Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Chương 30: Quen với tư thế ngủ không tốt của cô
Cố Tĩnh Trạch giật mình, nhìn cánh môi của cô, hình môi hoàn mỹ, ẩm ướt, mềm mại, phảng phất trơn bóng, thịt quả hồng hồng, lại giống như mang theo một chút hấp dẫn.
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng đến gần.
Nhưng mà, vừa gần sát vài phần, cặp mắt to vốn yên tĩnh, chợt mở ra.
Mặt lạnh ngừng lại ngay tại chỗ, nhìn ánh mắt mông lung của Lâm Triệt.
Cô mơ hồ xoa mắt, nhất thời cảm thấy khoảng cách trước mắt có chút ái muội.
Tác dụng của thuốc, lại khiến cô không có năng lực suy xét.
Cô nghi hoặc nhìn môi khêu gợi của anh nhếch lên ngay trước mắt, trong lòng cảm thấy có chút ngứa.
Anh ho khan một tiếng, đưa tay bưng kín ánh mắt cô.
Một thoáng chốc, hô hấp của cô lại đều đều.
Mà Cố Tĩnh Trạch, quay đầu lại, không bao giờ nhìn liếc mắt người phụ nữ bên cạnh một cái nữa.
Nhưng mà, khi nhắm mắt lại, như cũ có thể cảm thấy cánh tay của cô, tập kích ngực của anh.
Nhíu mày, nhưng mà, tựa hồ đã dần dần quen cô bỗng chốc tập kích, một thoáng chốc, anh cũng trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, thời điểm Lâm Triệt tỉnh lại, Cố Tĩnh Trạch sớm đã không thấy nữa.
Mãi cho đến khi cô rửa mặt xong, Cố Tĩnh Trạch mới mang bữa sáng lại.
Chân Lâm Triệt không cảm giác đau, tâm tình cô cũng cực tốt, nhìn Cố Tĩnh Trạch nói:
Cố Tĩnh Trạch chỉ lẳng lặng nhìn cô một cái, chưa nói buổi sáng thời điểm anh tỉnh lại, cô lại ghé vào trên người anh, chảy nước miếng vào trong cổ của anh.
Hiện tại nhớ tới, như cũ cảm thấy trong cổ ngứa ngứa.
Bác sĩ rất nhanh lại đây đổi thuốc cho Lâm Triệt, nhìn mặt trên miệng vết thương dường như tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, vết sẹo vẫn xấu xí, sắc mặt Cố Tĩnh Trạch vẫn không được tốt.
Bác sĩ nghe Cố Tĩnh Trạch trầm giọng hỏi, vội nói:
Còn chưa có trả lời, điện thoại Cố Tĩnh Trạch lại vang lên.
Cố Tĩnh Trạch vừa thấy, là Mạc Huệ Linh.
Còn nghĩ muốn nghe bác sĩ lời nói anh, cúp điện thoại.
Bác sĩ thấy thế, lại tiếp tục nói:
Nhưng mà lúc này, điện thoại lại vang lên.
Cố Tĩnh Trạch có chút không kiên nhẫn nhìn điện thoại một chút, tên Mạc Huệ Linh luôn luôn chớp động, bên kia, Lâm Triệt ngẩng đầu nói:
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch ngừng một chút, nhìn Lâm Triệt, đành phải quay đầu cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc nhận điện thoại, thanh âm anh hơi có chút không kiên nhẫn:
Mạc Huệ Linh ở trong điện thoại mặt hờn dỗi:
Cố Tĩnh Trạch còn đang suy nghĩ lời nói của bác sĩ, ở trong điện thoại nói:
Mạc Huệ Linh nói:
Cố Tĩnh Trạch nhớ tới sinh nhật của cô, ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên mới không đi, sau này lại luôn luôn chăm sóc Lâm Triệt bị bệnh.
Bởi vì chuyện này còn chưa có công bố ra ngoài, cho nên, Cố Tĩnh Trạch cũng không nói cho Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh ai oán nói.
Cố Tĩnh Trạch hỏi.
Mạc Huệ Linh nghẹn ngào ra tiếng:
Thế nhưng nghiêm trọng như vậy sao? Đến mức đọ sắp chết rồi hả?
Sau khi Cố Tĩnh Trạch trở lại phòng bệnh, nói với Lâm Triệt:
Lâm Triệt ngẩn người, nhìn anh gật gật đầu:
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, nặng nề nhìn cô một cái, đi qua, đưa tay dịch dịch chăn của cô, đặt chân cô ở bên ngoài.
Anh nói.
Lâm Triệt kinh ngạc nói:
Cố Tĩnh Trạch nhớ tới buổi tối, đối cô hừ một tiếng:
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nói như vậy, nghĩ cũng, gật gật đầu đi ra ngoài.
Đi ô-tô nửa giờ mới đến trong nhà Mạc Huệ Linh.
Phòng Mạc Huệ Linh giống như phòng của công chúa, cô nằm ở trong chăn, nghe động tĩnh bên ngoài.
Dường như nghe được tiếng xe, nhanh chóng nhìn quần áo bản thân.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đi đến, liền nhìn thấy Mạc Huệ Linh đang nằm ở trên giường, lộ ra nửa thân mình, tuy rằng nói bị bệnh, nhưng mà nằm ở trên giường, trên mặt lại còn trang điểm, bên trong đích thực là váy ngủ tơ tằm nửa che nửa đậy, mị nhãn như tơ, thoạt nhìn thập phần quyến rũ.
Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, nhìn cô nằm ở nơi đó nhẹ nhàng hừ một tiếng:
Cố Tĩnh Trạch vội đi qua:
Mạc Huệ Linh biết anh muốn tới, cố ý cho người thu thập phòng một chút, phun lên nước hoa tươi mát, lại chọn cho bản thân một bộ đồ ngủ khêu gợi, vừa tắm xong, mang theo vài phần mềm mại, nhu tình nhìn anh, cô u oán nói:
Cô nơi nào phải chết.
Lâm Triệt mới thật sự kém chút đã chết.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi nghĩ tới Lâm Triệt, nhìn Mạc Huệ Linh, có chút tức giận:
Nhưng mà, trong nơi này là thật bị bệnh.
Anh cảm thấy Mạc Huệ Linh lần này thật là không quá hiểu chuyện rồi.
Mạc Huệ Linh vừa thấy, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng thật sự tức giận.
Anh trước kia thậm chí không bỏ được nói với cô một câu nói nặng.
Cũng không cảm thấy sẽ có liên quan với Lâm Triệt, cô chớp mắt, cảm thấy chuyện anh muốn xử lý, nhất định là chuyện thật sự nghiêm trọng, cho nên anh mới có thể tức giận như vậy.
Cô ngừng một chút khóc, nhanh chóng lưu nước mắt nói với anh:
Nhìn Mạc Huệ Linh thương tâm khóc lên, nói lời kia cũng quả thật là làm cho người ta lộ vẻ cảm động, trong lòng Cố Tĩnh Trạch mềm nhũn, đè thấp thanh âm, nói với cô:
Mạc Huệ Linh vẫn khóc không ngừng.
Cố Tĩnh Trạch đành phải vỗ vỗ bờ vai cô:
Mạc Huệ Linh thấy anh thành khẩn xin lỗi, trong lòng nghĩ, anh quả nhiên vẫn là luyến tiếc cô khóc.
Cô cắn môi dưới, ủy khuất nói:
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!