Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội
Chương 15: Đặc điển Cản Thi Bí Tình Lục của Yến Đường (2)
“Đồ đâu?”
“Đồ gì?” Tiểu sư đệ hỏi.
Chưởng môn sư huynh trợn trắng mắt, “Đương nhiên là vàng bạc châu báu phỉ thúy trân châu chứ gì nữa! Các ngươi quay lại lăng mộ An Quốc Quân siêu độ vong hồn, đương nhiên phải tiện tay rinh về mấy vật tùy táng lần trước chưa kịp hốt chứ.”
“Không có.” Nhị sư huynh lãnh đạm phán một câu.
“Gì mà không có? Cả 20 rương ở hậu điện đó thôi! Ngươi lười khiêng thì cứ để tiểu sư đệ cầm giúp cho!” Đại sư huynh lại thở hổn hển chỉ sang Hàm Oán, “Cô ta cũng có hai cái tay kia kìa, rốt cuộc các ngươi lại tay không mà về à? Bộ ngươi không cảm thấy có lỗi với ta, không cảm thấy có lỗi với các sư đệ Y Na Phái hả?!”
“Đã bảo không có thì chính là không có, lỗ tai ngươi bộ nhét đầy phân ở trỏng hả? Nghe không hiểu tiếng người thì ta có thể dùng quỷ ngữ nói lại cho ngươi nghe.”
Chưởng môn sư huynh nhướng mày, “Lão Nhị, chẳng lẽ ngươi định độc chiếm à?”
“Mấy năm nay ta kiếm được không ít tiền, cũng mua đứt tiểu sư đệ rồi, không cần làm cái chuyện độc chiếm đó.” Nhị sư huynh nói như lẽ đương nhiên.
“Nhị sư huynh!” Tiểu sư đệ vội kêu lên, thiệt luôn ấy, đừng có lèo nhèo mãi cái chuyện cậu bị bán đứt được không? Các sư huynh cứ đem chuyện này ra trêu chọc cậu mãi thôi, cứ bảo là nếu bị bán rồi, thôi thì dứt khoát đổi sang họ của Nhị sư huynh luôn đi, không cần làm cản thi tượng nữa, bởi vì Nhị sư huynh sẽ nuôi cậu.
Chưởng môn sư huynh nghe y bảo là không độc chiếm, cũng yên tâm được phần nào.
“Châu báu để ở đó đúng là lãng phí, tại sao không đem về đổi tiền mặt, mua ruộng mua đất mua heo mua trâu mua dê chứ? Cản thi không phải là nghề nghiệp có thể làm cả đời, lúc về già chúng ta biết dựa vào ai?”
“Đại sư huynh, bây giờ công việc cản thi của chúng ta khá tốt, không lo ăn mặc, hay là đừng lấy mấy thứ đồ của người chết nữa.” Tiểu sư đệ nói.
Chưởng môn sư huynh trợn mắt trừng tiểu sư đệ, tiểu sư đệ rén tới mức trốn ra sau lưng Nhị sư huynh.
Hàm Oán lại vung tay áo, nhẹ đạp bước, í a cất tiếng hát, “Cẩn thận bình xét, phú quý do người, nghèo hèn cũng là ta sướng vui, chẳng cần uống rượu quý của hắn ——”
Chưởng môn sư huynh tức đến mức muốn đập chết bọn họ, chẳng ai chê mạng dài, chẳng ai ngại tiền nhiều, nghèo hèn mắc gì mà sung sướng?
Nhị sư huynh lắc đầu, “Ngươi không hiểu ý ta, ta nói không có, nghĩa là 20 rương minh khí kia đều không thấy đâu.” fukurou275wordpress
Chưởng môn sư huynh lần này lại thật sự nghe rõ là không thấy đâu, tận 20 rương đồ lớn, nói mất là mất, chẳng lẽ biết mọc chân chạy hay sao?
“Thật sự không thấy luôn Đại sư huynh à.” Tiểu sư đệ vội giải thích, “Đều bị dọn sạch hết, cũng không biết tên tặc trộm mộ nhà ai mà lợi hại quá trời, không để sót chút cơm thừa nào cho người ta ăn luôn…”
Sấm sét giữa trời quang đó biết không! Trời long đất lở đó biết không! Chưởng môn sư huynh thiếu điều hộc máu, run rẩy lảo đảo, phải vịn ghế ngồi xuống mới có thể tiếp tục nói chuyện.
“Không có… Không có… Ai lại táng tận thiên lương như vậy…”
“Không khó đoán được là kẻ nào đã lấy.” Nhị sư huynh chế giễu cười, “Bản thân ngươi tự cho rằng đã thu phục được gã, trái lại quên mất, gã cũng chẳng phải là dạng vừa.”
“Đúng vậy, lúc đầu tiến vào lăng mộ, không chỉ có ba người chúng ta!”
Chưởng môn sư huynh hiểu ra, chính xác, người kia trước khi trở thành cản thi tượng đã từng làm nghề mạc thi, thả gã vào trong lăng mộ lượn lờ một vòng như vậy, minh khí xấu hay tốt gì nhìn một cái là ra, càng khỏi bàn tới thi tỳ nhà gã mạnh như thế nào, khiêng hai ba rương nhất định chẳng nhằm nhò gì.
Làm người quả nhiên không được tự đại quá mức, nào giờ cứ nghĩ rằng người nọ từ lâu đã quỳ mọp dưới mỹ mạo cùng tài trí của mình, nhưng lại không ngờ gã vẫn còn ôm tâm tư phục thù, tóm lại là không nuốt nổi cục tức khi bị hắn lừa gạt chớ gì, ha ha, tánh kỳ dễ sợ.
Đã biết được là người nào lấy đi 20 rương vật tùy táng kia, cơn tức của hắn cũng dịu xuống, nhất thời bình tĩnh hòa nhã hẳn ra, đến nhà bếp căn dặn lão Tam lão Ngũ dọn nhiều thêm chút rượu và thức ăn đặng tẩy trần cho hai người mới vừa về tới nhà kia.
Tiểu sư đệ nhìn theo bóng lưng Đại sư huynh, hơi run rẩy trong lòng, bằng sự hiểu biết của cậu đối với Đại sư huynh, cái người lấy mất 20 rương bảo vật kia, mấy ngày tiếp theo có vẻ không được yên ổn lắm đâu.
Chưởng môn sư huynh Y Na Phái tắm táp một lượt, tùy tiện dùng Thanh Ngọc trâm vấn tóc lên, giở sổ sách ra, nương theo ánh đèn bé tí như hạt đậu, bắt đầu tính toán chi phí tháng này.
Ừm, lão Tứ đi một chuyến này, cản luôn một lúc ba vị Hỉ Thần, cũng biết tính lắm; lão Thất đường xá xa xôi, nhưng nhà có tang kia lại ra ngân lượng nhiều, kiếm được cũng xêm xêm với lão Tứ; lão Ngũ mấy ngày trước lúc trên đường về còn tiện thể nhận một Hỉ Thần vô tình chết đuối do thả bè lúc nước dâng ở bến đò Phong Sơn, chạy một chuyến được hai phân tiền…
Tiết trời sắp trở lạnh, tiền bạc cũng vừa đủ, năm nay có thể phát áo lông cáo, đổi đôi giày mới cho các sư đệ rồi, lại yên ổn qua được một năm.
Ánh đèn khẽ lay động, hắn nhìn cây đèn, lại cúi đầu tiếp tục viết chữ, nhẹ giọng nói chuyện.
“Chờ chút, sắp tính sổ sách xong rồi.”
Quý Đường mới từ cửa sổ chui vào thoáng khựng chân, nheo nheo mắt, ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của quỷ bộc Bất Hồi.
Hoặc nên nói là, người đã từng là quỷ bộc của gã, Bất Hồi.
Tóc đen vấn lỏng lẻo, vài sợi tóc còn sót lại nhẹ nhàng buông rũ, thân thể nhỏ gầy đơn bạc mà đáng thương, khiến cho Quý Đường phải dùng mười hai vạn phần định lực mới có thể kiềm chế bản thân không thô bạo ném người kia lên giường, làm đủ thứ chuyện triền miên.
Gã đã từng tự dặn lòng, tuyệt đối không được gặp lại người này nữa, nhưng rốt cuộc gã vẫn đến đây, không thể điều khiển được chân mình, tay mình, lòng mình.
Bởi vì…
“Xong rồi.” Bất Hồi đóng sổ sách lại, thoáng vươn vai, nửa quay đầu cười yếu ớt, “Nghe nói ngươi tự lập môn hộ rồi?”
Chuyện này vừa khéo đâm vào chỗ đau của Quý Đường, trong Hỉ Thần Hội, gã bỏ ngang trận tỷ thí chạy ra khỏi hầm Vạn Kiếp Bất Phục, tất cả đều là để che chở cho Chưởng môn phe đối thủ, toàn bộ quá trình đều bị sư phụ gã chứng kiến hết, lập tức gọi người tới hỏi rõ ràng.
Quý Đường kể lại hết mọi chuyện bao gồm việc Bất Hồi hóa quỷ ẩn núp bên cạnh mình, còn đoạt đi Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, nhưng lại không nói đến việc chỉ có mình gã ôm ấp thứ cảm xúc nói không rõ tỏ không tường với Bất Hồi mà thôi.
Căn cứ vào hành động của gã, sư phụ Quỷ Sơn Môn sao có thể không đoán ra được tâm tình của đồ nhi?
Y Na Phái từ trên xuống dưới quả nhiên toàn bộ đều là yêu nghiệt, sư phụ từ lâu đã nhận ra điều này, xem đi, Quý Đường đồ đệ cưng của ông, trong tương lai có thể tiếp nhận cả Quỷ Sơn Môn, thế mà lại đâm đầu vào đó đến mức thị phi cũng không phân rõ được, mà chuyện đồ đệ Quỷ Sơn Môn bị người Y Na Phái mê hoặc nếu truyền ra ngoài, quả thực là làm mất hết thể diện môn phái mà.
Cho nên Quý Đường có thể xem như là bị trục xuất, từ nay về sau không thể tiếp tục tham dự mọi việc trong môn phái nữa.
“Đều nhờ ngươi ban tặng đấy, hay là toàn bộ chuyện này đều nằm trong kế hoạch của ngươi?”
Ý cười trên mặt Bất Hồi càng rõ nét, “Chỉ là giúp ngươi xuất sư trước thời hạn thôi mà, cũng xem như vô tâm trồng liễu… Ấy, ta quên mất, ngươi vốn là người được Môn chủ xem trọng nhất trong đám người Quỷ Sơn Môn mà nhỉ… Chẳng qua, vậy cũng đúng lúc.”
“Đúng lúc?” fukurou275wordpress
“Chỗ ta đương lúc thiếu cản thi tượng, ngươi tới cắm cọc ở đây, ta thay ngươi thu xếp chào hàng, tiền huê hồng cũng dễ chịu lắm.”
“Ta tuyệt đối không thể tới Y Na Phái, ta…”
“Được rồi được rồi, ta nhường thêm một bước, bao ăn bao ở cho ngươi luôn.”
Nếp nhăn giữa hàng mày Quý Đường càng sâu, “Không phải vấn đề này.”
Bất Hồi đứng dậy, xoay người, mặt đối mặt với Quý Đường, đầu hơi nghiêng, trên khuôn mặt thanh tú thấp thoáng vẻ mơ hồ, trông như một đứa trẻ chưa rành thế sự.
“Vậy đó là vấn đề nào?” Hắn hỏi.
Yết hầu của Quý Đường thoáng trượt nhẹ, một Bất Hồi như vậy, sự thuần khiết ấy đánh thẳng vào tim gã.
Gã đã từng trông thấy vẻ hờ hững mờ mịt của thi quỷ Bất Hồi, cũng bởi vì vẻ hờ hững mờ mịt đó, ngược lại càng dễ khiến người ta cảm thấy yêu thương hơn, mong chờ trong mắt hắn có thể phản chiếu hình bóng của mình, chỉ đặt mỗi một mình mình trong lòng.
Gã cũng đã từng thấy một Bất Hồi mị đãng quyến rũ, khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng, trực tiếp nhóm lên dục vọng của một người, một cái nhíu mày một nụ cười mỉm cũng đủ khiến cho lòng người phải xốn xang.
Mà Bất Hồi của hiện tại, lại chỉ đơn thuần là khiến cho gã yêu thích, yêu thích đến mức muốn ủ người này trong tâm khảm, không bao giờ thả hắn ra ngoài nữa, không cho ai nhìn thấy, không để ai nghe thấy, chỉ thuộc về mình mình, vĩnh viễn.
Bởi vì… fukurou275wordpress
Không được, sao gã có thể tùy tiện dao động như vậy được? Gã cần phải rời đi, nếu như còn không đi, gã nhất định sẽ lại hối hận.
Bàn chân của gã như bị đóng đinh trên đất, một phân một tấc cũng không thể dịch chuyển được ——
Bất Hồi than nhẹ một tiếng, hỏi: “Thật sự… không thể nói chuyện được sao?”
Quý Đường biểu lộ vẻ mặt nghiêm nghị lòng như sắt đá, nhưng chỉ có một mình gã biết được nội tâm mình đang dao động dữ dội.
“Vậy…” Bất Hồi nhún vai, tháo Thanh Ngọc trâm trên đầu xuống đặt lên bàn, tóc đen như suối buông thả xuống, vẻ mặt thuần khiết chợt chuyển thành ngả ngớn lẳng lơ, “Như vậy… có được không?”
Trường y khoác trên người theo giọng nói hắn mà mở rộng, rơi xuống đất, Bất Hồi trần như nhộng, dưới ánh đèn mờ ảo, đẹp đến kinh tâm động phách.
Hơi thở của Quý Đường chợt ngưng bặt, nhịp tim cũng ngừng lại, đầu thì như bị người ta đổ nước nóng vào, khiến cho bên trong đặc quánh như bột nhão.
Đợi đến lúc gã khó khăn lắm mới lấy lại được tỉnh táo, liền phát giác bản thân đã kéo Bất Hồi lên chiếc giường trúc trong phòng, đang điên cuồng gặm cắn khuôn ngực mê hoặc trắng như tuyết kia, khiến cho bên trên in đầy những vết đỏ thẫm.
Tất cả đều là do gã cắn ra, quả thật trông mà giật mình, gã như một con thú hoang mất khống chế, tham lam chiếm lấy người này.
Gã kinh ngạc vì sự mất khống chế của bản thân, nhưng rồi lại cảm thấy khoái trá, ít nhất hiện giờ người này đang nằm trong vòng tay mình, cùng mình mây mưa đảo điên.
Mất khống chế thì cứ mất khống chế đi, ngày mai, ngày mai gã nhất định sẽ rời đi không hề ngoảnh đầu lại, không bao giờ dây dưa với hồ ly tinh này nữa.
Bất Hồi rên rỉ, tóc rối xõa tung, hai má đỏ rực như lửa đốt, trong mắt có chút thất thần, hắn bị Quý Đường đè dưới thân, khuôn ngực vì bị đối phương tàn phá mà phập phồng không theo bất cứ quy luật nào.
“Còn muốn…” Nửa yếu ớt, nửa mị hoặc, “Hôn ta tiếp đi…”
Lời thỉnh cầu khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt, cũng khiến cho tầm mắt Quý Đường hoàn toàn tập trung vào đôi môi vừa nói lên yêu cầu kia, đôi môi ấy, mỏng manh yêu dã, như thể chỉ cần dùng lực một chút thì sẽ lập tức vỡ vụn.
Gã nhẹ lại động tác, dịu dàng hôn lên, tỉ mỉ cẩn thận không giống như đang hôn môi, mà là đang nhấm nháp, nhấm nháp sự phong nhã của hắn, nhấm nháp mùi vị của hắn.
Bất Hồi đón lấy nụ hôn này, khẽ nhếch miệng, đưa cái lưỡi hồng nhuận trơn trượt ra, dụ dỗ đối phương quấn quít lấy mình.
Quý Đường vì vậy càng tiến sâu hơn, dùng đầu lưỡi của mình chiếm đoạt đối phương, tay lướt nhẹ trên lồng ngực trắng noãn vừa bị tàn phá, lòng bàn tay cảm nhận được vị trí nho nhỏ đang gồ lên, ngón tay dùng sức xoa nắn, xoa nắn, rất nhanh, điểm nhỏ hồng hồng kia liền sưng đỏ dựng thẳng.
Kích thích như vậy khiến cho người ta khó lòng nhịn được, Bất Hồi ưm a hai tiếng, nụ hôn càng thêm cuồng dã, Quý Đường cảm giác được lý trí của mình cũng bị hắn hôn đến lặn mất bóng rồi, gã liền hành động theo bản năng, điên cuồng vuốt ve mơn trớn Bất Hồi, ra sức vân vê hai điểm nhỏ trước ngực đối phương, quả nhiên nghe được tiếng nức nở khó nhịn.
“Đau không hả?” Gã ác ý hỏi.
“Đau…” Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt ửng đỏ, Bất Hồi khàn giọng nói: “Ta thích ngươi làm đau ta…”
“Yêu nghiệt!” Không kiềm được mắng ra hai chữ.
Nhưng yêu nghiệt này cũng quá dâm mỹ rồi, khiến cho Quý Đường bị lửa dục thiêu đốt toàn thân, để làm dịu ngọn lửa trong cơ thể, gã chuyển sang hôn mút vành tai nóng bừng của Bất Hồi, lại lưu luyến không dứt ở nơi xương quai xanh tinh xảo, in lên những dấu răng thô bạo.
Gã có thể cảm nhận được Bất Hồi thích bị đối xử như vậy, khiến cho lòng hắn sinh ra mâu thuẫn.
Rõ ràng là muốn trừng phạt người này vì dám gạt mình, nhưng cuối cùng sao lại trở thành mình lấy lòng hắn rồi?
Gã không tự chủ được, gã cứ như gặp ma vậy, gã cảm giác rằng mình cũng trở thành một con thi quỷ mất rồi, chỉ biết vâng theo suy nghĩ của chủ nhân mà hành động, mà chủ nhân của gã chính là Bất Hồi, hắn muốn gã nhìn thấy thứ gì thì gã chỉ nhìn thấy thứ đó, muốn gã nghe thấy điều gì thì gã chỉ nghe thấy điều đó, mọi hành vi, cử động của gã đều bị chi phối, trở thành một cái xác biết đi chân chính.
Tất cả đều là vì…
Bất Hồi bị hôn đến bủn rủn cả người, thân thể lại càng dính sát vào đối phương hơn, tựa như đang muốn ám chỉ, muốn Quý Đường làm nhiều chuyện hơn nữa với hắn.
“Ngươi còn muốn ta làm gì nữa?” Quý Đường oán hận hỏi.
“Gì cũng được…” Trong mắt Bất Hồi loang loáng ánh nước mông lung, “… ngươi thích… gì cũng được…”
Quý Đường cởi quần áo, móc thứ cương cứng màu đỏ tím dữ tợn nào đó ra, hung ác nói: “Ngươi hầu hạ nó đi, hầu hạ cho tốt vào, ta sẽ dùng nó chơi cái mông của ngươi.”
Bất Hồi khẽ cười ngồi dậy, lại đẩy Quý Đường nằm xuống giường, xoay eo quỳ ngồi bên cạnh gã, cúi đầu ngậm vật hình trụ to tướng kia vào trong miệng, mà cây gậy th*t này căn bản là không che giấu được sự cấp bách của chủ nhân nó, cương to cứ như sắp sửa nổ tung vậy, phần quy đầu lại càng trào dịch ướt đẫm, rỉ dọc xuống cực kỳ dâm đãng.
Cái lưỡi nhẹ nhàng chuyển động xung quanh lỗ đầu khấc, thân thể Quý Đường căng cứng, khó khăn lắm mới có cảm giác giành lại được thế chủ động, lúc này đây bất chợt lại như trở thành Bất Hồi độc chiếm gã, gã chỉ hận không thể cầu xin người kia nhanh chóng há to miệng, để cho gã tiến sâu vào bên trong mà khuấy đảo mấy trăm mấy ngàn lần, sau đó bắn ra một mớ tinh dịch đặc sệt, tuyên cáo rằng thân thể cùng cái miệng tuyệt vời này đều là của mình.
“Nhanh lên…” Ép buộc bản thân kiềm chế xung động muốn bắn ra, giọng nói của gã cũng trở nên mất kiên nhẫn cùng cáu kỉnh.
Bất Hồi nâng khóe mắt, có chút nghịch ngợm mà nhẹ nhàng nuốt hơn non nửa cây gậy th*t kia vào miệng, sau đó nhả ra, dương v*t cứng rắn chợt rời khỏi khoang miệng ấm áp, lại càng cương to hơn, rất nhanh lại bị ngậm vào, lần này ngậm còn sâu hơn lần trước, dùng sức mút mát, Quý Đường có cảm giác đến mạng mình cũng sắp bị mút ra hết.
Tiêu hồn, thật sự tiêu hồn.
Bất Hồi thấy gã mê mệt như vậy, càng dùng sức mút vào, cánh môi hồng hồng mím lại, khoái cảm đủ để khiến cho người ta phải điên cuồng, khi thì dùng lưỡi liếm dọc theo dương v*t nổi đầy gân xanh, khi thì nuốt hẳn vào tận sâu bên trong, khiến cho đỉnh khấc chạm đến cổ họng, cảm giác tê dại toàn bộ khuếch tán ra từ lỗ đầu khấc, còn có bàn tay của Bất Hồi lại không ngừng sục lên sục xuống, kẽ tay, lòng bàn tay thấm đẫm nước bọt cùng dâm dịch hòa lẫn vào nhau, chất dịch vừa sềnh sệch, vừa mang mùi ngai ngái.
“Như vậy… được không?” Hắn nói, hơi thở ấm nóng phả ra giữa đôi môi, tỏa lên trên dương v*t, lại là một loại khoái cảm tê dại khác.
Quý Đường đã không còn cách nào thỏa mãn với việc được hầu hạ bị động thế này nữa, trông thấy cái mông trắng nõn đáng yêu đang quỳ ngồi bên cạnh, ngón tay không đợi được liền đâm thẳng vào bên trong, hại Bất Hồi đang nuốt vào nhả ra dương v*t to lớn kia cũng phải giật giật môi, oán trách liếc mắt tựa như đang hờn dỗi, gì mà vội thế, hắn còn chưa chuẩn bị xong nữa mà…
Quý Đường bị ánh mắt của hắn khiến cho lửa dục càng bùng cháy dữ dội hơn, dương v*t cương to nhồi đầy trong cái miệng nhỏ của Bất Hồi, ngón tay gã cũng liên tục đâm vào rút ra nơi lỗ nhỏ, lòng ngón tay dùng sức quét lên vách thịt mềm mại, không bỏ sót nơi nào.
Bất Hồi không chịu nổi nữa, nhả ra dương v*t thô to, đong đưa eo nhỏ phóng đãng rên rỉ, phản ứng này khiến cho Quý Đường cực kỳ hưởng thụ, dứt khoát đưa vào thêm hai ngón tay, rút ra cắm vào khuấy động lỗ nhỏ nhạy cảm, d*m thủy lép nhép bắn ra tứ phía, rất nhanh đã thấm ướt cả cánh mông trắng nõn.
“Sao không ngậm nữa? Đã nói dùng miệng ngươi hầu hạ nó, hầu hạ cho tốt vào, ta sẽ cân nhắc nhét nó vào trong cái lỗ dâm đãng của ngươi.”
Bất Hồi ưm a rên rỉ liên tục, “Không được… Ngay bây giờ… xin ngươi… xin ngươi…”
“Xin ta cái gì?”
“Dùng thứ của ngươi… Ưm… cắm vào…” Cái eo nhỏ nhắn uốn éo càng mãnh liệt hơn, mắt hắn rơm rớm nước, đáng thương, đáng thương cực kỳ.
“Cái gì? Dùng cái gì của ta?” Quý Đường cố ý lớn tiếng hỏi.
“Dùng cái này…” Bất Hồi cúi đầu, dùng lưỡi liếm nhẹ cây gậy th*t cương cứng nổi đầy gân xanh của Quý Đường, sau đó lại quay đầu van xin, “Dùng thứ này của ngươi…”
“Dùng thứ gì của ta? Nói cho rõ ràng.”
Bất Hồi rõ ràng là đang lệ rơi đầy mặt, thế nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên thành một nụ cười phóng đãng, tiến sát tới bên cạnh Quý Đường thầm thì gì đó, lỗ tai Quý Đường như ong lên, ngay cả thân thể cũng như đang bốc cháy, bất thình lình đè Bất Hồi xuống, nâng lên cái mông cong cong tròn tròn, tách ra cánh mông, lỗ nhỏ ửng đỏ hé mở, loang loáng ánh nước phản chiếu dục vọng.
“Đúng là đồ dâm đãng mới có thể nói ra được mấy câu dâm đãng! Đêm nay ta không chơi chết ngươi không được.”
“Ta… ta có nói câu nào dâm đãng đâu… chỉ là thích ngươi… cắm… cái đó…”
Thích thích thích… Quý Đường không thể phân rõ được, thích của Bất Hồi, rốt cuộc là thích con người Quý Đường gã, hay là chỉ thích hành động của hai người bọn họ lúc này?
Gã vẫn luôn cho rằng mình xử sự ổn trọng, thấu suốt lý lẽ tình người, song những kinh nghiệm trước đây lại hoàn toàn không hề hữu hiệu khi áp dụng lên Bất Hồi, bởi vì…
Bởi vì…
Cũng bởi vì…
Gã tức giận, dứt khoát thể hiện cơn tức này trong việc làm tình, cắm thẳng nguyên cây vào trong vách thịt non mọng, những nếp uốn nơi lỗ nhỏ vì vậy mà bị cưỡng ép căng ra, vui sướng gắng sức nghênh đón dương v*t thô to nóng hổi kia, mà bởi vì bị cắm thẳng vào như vậy, dương v*t của Bất Hồi cũng ngẩng cao đầu, đong đưa lên xuống theo từng nhịp nhấp ra vào thô bạo của đối phương.
Quý Đường nhìn lỗ nhỏ đẫm nước không ngừng phun ra nuốt vào dương v*t của mình, cảm thấy phiền não bản thân cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Thế nhưng vẫn không đủ, còn chưa đủ, gã còn muốn nhiều hơn, máu huyết toàn thân gã sôi trào, cây gậy th*t kia thay đổi đủ loại góc độ để ma sát với vách thịt ướt mềm của Bất Hồi, nơi đó tựa như đang liều mạng đòi hỏi mình vậy, mạnh mẽ cắn nuốt lấy mình, giữ chặt mình, dâm dịch ào ạt rỉ ra, chứng tỏ Bất Hồi cũng đang mãnh liệt động tình.
“Thế này cũng thích?” Quý Đường cảm giác khi hỏi như vậy, bản thân khá là chua xót.
“Thích…” Rầm rì trả lời, “Đừng ngừng lại…”
Người bên dưới chủ động nâng mông lên, nuốt vào dương v*t đang hơi rút ra, thả lỏng, để cho cây gậy th*t kia lấy hơi, tiếp theo đó lại đột ngột thít chặt, Quý Đường căn bản là vòng tới vòng lui giữa thiên đường và nhân gian, không dám làm ra động tác mạnh hơn, chỉ có thể ba cạn một sâu, năm cạn một sâu thúc vào, nhưng gã cũng biết, dương v*t của mình đang ngày càng hưng phấn, ở trong lỗ nhỏ nhớp nháp d*m thủy này, gã rất nhanh sẽ tước khí giới đầu hàng.
Tại vì sao mà ở trước mặt người này đây, gã luôn là kẻ thua cuộc? Phải làm sao mới có thể thay đổi cục diện, khiến cho mình nắm quyền chủ đạo hết thảy?
Gã oán giận nhìn Bất Hồi, khuôn mặt kinh diễm tuyệt thế, dưới ánh nến càng thêm hoảng hốt mông lung, không ai có thể kiềm chế được bản thân ngắm nhìn khuôn mặt này, Quý Đường cũng vậy, càng không phải nói tới việc hiện giờ khuôn mặt này bởi vì mình mà khóc lóc thở gấp, nức nở lấy lòng, nịnh nọt hùa theo, cầu xin gã tàn bạo xâm phạm mình sâu hơn mạnh hơn, dùng hết tất cả thủ đoạn hòng để đối phương hôn hít, âu yếm.
Cứ như đang trút giận vậy, Quý Đường nghĩ, nhưng gã cũng gần như sắp quỵ rồi, vì vậy liền ôm chặt lấy người kia, đong đưa thắt lưng điên cuồng cắm rút, mãnh liệt bắn tinh, Bất Hồi bị gã thân mật ma sát thúc vào như vậy, dương v*t cũng bắt đầu phóng tinh tung tóe lên bụng cả hai người.
Sau đó, Quý Đường cảm thấy nên buông tay Bất Hồi, bởi vì người này cứ khiến cho gã lưu luyến, thậm chí là vĩnh viễn cũng không thể nào chán ngán được, cứ tiếp tục như vậy, gã sẽ lại bị đùa giỡn thê thảm trong lòng bàn tay người này.
Bởi vì…
Cũng bởi vì…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!