Editor: Dánh
Có bệnh!
Kiều Nguyệt mắng thầm trong lòng một câu, mềm mại lên tiếng lặp lại: “Thương Yến, tôi tới rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Ngón tay anh đang đè trên môi cô, khi Kiều Nguyệt nói chuyện, môi không thể tránh cọ xát với ngón tay anh, nhiệt khí cũng dính trên đấy.
Ánh mắt Thương Yến tối xuống, thân thể chậm rãi nổi lên phản ứng. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, đụng đến miệng vết thương khiến Kiều Nguyệt run rẩy một chút. Bắt lấy tay anh, nước mắt lưng tròng: “Đau.”
Cô sợ Thương Yến giống như vừa rồi, điên cuồng cắn môi cô.
Thương Yến nhìn chằm chằm vết thương trên môi cô, tầm mắt chuyển qua cái trán sưng đỏ của cô, giơ tay muốn chạm vào.
Kiều Nguyệt trong lòng cả kinh, bắt lấy tay anh, không chút suy nghĩ rống lên: “Anh đừng chạm vào!”
Thanh âm cô mềm mại, dù nâng âm lượng lên, nghe vào tai anh cũng giống cô nhẹ nhàng nói chuyện cùng anh.
Kiều Nguyệt vừa rống xong liền 囧, khẩn trương giải thích: “Rất đau, anh đừng chạm vào.”
Cô nhanh chóng buông tay, nhưng bị Thương Yến trở tay nắm chặt, bao bọc toàn bộ tay cô.
Xúc cảm trên tay mềm như bông, Thương Yến nhéo nhẹ nhẹ, trong lòng ngạc nhiên. Tay kia anh sờ mặt Kiều Nguyệt, đi xuống chạm chạm eo cô.
Thật mềm. Anh nghĩ, toàn thân cô gái nhỏ, hình như không có chỗ nào không mềm cả.
“Nguyệt Nguyệt.” Thương Yến trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng.
Thanh âm anh trầm thấp ám ách, mang theo sự thành thục của đàn ông trưởng thành.
Khoảng cách hai người rất gần, tai Kiều Nguyệt hơi nóng, nháy mắt liền đỏ bừng. Cô phần lớn tiếp xúc con trai cùng tuổi cô, chưa từng cùng đàn ông trưởng thành như Thương Yến thân cận qua.
“Nguyệt Nguyệt.” Anh lần nữa kêu tên cô, mặt chôn sâu vào cổ cô hút mấy khẩu, hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ làm anh mê muội.
Thanh âm anh mang lên nghẹn ngào: “Sao người em vừa mềm vừa thơm thế này?”
Thương Yến gắt gao ôm Kiều Nguyệt. Trước giờ anh không hề biết, thân thể phụ nữ khiến anh mê muội thế này.
Thưởng thức đôi tay nho nhỏ mềm mại không xương của Kiều Nguyệt, trong lòng Thương Yến càng kỳ quái. Cuối cùng ngẩng đầu, giơ tay che lại đôi mắt hoảng sợ của cô, hàm chứa môi cô, ôn nhu hôn.
Từ nhỏ đến lớn, dù làm việc gì, khả năng học tập Thương Yến đều rất cao. Hôn môi cũng vậy, có vừa rồi thất bại hôn môi kinh nghiệm, nụ hôn lần này anh thể hiện hoàn toàn bất đồng.
Anh hôn ôn nhu mà kiên nhẫn, khi nặng khi nhẹ, từng bước dẫn đường cho cô gái trong lòng tiếp nhận sự xâm lược của anh.
Từ đầu Kiều Nguyệt còn kháng cự sợ hãi, về sau dần bị nụ hôn của anh trấn an. Trong đầu choáng váng, mềm mại dựa vào ngực anh. Lâm Thư Mặc là người ôn hòa, hai người hôn môi cũng như chuồn chuồn lướt nước.
Nụ hôn lần này của Thương Yến, vừa dịu dàng lại cường thế, Kiều Nguyệt bất tri bất giác từ bỏ chống cự, mơ mơ màng màng tiếp nhận.
Khi kết thúc, Thương Yến một tay chống trán, một tay ôm thân thể mềm mại của Kiều Nguyệt vào lòng. Anh thích bộ dáng ỷ lại anh của cô.
Đầu ngón tay nhẹ vuốt khuôn mặt ửng đỏ của cô, Thương Yến cọ cọ vào mặt cô, “Nguyệt Nguyệt, trước khi anh về nước, em nhớ đi làm giải phẫu.”
Anh hình như biết vì sao muốn cô đi làm giải phẫu, anh muốn anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Kiều Nguyệt vừa nghe 3 chữ “làm giải phẫu”, ngay lập tức bừng tỉnh. Cô ngẩng đầu, nghĩ đến vừa rồi trầm mê nụ hôn của anh, cả khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, rầm rì không nói nên lời. Thật sự quá mất mặt!
“Sao không nói chuyện?” Thương Yến nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm cô.
Kiều Nguyệt gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi. Khuya rồi, tôi cần về.”
Hôm nay Thương Yến mới vừa phát hiện bảo bối là cô, hai người ở chung còn chưa đến hai tiếng, cô đột nhiên phải đi khiến cho trong lòng anh khó chịu.
“Không gấp.” Ngữ khí Thương Yến lãnh đạm.
Lưng anh dựa về sau, đem thân thể Kiều Nguyệt ôm cao, yêu thích không ngừng vuốt ve mặt cô, ngữ khí sung sướng: “Nguyệt Nguyệt, mặt em vì sao trơn mịn như vậy?”
Anh khẽ cắn mặt cô, lại nắm tay cô đặt lên mặt mình, thanh âm hơi khàn: “Em cũng sờ anh đi.”
Kiều Nguyệt chịu đựng tức giận, tùy theo anh khẽ vuốt mặt anh.
Thật lâu sau, Kiều Nguyệt thấy Thương Yến vẫn không có ý định thả cô đi, chịu đựng sự khó chịu kéo kéo ống tay áo anh, “Thương Yến, tôi thật sự phải về.”
Tên bệnh thần kinh này như có bệnh cuồng tiếp xúc da thịt, không sờ cô thì hôn cô, ánh mắt anh làm cô sởn tóc gáy.
Ánh mắt Thương Yến di chuyển xuống ngón tay thon dài của cô đang kéo ống tay áo anh.
Anh gặp qua những phụ nữ mà thằng bạn* bao nuôi, ánh mắt cùng thanh âm những người đó khiến anh chán ghét vô cùng. Ánh mắt thằng bạn quá kém, bao nuôi nhiều phụ nữ như vậy, lại không ai bằng cô gái của anh.
*Convert là bạn tốt, mọi người thấy để như nào thì phù hợp ạ.
“Em lại cầu xin anh.” Thương Yến chớp mắt, “Hướng anh làm nũng, anh liền cho em về. “
Kiều Nguyệt trừng lớn hai mắt, thật sự không lí giải nổi mạch não của người này.
“Hửm?” Thương Yến nhìn về phía cô.
Kiều Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc tay anh, mềm mại nói: “Thương Yến, anh cho tôi về được không?”
Ngực Thương Yến nóng lên, đầu quả tim mềm nhũn, tay ôm cô càng dùng sức, “Lặp lại.”
Kiều Nguyệt gần như nói 10 lần, đến lúc cô không nhịn nổi định mặc kệ anh, Thương Yến rốt cuộc không kêu cô lặp lại.
Anh nhét vào tay cô một tấm thẻ, “Về sau đừng đi làm thêm nữa. Anh dưỡng em, em thiếu cái gì cứ nói với anh.”
Thương Yến xoa bóp tay cô, “Em là của anh, tay cùng mọi chỗ trên người em đều phải mềm mại giống như hiện tại, không được có bất kì thay đổi.”
Kiều Nguyệt cảm thấy tấm thẻ đang cầm nóng phỏng tay, cô chịu đựng xúc động muốn ném thẻ vào mặt Thương Yến, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Không khí trong xe trở nên yên tĩnh.
Kiều Nguyệt là người đầu tiên Thương Yến dưỡng, anh không có kinh nghiệm trong việc này, nhưng cũng gặp qua vài người bạn bao nuôi phụ nữ đều làm việc này.
Anh nhìn thoáng qua bộ đồ trên người Kiều Nguyệt, nói: “Về sau em ngoan ngoãn nghe lời, ở trên giường khiến anh thoải mái, em có nguyện vọng gì anh đều giúp em thực hiện.”
Ngừng vài giây, anh khẽ cắn tai Kiều Nguyệt, “Chỉ cần em khiến anh hài lòng, xe cùng nhà, anh đều tặng cho em.”
Thằng bạn thường xuyên lải nhải bên tai anh, bảo mỗi lần đưa xe đưa nhà cho những phụ nữ đó, họ đều thật cao hứng, ở trên giường cũng chủ động hơn.
Thương Yến ngẩng đầu, muốn xem dáng vẻ vui vẻ của cô. Nhưng anh chỉ nhìn đến vẻ mặt thẹn quá thành giận của cô.
Anh ngây người, sao không giống như thằng bạn nói thế này?
“Tôi biết rồi.” Kiều Nguyệt cắn môi cúi đầu, “Tôi đi được chưa?”
Thương Yến nhăn mày, “Sao em lại không vui?”
Bệnh! Thần! Kinh! Kiều Nguyệt trong lòng mắng anh nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Cô lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Tôi không có không vui.”
“Không thích nhà với xe?” Thương Yến nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nguyên nhân này.
Cũng đúng, cô gái của anh sao giống những phụ nữ mà thằng bạn bao nuôi chứ, sở thích tất nhiên cũng không giống.
Duỗi tay sờ đầu cô, Thương Yến tận lực để giọng mình thật dịu dàng: “Không thích nhà với xe, anh đưa em thứ khác.”
“Được, tôi đều nghe anh.” Kiều Nguyệt một bộ giả vờ ngoan ngoãn.
Cô một chút đều không muốn tiếp tục ở chung với tên bệnh thần kinh này nữa.
Không biết vì sao, Thương Yến nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, trong lòng lại không thoải mái.
Khi Kiều Nguyệt về đến trường thì đã khuya. Cô chạy nhanh về dưới lầu kí túc xá, hai chân nhũn ra. Có cặp đôi từ bên người cô đi qua, kỳ lạ nhìn cô.
“Nguyệt Nguyệt.”
Âm thanh ôn nhu quen thuộc truyền đến, Kiều Nguyệt mới vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt lo âu của Lâm Thư Mặc.
Trong lòng đau xót cùng ủy khuất đều cùng lúc xông lên, “Thư Mặc.”
Kiều Nguyệt bổ nhào vào lồng ngực hắn, gắt gao ôm hắn, “Làm em sợ muốn chết, em thiếu chút nữa tưởng là, tưởng là …” Em sẽ không được gặp anh nữa.
“Đừng khóc, anh ở đây.” Lâm Thư Mặc bế cô lên, nâng mặt cô lên, thấy vết thương trên môi với trên trán của cô, sốt ruột hỏi: “Sao lại bị thương?”
Kiều Nguyệt hít hít cái mũi nhỏ, nhịn không được ôm cổ hắn, đem mọi chuyện tối nay khóc lóc kể lại cho hắn. Chỉ là cô theo bản năng đem chuyện của Thương Yến lược bỏ.
Lâm Thư Mặc mang Kiều Nguyệt về chung cư hắn thuê trong trường.
Hai người từ nhỏ là hàng xóm của nhau. Lâm Thư Mặc lớn tuổi hơn Kiều Nguyệt, năm nay đã học năm 4. Hai người ở bên nhau, gần như thuận lý thành chương*, hai bên gia đình cũng không có ý kiến.
*Thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết, đương nhiên mà suông sẻ.
“Về sau đừng đi làm thêm nữa, kiếm cũng không bao nhiêu.” Lâm Thư Mặc cẩn thận giúp cô bôi thuốc.
Động tác anh nhẹ nhàng cẩn thận, đối lập với Thương Yến động tác vụng về.
Kiều Nguyệt hừ hừ, ủy khuất bĩu môi: “Em không muốn anh quá vất vả, em cũng muốn kiếm tiền.”
Lâm Thư Mặc hiện tại đã bắt đầu thực tập, mỗi ngày nhìn hắn mệt như vậy, Kiều Nguyệt rất đau lòng.
“Ngốc” Lâm Thư Mặc cười xoa xoa đầu cô, “Hiện tại quan trọng nhất là chuyện học của em, tiền anh có thể kiếm. Chờ đến khi em tốt nghiệp, anh nhất định đã đủ khả năng sống ở Nghi Thành, đến lúc đó chúng ta liền kết hôn.”
Kiều Nguyệt dựa vào lồng ngực Lâm Thư Mặc , nghe hắn nói về tương lai hai người, trong lòng vui vẻ.
“Thư Mặc,” Kiều Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, “Ngày mai anh phải đi công tác sao?”
Lâm Thư Mặc nhéo nhẹ mũi cô, “Đây là công việc yêu cầu, một tuần sau anh sẽ về.”
Cho dù không muốn, ngày mai Thư Mặc vẫn phải đi công tác.
“Thư Mặc, cậu mau lên.”
“Mọi người đi trước, tôi lập tức đuổi theo.”
Lâm Thư Mặc kéo tay Kiều Nguyệt, ngữ khí vội vàng, “Nguyệt Nguyệt, nghe lời anh đừng đi làm thêm nữa. Còn có bạn học của em Thư Cầm,” ánh mắt anh lạnh lùng, “về sau cũng ít liên lạc đi.”
Kiều Nguyệt không hiểu tại sao Lâm Thư Mặc bảo cô ít lui tới cùng Thư Cầm. Rõ ràng lúc trước ba người quan hệ không tồi.
“Anh phải đi rồi.”
…
Kiều Nguyệt về trường. Tâm tình hạ xuống, hơi thất thần chân đá hòn đá nhỏ.
Khi trong túi di động vang lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua, thấy là số lạ liền không nhận.
Không đến hai giây, di động lại vang.
Kiều Nguyệt ấn nhận cuộc gọi, “Alo.”
Thanh âm cô hữu khí vô lực, nghe giống như sinh bệnh.
Đầu điện thoại bên kia sửng sốt một lúc mới truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp, “Là anh.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt cứng lại, sợ tới mức tim đập nhanh. Cô luống cuống tay chân cúp điện thoại, hoảng sợ tắt luôn máy.
Tên bệnh thần kinh này sao lại có số điện thoại của cô?!