ hở.
Điều khiến Trần Phi bất ngờ là cậu ta lại thấy tức ngực khi thấy trang bài tập này, cậu ta xem xong rồi nói: “Hôm nay dạy cậu viết tên mình, nhớ phải luyện cho tốt… Có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi đọc rồi sẽ trả lời.”
Muốn học một ngôn ngữ mới thật nhanh thì quan trọng nhất chính là môi trường, Trần Phi đổi giao diện di động của Thu Thu thành tiếng Trung, lại nói: “Nếu… nếu muốn luyện phát âm thì sáng trưa chiều tối lúc nào cũng được, cứ nhắn tin cho tôi, coi như làm bài tập đi.”
Dục tốc bất đạt, nhưng Thu Thu thật sự muốn học thật nhanh, Trần Phi đành dùng cách này để khiến cậu mau chóng quen với tiếng Trung.
“Nói tiếng Trung với Tần tiên sinh nhiều vào…. Nói với tôi… cũng được…” Thầy giáo giao bài tập, Thu Thu nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên Thu Thu làm sau khi thức dậy là lấy di động ra nhắn tin cho thầy giáo. Tần Sấm nhìn lưng Thu Thu, ngáp mấy cái rồi hỏi: “Làm gì vậy?”
Thu Thu chau mày nhìn Tần Sấm cầu cứu: “Sấm ca…”
“Sao thế?” Tần Sấm vội bò dậy, nhìn thấy trên di động của Thu Thu đang đánh dở chữ “chào buổi sáng”, dấu phẩy đang nhấp nháy như còn muốn tiếp tục, nhưng có lẽ là do vốn từ có hạn, cậu không biết nên gõ gì nữa.
Tần Sấm vừa dậy nên nóng tính, nén giận nói: “Chậc, mới học hai tiết mà thầy giáo đã giao bài khó thế này rồi?”
Dứt lời, anh lấy di động của Thu Thu rồi đổi qua bàn phím viết tay muốn giúp cậu ăn gian. Thu Thu phát hiện ra có gì đó sai sai, lập tức cướp lại, chu môi trừng Tần Sấm.
“Được được được! Gõ bính âm, em muốn nhắn gì? Chúng ta từ từ gõ.”
Hai người ngồi trên giường tốn nửa giờ mới gửi được cho Trần Phi một câu: “Chào buổi sáng thầy giáo Trần, ăn cơm chưa?”
Trần Phi trả lời rất nhanh, chào xong thì hỏi Thu Thu làm bài ra sao rồi.
Hai chữ “bài tập” này Thu Thu không biết, Tần Sấm có một loại xúc động muốn giúp con làm bài qua mặt thầy giáo, anh sốt sắng mở app phiên dịch ra hỏi Thu Thu làm bài xong chưa, nếu chưa thì để anh làm giúp.
Cha mẹ như Tần Sấm chỉ tổ làm hư con nhỏ, Thu Thu tức giận đấm đấm vào bụng anh rồi chạy ra ngoài làm bài tập mà Trần Phi giao.
Nốt nhạc đệm buổi sáng qua đi, mắt thấy lại sắp tới trưa, bài tập Trần Phi giao quả thực làm khó Thu Thu, cũng là kiếm việc cho Tần Sấm.
Tần Sấm đọc bính âm lại còn pha vài chữ tiếng Anh, bình thường gõ điện thoại toàn dùng bàn phím viết tay. Thu Thu thì mới được tiếp xúc tiếng Trung, bắt buộc phải dùng bính âm gõ chữ. Mỗi lần cần nhắn tin thì cả hai đều sốt ruột tới sứt đầu mẻ trán.
Mỗi lần nhận được tin nhắn từ Thu Thu, Trần Phi vui sướng không tả nổi, nhưng cậu ta không biết rằng một nửa số tin nhắn trong số đó là có sự giúp đỡ của Tần Sấm.
Thừa lúc Thu Thu đọc sách, Tần Sấm xuống nhà mua lạc, cánh gà tẩm ớt và mấy lon bia, trên đường đi còn lẩm bẩm: “Học tiếng Trung thôi mà cảm giác như chịu tội vậy, đến cả mình cũng sắp học được rồi.”
Từ lúc Thu Thu bắt đầu học, ăn cơm cậu sẽ không nói chuyện. Mấy đêm rồi bọn họ chưa thân mật, học thì học chứ, bỏ rơi chồng là thế nào vậy hả? Tần Sấm căn bản không hiểu.
Đạo lý học hành kết hợp thư giãn cũng không hiểu thì còn học cái nỗi gì? Đêm nay anh nhất định phải bắt Thu Thu nghỉ ngơi.
Bị anh ôm từ trong phòng đi ra, Thu Thu nhìn thấy bia trên bàn trà thì ghét bỏ rụt người về. Cậu còn nhớ ngụm bia uống thử chỗ A Lan, mùi vị rất đáng ghét.
Tần Sấm ngồi xuống bên cạnh cậu, mở app phiên dịch ra rồi bắt đầu lảm nhảm: “Em có biết người uống rượu khổ đến nhường nào không? Người uống rượu chắc chắn sẽ chau mày, là bởi vì trong rượu có trăm vị nhân sinh.”
Có lẽ là app không phiên dịch nổi, Thu Thu nghe mà ngơ người. Tần Sấm mở một lon khác đặt vào tay cậu, Thu Thu chỉ có thể kiên nhẫn ngồi nghe.
“Thầy giáo Trần chẳng phải đã dặn anh nói tiếng Trung với em nhiều hơn sao?” Tên lưu manh lại bắt đầu đùa giỡn, “Anh dạy em một trò, dạy một câu em học một câu, thua thì phải uống.”
Tần Sấm nắm tay Thu Thu lại, giải thích, “Đây là không có gì cả.”
“Không có…”
“Đúng rồi! Tý nữa nhớ hét to lên nhé, nghe chưa?”
Miệng thì không nói được, Thu Thu lại còn phải khua chân múa tay. Tần Sấm giúp cậu lau mồ hôi trên trán, sau đó im lặng đút một ngụm bia cho cậu,
Mùi vị đắng nghét tràn vào miệng, may mà Thu Thu vẫn còn đang mải nhớ về khẩu lệnh trò chơi nên bia rót xuống vẫn chưa cảm thấy gì. Tần Sấm lại lấy cánh gà đã rút xương đưa cho cậu ăn.
“Nhớ kĩ chưa?” Đây chẳng phải là cố ý bắt nạt hay sao, anh tiếp tục nói: “Vậy đi, chúng ta vừa học vừa chơi.”
Ca lưỡng hảo, Tam tinh chiêu gì gì đó, Tần Sấm quát to tới nỗi Thu Thu thấy nhức đầu, vất vả lắm mới nhớ được khẩu lệnh thì lại quên mất tiêu.
“Sai rồi phải uống một hớp.” Tần Sấm nâng lon bia giục Thu Thu uống.
Thu Thu không phải là đối thủ với Tần Sấm khi chơi đối thơ phạt rượu. Nháy mắt, dưới tác dụng của men bia, Thu Thu chẳng nhớ được gì nữa. Tần Sấm còn vờ vịt quan tâm, “Vợ à, có nóng không?”
Thu Thu gật gật đầu, từng bước sa vào chiếc lưới giăng sẵn của tên lưu manh. Tần Sấm vén áo sơ mi của cậu lên. “Chơi cởi quần áo đi?” Câu hỏi không cần trả lời, anh ỷ vào việc cậu đang mơ màng mà cởi luôn áo của Thu Thu ra.
Bán tay lớn vuốt ve trên thắt lưng trắng mịn, Tần Sấm cố ý hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Trần Phi chờ mãi cũng không thấy tin từ Thu Thu, không kiên nhẫn nổi nữa đành gửi tin nhắn qua, nhưng vẫn không thấy trả lời. Cậu ta dường như trúng tà rồi, sợ Thu Thu gặp chuyện nên lại gọi video.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!