[Thích Cố] Tình Phu Thê - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


[Thích Cố] Tình Phu Thê


Chương 8


“Nam Tinh a?!”

“Nam Tinh?”

‘Tiểu Nam Tinh….”

Sáng sớm, cả văn phòng đều tràn ngập những hành vi quỷ dị của vị đồng nghiệp Chu Thiên Tứ này. Lệ Nam Tinh nhìn hắn, hắc tuyến đầy mặt, bất đắc dĩ cười, ‘Ngươi làm sao vậy? Gọi ta nhiều lần lắm rồi!”

‘Thật vậy sao? A, ha ha…. Ta quên mất ….”, người nào đó ngây ngô cười.

Mọi người đều bị những lời này của hắn đả kích sâu sắc, ai nấy trên mặt cũng lộ ra một biểu tình khinh bỉ!

Chu Thiên Tứ sờ sờ đầu, ‘Cái kia, ta có văn kiện cần đánh máy gấp, giúp ta một chút được không a?”

‘Ân, biết rồi, để đó đi”, Lệ Nam Tinh vẫn ôn nhu cười cười, vẻ mặt bình tĩnh nhàn nhạt.

‘Ân … Cái kia, còn có …. Ta ngày hôm qua mới có hai tấm vé xem biểu diễn… là Eason đấy … Ngươi có muốn đi cùng không a?”

‘Thật vậy sao?” Lệ Nam Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, ‘Vé của hắn rất khó mua, ngươi như thế nào có được?”

‘Một người bạn của ta mua, nhưng lại không đi được, liền cho ta…”, cứ đùa! Trời mới biết hắn vì hai chiếc vé này đã lão tâm khổ tứ thế nào, phải xuất ra cả một thân công phu còn chưa tính, ngay bản thân hắn cũng sắp sứt đầu mẻ trán rồi.

‘Là thứ sáu. Đi không?”

Buổi tối thứ sáu đã hẹn lúc bảy giờ, Chu Thiên Tứ lục tục chuẩn bị để tới sớm chờ y trước cửa.

Chu Thiên Tứ ở nhà chọn quần áo đến cả Thích Thiếu Thương cũng muốn hôn mê, nói thẳng ra, đến cả nữ sinh chắc cũng không phiền toái đến vậy. Cuối cùng, Thích Thiếu Thương không nói thêm một lời, ném ra một bộ đã được phối hợp hoàn hảo, Chu Thiên Tứ vừa nhìn thấy đã lập tức hài lòng, trực tiếp mặc vào, ‘Ta nói, nhìn không ra lão ca ngươi lại có năng lực phối hợp quần áo tài tình đến vậy a!’

‘Đây không phải ta làm’, Thích Thiếu Thương nhẹ giọng  nói, má lúm đồng tiền trên mặt chợt nhợt nhạt.

Là Cố Tích Triều ? Chu Thiên Tứ cuối cùng cũng không hỏi. Hắn biết, nhất định là người đó.

‘Thiên Tứ !’, Chu Thiên Tứ thần trí lơ đãng, chợt bên tai vang lên thanh âm của Lệ Nam Tinh, ‘Ngượng ngùng… ngươi chờ lâu chưa ?’

Chu Thiên Tứ quay đầu lại, thấy Lệ Nam Tinh cười cười đi tới, bộ dáng đầy vẻ hối lỗi.

Tối nay Lệ Nam Tinh mặc một chiếc áo khoác màu xanh.

Chu Thiên Tứ chưa từng thấy Lệ Nam Tinh mặc quần áo màu này, nhất thời cảm thấy có điểm ngoài ý muốn. Cảm giác thực độc đáo… nhưng không giống với loại bình tĩnh, đạm mạc của Lệ Nam Tinh, mà lại có cảm giác … lạnh lùng, cao ngạo!

Lệ Nam Tinh nhìn thấy Chu Thiên Tứ cũng ngẩn người ra, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, cùng Chu Thiên Tứ tiến vào.

‘Sau đây sẽ là bài hát người đến người đi —–‘

Khúc nhạc dạo vang lên, tiếng đàn sương cầm réo rắt quen thuộc, người trên sân khấu nhẹ nhàng cất tiếng hát. Giai điệu da diết tràn ngập khắp căn phòng.

‘Bằng hữu đã đi

Người mới thăng quan

Nâng chén đến sớm mai còn chưa đủ

Dùng hết tâm cơ lạp thủ

Nói với ta chuyện ở phía sau

Nói với ta bạn trai người có việc vội

Cuối cùng cũng chỉ là cái cớ

Nói triền miên nói mãi

Nói đến rốt cuộc rượu uống cũng say.

Tình lữ cũng đi

Người mới thất tình khóc khô nước mắt

Người đến trước mặt ta thú nhận

Khiến lòng ta tịch mịch cô liêu

Người bỏ xuống niềm tin nơi hắn

Ta biết ta cũng chẳng có được người

Nhưng ta và người, ít nhất sau này cũng trở thành mật hữu

Nhắm lại hai mắt, người sớm tối hoài niệm ai ?

Cho đến khi người mở mắt ra

Ai sẽ bên người đến cùng đời mãn kiếp ?

Cảm kích chốn sân ga

Nơi có đài ngắm trăng từng khiến ta rơi lệ

Ôm không được vào lòng, cũng sẽ nhớ mãi về ai

Dù không hạnh phúc ta cũng lưu trong cơ thể

Tình yêu nếu như tin là đã đủ,

Vĩnh viên sẽ chẳng rời ta đi.

Người hôm nay vì cái gì còn muốn tìm bầu bạn?

Ai cũng rời đi

Mới vừa mến nhau người nói chúng ta còn chưa đủ

Vì cái gì phải lấy cớ ấy mà buông ta

Người giấu ở sau lưng tấm thiệp hồng

Ta dẫu có khổ tâm cũng nào nói được

Đi khắp chốn giải sầu mà chẳng thể vui lên

Nhắm lại hai mắt, sớm tối ta hoài niệm ai ?

Cảm kích chốn sân ga

Nơi có đài ngắm trăng từng khiến ta rơi lệ

Ôm không được vào lòng, cũng sẽ nhớ mãi về ai.

Ngày không vui rồi cũng sẽ vụt đi

Tình yêu, nếu ta đã mong vĩnh hằng

Nó sẽ không bỏ ta mà mất

Chẳng cần ai miễn cưỡng ai đâu.

Tình yêu nếu không thể nắm chặt trong tay

Sao không bỏ vào trong lòng để giữ?

Thời gian cũng đi

Vừa thấu hiểu thế nào là tình ái

Ta đã bắt đầu cùng người nắm tay đi

Bỏ lại tất cả sau lưng

Mái tóc dài xinh đẹp cũng chưa dừng nơi tay ta vuốt nhẹ

Chén rượu vui này ta cùng người cạn đến mai sau’

Bài hát kết thúc nhưng tâm hồn Chu Thiên Tứ dường như vẫn còn lơ lửng tận chốn nào. Người xem chung quanh cuồng nhiệt vỗ tay. Chu Thiên Tứ cũng vỗ tay ủng hộ, nhưng lại cảm thấy người bên cạnh im lặng đến dị thường.

Nghiêng người nhìn sang, cảnh tượng trước mắt khiến Chu Thiên Tứ chấn động.

Lệ Nam Tinh rơi lệ.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hai người đi ra, lẳng lặng cùng bước trên đường.

‘Vừa rồi ngươi sao vậy?’ Chu Thiên Tứ trầm mặc một lát, tiến lên giữ chặt cánh tay Lệ Nam Tinh.

‘Không có gì. Ta nghe bài hát kia … đột nhiên trong lòng rất khó chịu’, Lệ Nam Tinh cười khổ, ‘trong lòng có cảm giác rất đau…’

Rất đau….

Tựa như hôm nay thấy ngươi … bỗng thấy thật khổ sở…

Tựa như … thật lâu trước kia, cảnh tượng như vậy … rõ ràng trước mắt…

‘Ngươi…”, Chu Thiên Tứ còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy xung quanh một trận lạnh run, mưa to cũng rất nhanh trút xuống.

‘Uy, ta nói, tới nhà ta đi! Ở ngay phía trước thôi!”

Chu Thiên Tứ túm lấy tay Lệ Nam Tinh, kéo Lệ Nam Tinh chạy về phía trước. Mưa càng rơi càng lớn, gió càng thổi càng mạnh. Chu Thiên Tứ kéo Lệ Nam Tinh chạy một đoạn ngắn thì về tới nhà, nhưng hai người cũng đã ướt rượt.

‘Vào nhà của ta đi, xem ra mưa hôm nay cũng chưa ngừng ngay được!”, Chu Thiên Tứ đưa Lệ Nam Tinh vào nhà, nói.

‘Rất phiền toái cho các ngươi. Ta chờ mưa ngớt rồi đi là được”, nước từ trên gương mặt hơi nhợt nhạt Lệ Nam Tinh chảy xuống.

‘Không việc gì! Chỉ có ta với lão ca thôi mà, vẫn còn phòng trống”, Chu Thiên Tứ cười cười, ‘Ngươi phải cẩn thận đừng để bị cảm, nếu không tội lỗi đều là do ta đó!”

Lệ Nam Tinh cũng cười, ‘Ta đây buổi tối mộng du mong ngươi cũng đừng lấy làm sợ!”

‘A!”, Chu Thiên Tứ reo lên như phát hiện được tân đại lục, tiến đến bên Lệ Nam Tinh, ‘Nam Tinh, tóc ngươi này …”

Lệ Nam Tinh vuốt nhẹ những sợi tóc hỗn độn, cười khổ, ‘Cứ nước dính vào là sẽ cuộn lại như vậy, không có biện pháp”

Chu Thiên Tứ chăm chú nhìn Lệ Nam Tinh một lát, cuối cùng ghé sát vào gần mặt y, nhẹ nhàng nói, ‘Thủy quái!”

‘Chu Thiên Tứ!”, Lệ Nam Tinh dở khóc dở cười.

Sờ soạng tìm chìa khóa mở cửa, Chu Thiên Tứ đưa Lệ Nam Tinh vào nhà, bật đèn đại sảnh, ‘Ca! Ta đã về!”

‘Có phải Thích sir đã ngủ rồi?”, Lệ Nam Tinh nhẹ giọng hỏi, ‘Đừng đánh thức hắn!”

‘Hắn có là quỷ mới ngủ giờ này!” Chu Thiên Tứ nhăn mặt.

‘Đã về?” Quả nhiên, Thích Thiếu Thương cầm ly sữa, mặc áo ngủ đi ra, ‘Bên ngoài trời mưa, ta còn ….”

‘Choang…”

Ánh mắt Thích Thiếu Thương vừa chạm đến Lệ Nam Tinh, trong nháy mắt, ly sữa trên tay hắn lặng lẽ rơi xuống đất.

‘Ca?” Chu Thiên Tứ ngẩn ra, vừa định tiến lên, đã thấy Thích Thiếu Thương gần như phát điên xông tới túm chặt hai cánh tay Lệ Nam Tinh, cơ hồ khàn cả giọng, ‘Quần áo … quần áo này … ngươi làm sao mà có?!”

(Bài hát “Người đến người đi” của Eason Chan ta dịch dựa trên QT, tìm trên mạng cũng ko thấy có lời, nên so với bản gốc cũng ko biết là *e hèm* có được 50% ko nữa?!!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN