Thích Sát Phu Quân - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Thích Sát Phu Quân


Chương 7


Bỗng nhiên từ sau có một bàn tay đột ngột bịt miệng kéo ngược nàng đi. Sở Doanh sợ hãi, la không được đành liều mình vùng vẫy. Nhưng thân người bắt nàng có chút quen thuộc về vóc dáng, cả bàn tay dường như cũng có một chút nương nhẹ không cố ý làm nàng đau. Thầm nghĩ nếu là kẻ xấu sẽ không như vậy nên nàng bình tĩnh bớt và ngẩn nhìn lại.

Quả nhiên chính là Đạt Kha đang giữ lấy nàng, ánh mắt hắn tập trung quan sát bên ngoài khi cả hai đã núp khuất sau một căn lều vải.

Sở Doanh thật sự có chút bực mình không biết hắn đang giở trò gì lại làm thế này nhưng ngoài kia có hai gã nam nhân bộ dạng mờ ám loay hoay nói với nhau.

– Đâu mất rồi!? Rõ ràng mới vừa rời khỏi lều sang hướng này mà!?

– Chia nhau tìm đi!

Hai người đó tách ra đi tìm xung quanh dường như là tìm bắt nàng. Lòng nàng lúc này còn run sợ hơn cả lúc bị Đạt Kha dọa ban nảy kéo nàng núp đi. Nàng chẳng biết là ai lại có thù oán với mình và lí do lại làm thế thì đã bị ẵm cao lên. Đạt Kha nhanh chóng mang nàng trở về lều lớn của cả hai.

Đến nơi an toàn, nàng vội ngồi vỗ nhẹ ngực thở phào, tim vẫn còn đập run nói…

– Hai người đó muốn bắt thiếp hả? – Nàng hỏi, Đạt Kha trông có vẻ vẫn rất bình tĩnh đáp lời.

– Ừhm… ta biết tam ca nhất định sẽ làm như thế với nàng!

Sở Doanh bất ngờ khi nghe người muốn bắt nàng lại chính là vương gia Đạt Khương. Nàng tự ôm hai má mình lại thản thốt…

– Tam vương sao lại làm thế?… hay là vì nhan sắc, hèn gì thiếp thấy hắn cứ nhìn thiếp hoài…

Ánh mắt Đạt Khương mờ ám không thẳng thừng tà ác như Đạt Kha. Đạt Kha nghe nàng nói, tay đang cởi áo choàng ra cũng phải giật mình nói ngay…

– Nhan sắc sao? Nàng quả là bị bệnh công chúa rồi! – Hắn ám chỉ mấy cô công chúa hay kiêu kì, tự phụ như thế. Chất giọng mang chút kinh bỉ của hắn làm nàng nhíu mày nhăn mặt trả lời cộc cằn.

– Chứ không phải sao? Thiếp chính là công chúa, lại còn là mỹ nhân ai ai cũng công nhận đó!

Giọng điệu của nàng khiến Đạt Kha không sao chịu được phải phì cười ngay. Nàng chính là xinh đẹp không ai phủ nhận nhưng tự nói ra như vậy có chút buồn cười. Hắn cũng không muốn cải nhau với nàng vì chuyện nhan sắc nữa nên nói thẳng.

– Hắn tưởng ta yêu nàng thế thôi!?

Đạt Kha tiếp tục ngồi xuống cởi giày, nói rất thoải mái nhưng không biết đã làm mặt nàng đỏ ửng lên ngay, tim cũng đập lung tung. Nàng không ngờ Đạt Kha nói yêu nàng lúc này. Thật là quá bất ngờ và khó tiếp nhận làm cho nàng không biết làm sao.

Hắn xoay lại mới phát hiện ra nàng đang có sự hiểu lầm nghiêm trọng nên tiện tay lấy áo choàng gần tay ném tung vào đầu nàng…

– Ta nói là tam ca tưởng vậy thôi chứ không phải thật đâu. Nàng nghĩ sao ta yêu nàng chứ?

Cái gã đại vương khốn khiếp ác độc này thật biết cách làm Sở Doanh nhục mặt. Hắn không yêu nàng thì thôi, nàng mừng gần chết rồi, cần gì nói lớn như sỉ vã nàng thế không? Dù tốt hay xấu nàng đây vẫn là công chúa – kiêm vương phi cao cao tại thượng nên hất cằm không cam chịu…

– Hứ!? Thiếp có sống đến khi chỉ còn người là nam nhân trên đời thì thiếp cũng không thèm yêu người đâu đại vương của thiếp!

Bộ dạng của nàng thế này mới chính là cô công chúa muốn thích sát hắn, do thế làm tâm trạng Đạt Kha rất vui. Hắn cười đáp lời ngay…

– Nàng mạnh miệng quá đó! Sau này nếu lỡ nàng yêu ta thì đừng trách ta sẽ chọc ghẹo nàng!

Hắn nói dường như không suy nghĩ gì nhiều hay ám chỉ ẩn ý gì sâu xa nhưng không hiểu sao Sở Doanh vẫn thấy rất chột dạ. Quan hệ của cả hai có thể yêu nhau được không nhỉ?

Nhưng vừa nghĩ mông lung như thế nàng đã nằm phịch xuống cho đầu va vào gối mềm để bản thân tỉnh ra. Làm sao nàng có thể có tình cảm với người nàng muốn giết. Thậm chí hắn ta còn biết hết âm mưu của nàng, càng không thể nào có chuyện đáp lại. Nhưng nếu may ra nàng giết được Đạt Kha sớm một chút cũng sẽ không phải lâm vào cái cảnh yêu đượng tình cảm gì với hắn ta đâu.

Chợt nàng lại thôi suy nghĩ chuyện vớ vẩn mới hỏi hắn…

– Tam vương tưởng thế nên định dùng thiếp làm điểm yếu của người hả?

– Phải! Tại ta sơ ý cũng đã quan tâm nàng trước mặt hắn nên thế!

Đạt Kha trả lời như vậy, lòng nàng lại ngốc nghếch rộ lên chút cảm giác tò mò nôn nóng…

– Ta… ta có ý đồ xấu với huynh như thế mà… vẫn quan tâm sao? – Nàng giả vờ xưng hô ngọt ngào nữa để xem ý hắn thế nào khi biết rõ nàng không chút gì thật lòng muốn làm vương phi của hắn. Nhưng trong tâm nàng thật ra cũng có chút mơ mộng khờ dại. Tuy nhiên Đạt Kha rất thẳng thắng đáp.

– Chính vì nàng mưu tính giết ta lại cạnh bên ta hằng ngày nên ta buột phải “quan tâm” nàng để không bị hại chết có đúng không vương phi!?

Sở Doanh lại bị cho mất hứng. Nàng ngồi lại trên giường, chun mũi nói lại…

– Thế thì thiếp cứ giả vờ cho tam vương gia bắt để hắn ta hại người nè đại vương đáng chết!

Đạt Kha nghe thế không những không chói tai, lại còn cảm thấy nàng xấu xa đến mức không chút gì đáng sợ nữa. Hắn nảy giờ đã cởi bớt xiêm y rườm ra bên ngoài ra nhưng nàng mãi lo nói chuyện không để ý. Đạt Kha cười nói…

– Hắn cũng sẽ hại nàng. Nàng không thể giết ta trực tiếp thì có cần ngốc nghếch nhờ tay kẻ khác hại luôn cả mình như thế không?

– Miễn sao hắn ta giết chết được người là tốt rồi!

Đạt Kha cười trong bụng vì chuyện nàng nói giết hắn xem ra suy nghĩ vẫn còn khá đơn giản. Tay hắn tắt ngang tiêm đèn làm bóng tối bao trùm căn lều thức tỉnh Sở Doanh.

Giờ đây nàng nhớ ra lí do mình rời lều tìm sang ngủ với tiểu Lộ rồi. Lều tối, nàng chẳng thấy gì nhưng vẫn cố tìm đường trèo xuống trốn đi vì không muốn ngủ cùng Đạt Kha. Nhưng đột ngột bàn tay to của hắn giữ cứng cổ chân thon của nàng lại. Nàng hoảng hồn xoay người muốn gở tay hắn ra thì Đạt Kha đã chòm lên cởi y phục nàng mất rồi.

Tim nàng đập liên hồi vì đụng chạm của hắn thật dễ đoán ý muốn của hắn trên người lúc này…

– Không… không được!

Vừa nói nàng vừa bối rối thoái lui đến sát mép giường hụt tay, cả người xém té nhoài ra sau thì hắn đã kéo ôm lại. Giọng hắn lúc này nghe thật rõ và trầm vang làm sao.

– Dù nàng cài bẫy thì ta cũng sẽ đến cứu nàng khỏi tay tam ca. Ta biết nàng muốn giết ta nhưng nàng rất thành thật… ta thấy ít ra biết chết vẫn tin vào nàng còn hơn cả ngày bên bọn người phục tùng ta nữa Sở Sở!

Màn đêm sâu thẳm, giọng Đạt Kha nghe vừa xa lạ vừa quen thuộc từ bao giờ đối với nàng. Hơi thở của hắn mang chút men nồng, có lẽ chính vì đang say hắn mới như thế này song nàng để cho áo tuột khỏi người mình không một hành động kháng cự.

Trong đầu nàng lúc này tự hỏi có phải là hắn không tin tưởng bất cứ ai nên mới không quan tâm gần gũi một nữ nhân nào cả. Nếu không có phi tần nào cùng hắn trải qua hai lần thì nàng là gì chứ?

Sở Doanh thật sự tò mò muốn biết, muốn hiểu hết về hắn lại một phần sợ hãi nếu như bản thân biết quá nhiều.

Nếu nàng ngày càng dấng sâu, hiểu hết về hắn có lẽ sẽ quên mất những gì tàn nhẫn hắn đã làm khiến nàng muốn giết chết hắn. Đạt Kha lúc này bên nàng không mang mùi máu tanh, cử chỉ không tàn bạo, cứ thế sớm muộn nàng cũng sẽ lẫn lộn đâu chính là con người thật của hắn.

Lúc hắn hôn lên người nàng, vòng tay vuốt ve thân nàng thì chính nàng cũng đã mê muội không còn nhớ những gì cần làm vì nhiệm vụ được giao. Nàng cảm nhận rõ hơi thở của Đạt Kha cũng đang dồn dập không khác gì mình. Phần cơ thể hắn sớm chôn vùi trong người nàng đem cả hai gần gũi hơn lời nói cảnh giác lẫn nhau.

Hắn một tay giữ lấy bên bờ ngực non mềm, đè nàng nằm yên xuống giường, một tay giữ lấy bên đùi thon không cản trở hắn. Dẫu lúc này nàng không nhìn thấy rõ nhưng tư thế này vẫn cảm nhận rõ khiến nàng xấu hổ, tay giữ lấy cánh tay hắn khi nghe nóng thiếc của hắn thay phiên ra vào sâu trong hoa huyệt nhạy cảm.

Thân người hắn cường tráng, sức mạnh tràn đầy lại rất uyển chuyển từng nhịp đưa đẩy khiến nàng sớm không còn nhận thức được gì ngoài hắn cả. Càng lúc nhịp độ càng tăng nhanh, nóng thiếc càng sâu làm chi biết ôm vòng bờ vai lớn, cả người theo luật động từ hắn không ngừng mím môi ngăn chút âm thanh kích tình khó cưỡng lại.

Hôm nay nàng tỉnh táo. Lúc này lí trí nàng thật rõ ràng. Lẽ ra nàng không nên càng lúc càng đắm chìm ngu muội vô ích như vậy.

… lẽ ra nàng ko nên si dại vì hắn…

——————-

Sở Doanh mở mắt, thấy ánh sáng xuyên qua vải lều hòa chung chút không khí lạnh ban sớm tạo ra chút hư ảnh mờ nhạt. Nàng rùng mình vì lạnh, khẽ trở người trong chăn. Trên người quả nhiên có chút không thoải mái giữa hai đùi ngọc vì đêm qua cùng với hắn “lăn lộn”.

Nghĩ đến, nàng thở dài gác lên trán. Nàng không hiểu sao bản thân lại để chuyện đó diễn ra dẫu biết hoàn toàn không cần thiết nữa.

Đạt Kha đã biết nàng có ý đồ xấu, dùng thân thể cũng không khiến hắn say đắm chịu chết trong tay nàng. Cứ mãi thế này, nàng thấy mình thật vô dụng, chẳng hữu dũng lại còn vô mưu.

Đột nhiên chút hơi thở bên tai khiến nàng vội nhìn qua mới phát hiện Đạt Kha vẫn còn ngủ say. Nàng có chút kinh sợ vì chưa từng thấy hắn ngủ cả. Lòng nàng run rẩy, nàng không ngờ mình đã ngủ cả đêm cạnh hắn như thế.

Sở Doanh trở nhẹ người, đưa đầu nhỏ lén nhìn kĩ vẻ mặt say ngủ. Đạt Kha luôn mang nụ cười trên môi nhưng nàng biết hắn là loại người không thích cười dẫu lúc cười trông hắn thật cuốn hút. Lúc này đây gương mặt hoàn hảo của hắn ngủ mang chút bình yên thật đáng yêu như một tiểu oa nhi lớn xác.

Cả thân người lớn vùi trong chăn, mái tóc mang chút rối bời xỏa nhẹ không che mất gương mặt nam tính. Sở Doanh mỉm cười, nàng rụt rè vuốt thử chân mày đậm và sóng mũi cao của hắn. Tay nàng đang còn muốn vuốt má hắn thì sựt tỉnh vội bật dậy.

Đoản đao luôn theo bên người nàng, tay nàng run lên cầm lấy tuốt vỏ đao ra và xoay lại nhìn hắn. Cả người nàng cư nhiên vẫn trần trụi sau khi thức giấc. Hai vai gầy trắng nõn run khẽ không phải vì lạnh mà vì nỗi sợ cho việc nàng đang muốn làm lúc này. Chỉ cần xuống tay vài nhát lúc này thì mọi việc sẽ kết thúc.

Đạt Kha trở nhẹ người, càng giống tư thế nằm sấp xuống, càng nghiệng hơn về phía nàng. Hắn ngủ rất say, Sở Doanh giơ cao con dao và nhìn gương mặt ấy. Tay nàng siết lấy cán dao vài lần, cổ họng khô ran, cả người rất tập trung nhưng vẫn nhắm chặt mặt lại vào phút cuối quyết định xuống tay. Nàng giơ cao và hạ đoản đao thẳng xuống tấm lưng lớn của hắn… kết thúc bằng khoảng cách vài phân không thể nào đâm được.

Đạt Kha vẫn nằm yên, mắt mở khẽ nhìn nàng quăng đoản đao xuống đất rồi quay đi bật khóc. Chính là nàng không làm được điều đó chứ không phải hắn không cho nàng cơ hội. Trông nàng khóc đau khổ vì không thể xuống tay giết mình như thế, Đạt Kha chỉ lặng khép mắt lại lắng nghe giọng nấc nghẹn ngào của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN