Thị Trấn Đầy Cám Dỗ
Lâm Yến
Chương 13: Lâm Yến
Lâm Linh có vẻ rất xấu hổ. Cô thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt của Trương Đông. Cô cúi đầu ấn ấn chiếc điện thoại cũ của mình, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, cánh cửa mở ra, một cơ thể màu tím chạy đến trước quầy như một ngọn lửa. “ Linh nhi, chị gái của em có ở đây không? “
“ Trên lầu. “ Lâm Linh nhanh chóng đứng dậy và nói, “ Lý tỷ, chị gái em đang đợi chị. “
“ Chị vừa bận chút việc. “
Người kia khẳng định một trăm năm mươi cân, nhưng chắc chắn không phải một trăm năm mươi centimet. Mỡ dày trên mặt, cơ thể mập mạp di chuyển như một con sóng, lắc đầu và nói: “ chị đột nhiên có việc trong nhà máy, muốn gọi báo cho chị gái em, nhưng điện thoại của cô ấy không biết làm sao nữa. Báo hại bà già này phải chạy đến đây thông báo. Thôi chị đi đây, em nói với cô ấy giúp chị! “
Bà cô kia giơ tay nhìn đồng hồ, rồi ngay lập tức lao ra ngoài một cách vội vã, đến và đi như một cơn gió, như thể chưa từng xuất hiện, cơ thể mập mạp nhưng lại có sự linh hoạt bất ngờ.
Từ đầu đến cuối, Trương Đông chưa kịp phản ứng. Khi người đàn bà kia biến mất, anh ta đã bị sốc nặng. Trương Đông thở dài: Cấu trúc sinh lý của những sinh vật ngoài hành tinh như vậy thực sự rất khó hiểu.
“ Anh ơi, anh có thể giúp em trông quầy một lát không? Em đi lên kia một chút. “
Lâm Linh không có thời gian để nói bất cứ điều gì, người phụ nữ kia đã bỏ chạy. Trong tuyệt vọng, cô chỉ có thể nhìn Trương Đông. “ Không sao, anh vừa vặn cũng phải trở về phòng. Nhân tiện, anh có thể nói với cô ấy. “
Trương Đông lấy lại tinh thần, và nghĩ ngay đến người phụ nữ trẻ đầy mê hoặc trong tâm trí hắn, cái cơ thể nóng bỏng uốn éo khi đi lại, ngay lập tức trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
“ Ồ, được thôi. “ Lâm Linh nghĩ ngợi, không có ai để trông quầy, Trương Đông cũng mới chỉ ở lại một ngày, còn chưa thân quen lắm, cô cũng không yên tâm, do dự một chút rồi rút ra một chùm chìa khóa và đưa nó cho Trương Đông nói, “ Anh ơi, đây là chìa khóa của cánh cửa phía trên. Anh hãy đến chỗ chị gái em và nói rằng cô Lý không thể đến. “
“ Chà, được thôi. “
Trương Đông lấy chìa khóa và lập tức chạy lên cầu thang.
Thiếu phụ trẻ, thiếu phụ trẻ …
Trương Đông không biết tên cô ấy! Trương Đông cảm thấy như mình đang trẻ hóa. Anh ta chạy lên tầng ba trong một hơi thở. Khi anh ta mở cổng sắt, anh ta vẫn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ. Có vẻ như có nhiều hơn một. Giọng nói không có vẻ rất lịch sự, nhưng rất mơ hồ. Không rõ ràng những gì đang được nói. Cánh cửa trước hành lang đã được đóng lại, Trương Đông lao tới và gõ cửa một cách lịch sự.
Căn phòng đột nhiên im lặng, sau đó tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một tiếng két vang lên và cánh cửa mở ra.
Trương Đông nhìn thẳng vào cô gái phía trước, một vài lọn tóc dài rải rác trước mặt, chiếc váy ngủ bằng lụa màu tím toát lên vẻ gợi cảm lờ mờ, làn da trắng nõn và cơ thể nóng bỏng. Đôi nhũ câu trước ngực thâm thúy khiến người ta không dời mắt ra được, không phải là cái vưu vật mà hắn ngày nhớ đêm mong thì là ai?
Khi người phụ nữ trẻ mở cửa, cô ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên và ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nói, “ là anh à, Tôi còn ngạc nhiên là bà già nào lại biết lịch sự gõ cửa cơ. Kiểm tra đồng hồ nước à? “
“ cái này … cô gọi là gì? “
Trương Đông hơi đần, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, chỉ để tìm cách gọi cô. “ Đi đi! Nó không sao đâu. “
Lâm Yến thấy thế Trương Đông đờ đẫn như vậy, xem thường cười cười: “ Ôi, ông khách, tôi tên là Lâm Yến. Thấy anh còn lớn hơn tôi, mà dám gọi tôi là tỷ, hãy cẩn thận tôi đánh anh. “
“ Lâm Yến … “
Trương Đông nhìn chiếc váy ngủ gợi cảm ở nhà của Lâm Yến với một cái nhìn chăm chú, hắn thở dài trong lòng rằng thực sự là quá lãng phí, nhưng trên bề mặt, anh ta nói rất nghiêm túc: “ cái này, Lâm Linh đã nhờ tôi nói với cô rằng chị Lý sẽ không đến. “
“ Không phải chứ. “ Lâm Yến đột nhiên tức giận nói: “ Mẹ ơi! Chờ đợi bao lâu, bây giờ còn không thể đến, cũng không gọi điện cho lão nương một tiếng. “
“ Chuyện gì vậy? Yến Tử, sao to tiếng vậy! “
Lúc này, một giọng nữ khác vang lên từ trong phòng, khác với giọng nói nóng bỏng của Lâm Yến, giọng nói rất khẽ và mềm mại, âm thanh ổn định và nghe rất thoải mái. “ còn không phải là mụ Lý, bà ta không đến.
Lâm Yến bước lại, không khỏi thở dài, nói: “ Thật là kỳ lạ. Buổi chiều, bà ta gọi cho tôi và bảo đang ngứa tay. Bây giờ chúng ta đã đợi lâu như vậy, nhưng lại không tới nữa. Mẹ nó tính trêu người hả. “
Câu nói thật thô lỗ, nhưng nghe có vẻ hoang dã, Trương Đông không quan tâm.
Mọi người vẫn chưa nói gì, Trương Đông táo tợn đi theo. Nhìn vào bờ mông đang vặn vẹo và đường cong toàn thân của Lâm Yến, Trương Đông nuốt một ngụm nước miếng và bắt đầu tưởng tượng sẽ thoải mái thế nào nếu đi vào từ phía sau.
Dường như đây là phòng khách, cánh cửa bừa bộn với giày dép, giá để giày cao gót và dép của phụ nữ, lối vào là một phòng khách lớn, mặc dù bố cục rất đơn giản, nhưng trông đầy ấm áp, đối diện trực tiếp trên tường là một bộ ghế sofa da, trông hơi cũ, tình cờ vứt đủ loại quần áo, thậm chí cả đồ lót của phụ nữ, bàn cũng bừa bộn, có đủ loại túi đựng đồ ăn vặt, trông bừa bộn, ngược lại một bên phòng khách lại rất sạch sẽ và chỉ có một bàn mạt chược tự động.
Lúc này, hai người ngồi vào bàn mạt chược. Một người là một bà già ngoài bốn mươi tuổi, dáng người cồng kềnh và xấu xí. Trương Đông trực tiếp bỏ qua và đảo mắt sang một người phụ nữ khác, đột nhiên cảm thấy hơi bất ngờ.
Người phụ nữ này trông giống như khoảng 30 tuổi, mặc một bộ váy màu hồng tươm tất, dáng người nở nang cao gầy, nhưng ngực không lớn, nhưng tỷ lệ rất chuẩn. Mặc dù gương mặt không được yêu mị như Lâm Yến, nhưng tóc cô ấy gọn gàng sau đầu. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, cặp kính gọng đen trên chiếc mũi cao rất ổn định, vẻ đẹp trí tuệ, sự dịu dàng và khí chất, lại thêm cảm giác dịu dàng như nước của cô, cực phẩm a!
“ Chuyện gì đang xảy ra vậy!“
Người phụ nữ lớn tuổi với vẻ ngoài xấu xí mở miệng, Trương Đông liền cau mày.
Cùng một lời chửi thề, nhưng phải xem nó được nói từ miệng của người nào, nếu một người phụ nữ xinh đẹp, thật hoang dã, nếu đó là một bà già như cô, thì thật là thô tục. Nó giống như những từ u sầu, đa cảm và kiêu ngạo, như Beckham hay Trần Đạo Minh, được gọi là nam tính, nhưng nếu là một người mặt rỗ thì thật giống con khỉ.
“ Quên đi, đồ đĩ kia đã không đến, Lâm Yến, ngươi mau tìm một người khác chống đỡ đi! “
Người phụ nữ trí thức kia chậm rãi nói một cách không khách khí chút nào, nhưng nhìn vào vẻ ngoài duyên dáng của cô, làm thế nào cũng nghe thấy thoải mái.
“ ta phải tìm ở đâu bây giờ? Bây giờ là mấy giờ rồi? “
Lâm Yến lắc điện thoại di động và khịt mũi, nhưng nhìn lại Trương Đông đang đứng giống như khúc gỗ, đột nhiên mắt cô sáng lên. Cô ngay lập tức chào: “ Ông khách, anh có chơi mạt chược không? Bây giờ mới có ba người, anh đến là vừa đủ “
“ Cái này … tôi không biết nhiều. “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!