Thích Sát Phu Quân - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Thích Sát Phu Quân


Chương 22


Những thúc trong làng đang ngồi uống sữa sáng bàn chuyện. Nàng cũng thôi xem các dì trả giá vải mình dệt ra sao vì bận nghe chuyện. Chiến sự hình như vừa kí hòa ước. Tin đến được đây thì mất cũng hơn hai tháng rồi.

– Vậy bên Kỳ Mạc ra sao hả thúc? – Nàng hỏi thì già làng cười hút điếu thuốc trong ống đồng nói.

– Haha… có được A Sở là quan tâm chuyện bên ngoài thôi. Nữ nhân cũng nên biết đây biết đó mới tốt!

– Nói con nghe nhanh đi thúc!

Nàng nhăn mặt làm mấy thúc già cười sặc với nhau. Cuối cùng cũng có người trả lời nàng…

– Tất nhiên là thua thảm hại nhưng không hiểu sao đại vương chiếm liền hai thành biên giới trong một ngày lại ngừng lại đòi kí hòa ước. Tất nhiên là hoàng đế Kỳ Mạc đồng ý ngay rồi vì thiệt hại quá mà!

Nghe xong nàng mím môi thầm nghĩ hẳn là phụ hoàng của mình đã phải lao tâm tốn sức lắm sau chuyện lần này. Giờ con gái ở nơi xa, có lo lắng thì nàng vẫn mang thân bất hiếu thật không biết phải làm sao. Các dì cũng thôi suýt xoa loại vải dệt mỏng của người Kỳ Mạc nàng mang đến, xoay nói…

– Chuyện đó con quan tâm làm gì A Sở! Có đại vương và các bô lão lo cho rồi. Cái con cần quan tâm là A Luân đang khóc ầm với phu quân con kìa!

Sở Doanh khẽ nhìn lại thằng nhóc lớn nhăn nhó ôm thằng nhóc bé xíu khóc gào mếu máo. Nàng chỉ cười bước đến lập tức tiểu Luân nín khóc, lật người nằm ngửa ra cười như sủng nịnh đòi nàng bế. Thích Cai hậm hực nhìn thằng nhỏ rồi mét với nàng…

– Nó tè lên người đệ còn dám khóc lóc thật đáng ghét Sở tỉ!

Tiểu Luân đưa cặp mắt tròn xoe nhìn ông thúc, trước mặt mẹ lại cứ như vô tội không quấy khóc. Miệng nhỏ chỉ vừa mọc được hai răng dưới khấu khỉnh, da trắng như cục bông được quấn trong áo ấm tròn tròn vô cùng đáng yêu. Đặt biệt là cái kiểu ưa cười để phá phách cùng ngũ quan trên mặt y hệt Đạt Kha khiến Thích Cai vừa cưng chết được nhưng cũng tức hết chịu nổi.

Sở Doanh vỗ nhẹ con rồi cười nói…

– Thúc kì quá hả con? Con uống sữa nhiều phải đi tè nhiều chứ vậy mà kêu ca rồi!

– Đệ đâu có kêu ca! – Thích Cai la lên trông không người lớn hơn thằng bé nhỏ là bao nhiêu khiến nàng nói ra vẻ chiều chuộng.

– Rồi… rồi… mau đem đồ về thôi!

Tiểu Luân cười như chọc Thích Cai hơn nhưng phải nói là nhìn cái mặt đáng yêu kia không ai giận được. Cả ba lại đi về sau khi đã đổi được gạo cùng ít gia vị ăn hằng ngày. Mọi người cũng nhìn theo tiểu Luân tì trên vai mẹ cười thật là dễ thương hại mấy người già mê mẫn.

– Xưng tỉ đệ thế kia mấy bà cứ nói là phu thê mãi!

– Không là phu thê sao sống chung? A Sở cũng không giải thích nên chắc là vậy. Biết đây trẻ dại lỡ có con nên bỏ đi.

– Mấy bà này lại khéo dựng chuyện tình cảm. A Sở không phải loại nữ nhi vậy đâu. Nhìn xem A Luân đẹp như vậy có giống Thích Cai chổ nào đâu a! Quan tâm chuyện riêng người ta quá làm gì? Như tui hôm nào hỏi luôn cho rõ!

– Ông mới là dở hơi đó!

Mấy người trong làng cười giỡn mỗi khi Sở Doanh và Thích Cai ra chơi đổi đồ dùng hằng ngày. Thích Cai chăm chỉ nên với năm con cừu đã ra đến ba mươi con rồi, cộng thêm hai con dê dành cho sữa tiểu Luân uống ngày nào cũng bận rộn trên ngọn đồi nhỏ. Sở Doanh thì ở nhà trông tiểu Luân. Thằng bé cũng biết bò rồi nên nàng cũng đỡ cực hơn rất nhiều. Rảnh tay nàng lại dệt vải, cùng lông cừu đem ra đổi ở tộc du mục gạo và ít đồ cần thiết.

Con lớn thật mau, ngày trôi qua ngày nàng cũng thôi chú ý về thời gian nữa. Nhưng nhìn con, nàng luôn nhớ về hắn, nàng biết có cố quên cũng chỉ khiến mình đau khổ nên nàng luôn gắng bình tâm để không quá nhớ nhung mà thôi.

Chiều hôm nay thật thanh bình, giọng tiểu Luân cười khanh khách với Thích Cai khiến nàng hạnh phúc ra nhìn hai thúc cháu. Thích Cai cho thằng bé cưỡi cừu, không tự ngồi được nhưng vẫn cứ thích. Thích Cai chăm tiểu Luân từ bé nên vô cùng cưng chiều. Hai thúc cháu ngồi bên trông nàng dệt vải.

– Tiểu Luân mau lớn Sở tỉ ha! Vừa còn đỏ hỏn nay đã gần bảy tháng rồi thật là trắng trẻo xinh đẹp!

Tiểu Luân nằm trên thảm không hiểu gì vẫn cười. Nàng cũng lên mặt đáp lời…

– Do tỉ nuôi giỏi thôi. Đệ cũng cố nuôi mấy con cừu cho mau lớn đi!

– Cừu khác, người khác chứ tỉ!?

Nàng cười, tiếp tục dệt không hay Thích Cai len lén nhìn. Ánh mắt thằng nhóc hôm nao nay đã rất khác mỗi khi ngắm nhìn nàng. Sở Doanh có giả vờ không biết thì chính Thích Cai cũng tự nhận ra tình cảm trong lòng. Bên nhau cũng không ít, tình cảm của nàng dường như cũng không còn ràng buột chính vì thế Thích Cai cũng đã thay đổi.

Nhưng nay lại có tin chiến sự đã hết, điều đó đồng nghĩa với đại vương cũng không còn bận bịu. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thằng nhóc nặng lòng vẫn nói ra được khiến nàng ngừng lại…

– Đại vương trở về rồi. Tỉ có nghĩ người sẽ tìm tỉ không?

Sở Doanh đón tiểu Luân bò vào lòng mình. Mái tóc mềm, sóng mũi thẳng, cả chiếc miệng lẫn cái cằm kia cũng là thu nhỏ của Đạt Kha không lẫn đi đâu được. Nhìn con nàng cảm giác như đã có hắn bên cạnh. Từ lúc rời đi lòng nàng chưa từng trải qua sự bình tâm nào như thế. Nàng biết không nên quá tham lam khi đã có rất đủ rồi.

– Đệ biết bên đại vương đã có người khác rồi mà. Họ đang hạnh phúc không có lí do gì để đại vương tìm tỉ nữa!

– Nhưng sau này tiểu Luân hỏi cha là ai thì tỉ sẽ nói gì với nó chứ?

Giọng Thích Cai lại giận theo bài cũ. Nàng không trả lời, khẽ xoa bụng chọc ghẹo làm tiểu Luân cười. Nhưng Thích Cai đột nhiên với tay nắm lấy tay nàng. Sở Doanh nhìn lên mặt Thích Cai đang đỏ ửng nói…

– Đệ đã hứa sẽ bảo vệ tỉ và tiểu Luân… Dù có giải thích hay không người ta cũng nghĩ chúng ta là một gia đình. Đệ… cho đệ làm cha của tiểu Luân và bên tỉ cả đời được không?

Sở Doanh ngớ ra khi con trong tay mình vẫn huơ tay huơ chân. Thích Cai run lắm, sau khi nói ra hết lại còn sợ hơn. Thời gian qua Thích Cai cũng trưởng thành rồi. Từ nghĩ cho Sở Doanh, y càng muốn bảo vệ nàng. Từ ngưỡng mộ đại vương lại lo sợ đại vương sẽ trở lại mang Sở Doanh đi.

Nhưng trước lời bộc bạch như vậy nàng lại cười khiến tiểu Cai xụ mặt xuống, mau chống la lên ngay…

– Đệ nói thật đó không có đùa tỉ đâu!

– Tỉ biết mà… đệ đáng yêu lắm chỉ thua tiểu Luân của tỉ thôi Thích Cai! – Sở Doanh cười thật là tươi có khiến Thích Cai khốn khổ hơn hay không đây.

– Ahhh… đệ muốn làm nam nhân của tỉ chứ không phải làm con tỉ!

Giờ xem ra Thích Cai cũng quấy lên như tiểu Luân rồi. Nàng ôm con, mắt nhìn Thích Cai vô cùng dịu dàng…

– Thật sự không có đệ chắc tỉ không sống nổi nói gì sanh được tiểu Luân và yên ổn như bây giờ. Cám ơn đệ bao nhiêu cũng không hết ơn này. Vì thế tỉ mong đệ sẽ sớm tìm được một cô nương ưng ý và lập gia thất hạnh phúc!

– …. nhưng đệ thích tỉ! Rất thích tỉ, Sở tỉ!

Thích Cai không giấu nỗi cảm xúc này. Từng ngày từng chút tình cảm kia càng lớn hơn. Sở Doanh chun mũi nói đáp lại…

– Đệ thích làm cha của con đại vương thì có!

– Đâu có! Dù Thích Cai có đẹp như đại vương thì… ý đệ là cũng vì một phần nhỏ nhưng cái chính là đệ thích tỉ! – Thích Cai nói loạn lên không biết nói sao thì nàng vui vẻ nói.

– Tỉ cũng rất thích đệ!

Thích Cai gục xuống thua cuộc rồi. Sở Doanh tuy cười giỡn nhưng nàng biết thằng bé là thật lòng với mình. Chính vì biết Thích Cai thật lòng nàng càng không dám nhận tình cảm ấy.

Nếu nói không nhớ nàng càng nhung nhớ Đạt Kha như điên như dại. Nếu nói không muốn trở về bên Đạt Kha là nàng dối người ngạt mình. Chính vì lòng nàng không thể nào xóa đi sự tồn tại của hắn thì làm sao nàng có thể nhận thêm tình cảm của ai khác. Nhất là với một người nàng cũng yêu thương như Thích Cai, nàng càng không muốn lừa dối làm Thích Cai thất vọng. Giờ Thích Cai cũng là một thanh niên vừa lớn, nàng tin rồi thằng nhóc sẽ ổn thôi.

Nhưng không ngờ sáng ra nàng thấy Thích Cai đã thu gôm đồ chuẩn bị lên đường. Nàng hơi bỡ ngỡ nhìn y nói rất quyết tâm…

– Đệ sẽ đi Đại bình nguyên để kiểm chứng xem đại vương có quên tỉ hay không?

– Tiểu Cai… – Nàng định ngăn thì thằng nhóc đã đến ôm chầm lấy. Người nàng bé nhỏ trong tay khiến Thích Cai càng ôm siết nói.

– Đệ thích tỉ nên sẽ làm tỉ hạnh phúc dù có lôi đại vương đến đây gặp tỉ.

– Đừng! Tỉ đã nói không cần đại vương nữa!

Sở Doanh nói nghẹn lại nhưng làm sao nàng nối dối được. Thích Cai biết nàng vẫn luôn mong nhớ đại vương chính vì thế mới quyết định đi chuyến này.

– Nếu đại vương thật sự để vuột mất tỉ… đệ sẽ không do dự để có tỉ và tiểu Luân. Tỉ không được từ chối đệ nữa!

– Đệ khờ dại quá! Còn thiếu gì nữ nhi chứ!? – Nàng nói hơi nghẹn lại nhưng Thích Cai cười nói có chút đùa vui.

– Nữ nhân một con hấp dẫn đệ hơn!

– Đệ đi chết đi!

Nàng đánh làm thằng nhóc cười ra đi. Sở Doanh nhìn theo hơi lo cho Thích Cai và sợ sẽ bị tổn thương lần nữa khi biết sự thật Đạt Kha vẫn đang rất hạnh phúc với Y Nhi, hoàn toàn quên mất mình.

Chợt con khóc làm nàng trở vào lều. Nếu như không còn hi vọng cũng tốt, có lẽ nàng sẽ quên được mọi thứ. Giờ có con ở bên nàng không muốn nghĩ ngợi gì cả.

——————

Mấy dì tranh nhanh ôm làm tiểu Luân cười khúc khích. Chính vì bề ngoài đáng yêu nên ai cũng ôm nựng khiến thằng bé nhỏ xíu đã dạn dĩ không sợ gì cả. Sở Doanh cũng đang mỉm cười với mọi người thì thấy một đoàn người đến. Tất cả bối rối không biết là ai. Song người dẫn đầu đoàn người khiến nét mặt nàng tái đi.

Đạt Khương mỉm cười vì dễ dàng nhìn ra nàng giữa nhiều người. Nàng vẫn nhỏ nhắn, áo vải sờn không son phấn vẫn không mất hơn dáng vẻ cao quý từ phẩm chất hoàng tộc vốn có. Y bước xuống khi nàng sợ sệt…

– Ái chà… lâu ngày quá rồi vương phi nương nương. Trốn nơi thế này thật là khó tìm đó!

– Ai vậy?

Mọi người rong tộc du mục dồn xem. Vì họ định cư một nơi chỉ vài tháng ngắn nên Sở Doanh đã chuyển đi rất nhiều lần từ ngày có tiểu Luân. Nàng cố không lộ nét kinh sợ ra ngoài khi hỏi…

– Ngươi muốn gì? Ta và Đạt Kha đã không còn liên quan nữa!

– Sao lại không liên quan? Àh… cô giận dỗi gì nên bỏ đi sao và mang theo cả con của hắn nữa!

Đạt Khương liếc nhìn bé con cạnh đó khiến nàng vội sang bế lấy. Thằng bé chỉ ngặm tay không biết gì. Sở Doanh vội ôm kĩ con hơn và trả lời…

– Đây là con riêng của ta nên Đạt Kha mới đuổi đi!

– Con riêng? Đuổi đi sao?… Đuổi mà hắn lại lật tung từng bộ lạc ở phương bắc này tìm cô về sao?

Sở Doanh giật mình nghe Đạt Kha tìm mình. Nàng cứ lo mình lại chiêm bao nếu không bị Đạt Khương đến dọa như lúc này. Tình hình này không mấy êm đẹp vậy mà nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc dâng trào không tả siết. Đạt Kha không quên nàng, hắn vẫn đang tìm nàng.

Tam vương gia cười bước đến cùng lính làm mọi người lùi lại. Y nói khi nhìn thằng bé…

– Nói dối cũng nên nhìn lại chứ!? Đứa trẻ này rõ ràng là con của Đạt Kha… Khấu khĩnh nhỉ? Chào tam thúc đi con!

Y với tay nựng má con làm nàng cả kinh lùi đi tránh né. Ánh mắt nàng cương nghị cố mạnh mẽ bảo vệ con…

– Đừng động vào con ta!

– Cô vẫn rất có cá tính đó vương phi. Người đâu!?

Lính lập tức tấn lên kiềm người trong tộc lại. Một mình nàng đối mặt với Đạt Khương sớm bị bắt mất con. Nàng cố lao theo nhưng bị chúng giữ lại. Mắt nàng rưng lệ nhìn con lọt vào tay Đạt Khương. Ấy thế tiểu Luân vẫn tưởng có người bồng bế nên không biết sợ, thậm chí còn tròn mắt nhìn kẻ bắt mình. Nàng gào khóc gọi…

– Tiểu Luân…

– Ồh… con là con trai sao? Thế mà thúc thấy thật xinh xắn! – Đạt Khương ôm tiểu Luân vào lòng, nàng cố vùng vẫy cũng không đến được với con.

– Trả con cho ta…

– Tất nhiên sẽ trả nếu Đạt Kha nói với bô lão nhường quyền kiểm soát hai vùng đất còn lại cho ta. Nếu không thì đứa trẻ…àh tiểu Luân sẽ ra sao chắc cô không chịu đựng nổi đâu! Bé con cũng không thích bị đau đúng không con?

Thằng bé tròn xoe mắt còn cười khanh khách với tam thúc của mình. Nàng khóc vô vọng nhìn con. Nàng quá yếu đối không thể bảo vệ con. Đột nhiên mấy thúc mấy dì lấy cuốc dao ra dọa ngược lại lính của tam vương gia.

– Thả tiểu Luân ra!

Nàng cũng rất mừng nhưng không kịp vì Đạt Khương ẵm tiểu Luân lên ngựa. Sở Doanh cố chạy đến nhưng không kịp. Đạt Khương cười nói…

– Muốn nó còn sống thì lo đi tìm Đạt Kha đến chổ ta trong vòng ba ngày!

– Tiểu Luân…

Bé con giờ nhìn mẹ phía sau mới khóc òa huơ tay đòi mẹ nhưng không được. Nàng chạy theo rồi té xuống khóc không biết làm gì. Mọi người cũng đứng sững ra không hiểu là chuyện gì lại đến cớ sự này đối với nàng…

– Những người bắt tiểu Luân là ai? Có liên quan đến cha ruột của thằng bé sao?

Đến nước này mọi người mới dám hỏi về cha thật của tiểu Luân. Sở Doanh đã thôi khóc, nàng vô cùng bình tĩnh thu xếp đồ chuẩn bị đi. Nàng biết mọi người tốt với mình nhưng vẫn lặng thinh. Họ lại nói…

– Con nói ra đi, các dì các thúc giúp gì được sẽ giúp cho con tìm tiểu Luân về mà A Sở!?

Mọi người thật tốt làm nàng rất vui nhưng lòng dạ đang nóng như lữa đốt vì lo cho con. Va cũng thu đồ xong và nói…

– Con là vương phi… người bắt tiểu Luân chính là tam vương gia.

– ….hơ? phu quân con là đại vương sao? – Quả nhiên họ nghe cũng không tin nổi như nàng đoán. Sở Doanh chỉ khẽ gật đầu thì họ reo ầm lên.

– Trời! Thích Cai mà lại là đại vương sao?

Cả bọn bật cười không tin làm nàng cũng chẳng nói năn gì. Lẽ ra nàng không nên kể nhiều lời chuyện khó tin như vậy. Họ cũng là người du mục chất phát giúp nàng nhiều nên nàng không trách. Giờ đây dù không muốn nàng cũng phải tìm Đạt Kha để cứu con về.

Nhưng chưa kịp đi thì vài đứa nhỏ hớt hơ hớt hãi sợ chạy báo.

– Lại có nhiều người đến! Trông còn đáng sợ hơn hồi sáng nữa!

Mọi người hoảng hoảng chạy ra xem thử. Sở Doanh thật không biết chuyện gì sẽ xảy đến nữa. nàng lo mọi người ở đây vì nàng sẽ liên lụy mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN