Thiên Chính Đạo Nhân - Chương 17: Bên Kia Cầu Nại Hà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Thiên Chính Đạo Nhân


Chương 17: Bên Kia Cầu Nại Hà


Dịch: Trúc Tử

***

Chuyện này phải giải thích từ khi “Vượt tiên kiều”, cổ nhân quan niệm vượt tiên kiều chính là việc tiễn người thân tới âm phủ. Từ đây chính là âm dương cách biệt, người quỷ như thù, tiên kiều chính là đoạn đường cuối cùng làm người.

Việc vượt tiên kiều của bà cả ba bốn lần đều không thành công, nguyên nhân không phải là vì bà cả không muốn đi, mà căn bản là bà không đi được.

Cây cầu kia chính là đường thông tới âm phủ, đây cũng là đường người bình thường khi hết tuổi thọ phải đi qua. Dù ngươi không muốn đi chăng nữa, quỷ sai cũng sẽ áp giải ngươi đi. Đừng nói là một bà lão già, kể cả là sát thần khi sống, tới lúc chết cũng phải ngoan ngoãn đi trên cầu.

Ban đầu tên đạo sĩ rởm kia chỉ làm lễ cúng, mọi thứ cũng chỉ theo hình thức, tuy cũng có vài phần giống với nghi lễ đạo sĩ thực hiện. Nhưng còn việc giao tiếp với quỷ sai để đưa người chết tới âm phủ, đừng nói là hắn, ngay cả Tra Nghiêm Vân cũng là không nắm chắc được mấy phần. Người cùng quỷ thương lượng, không phải nói có thể đàm luận hay không, mà tìm cũng không tìm được quỷ, làm sao thương lượng?

Thật ra bà cả có bát tự hợp với một người bị chết oan, sau khi chết hóa thành quỷ. Quỷ này không tiến vào được luân hồi, cứ thế vất vưởng ở cõi trần. Tới khi tìm được người khác thay thế mới có thể đầu thai, cũng chính là “thế mạng” mà người ta hay nói tới.

Cũng vì bát tự của bà cả giống với một người chết oan, nên khi ngủ bị đoạt mất hồn phách, làm kẻ thế mạng cho quỷ kia. Bà cả tuổi thọ chưa hết, thân xác lại bị con cháu khâm liệm nên không thể hoàn dương, hồn phách không thể tiến vào luân hồi. Bà cả không phải là người được định là phải chết, làm sao con cháu có thể vượt tiên kiều, đưa bà tới âm phủ. Nên ba lần bảy lượt phá không cho lễ “Vượt tiên kiều” thành công.

Tra Nghiêm Vân nhập định, chính là đi tìm quỷ. Bởi vì thật ra tuổi thọ của bà cả vẫn chưa tận, mà là hồn bị đoạt mất. Nhưng cũng phải nhanh chóng tìm được quỷ sai mà thương lượng, kẻo chúng không tìm được con quỷ kia mà bắt mất hồn phách của bà cả đưa tới âm phủ thì lúc đó bà cả chết thật rồi.

Tra Nghiêm Vân cũng biết như vậy, quyết định thử một lần. Cũng may thân xác của bà cả còn hoàn hảo, nếu có thể tìm được hồn phách của bà, lại bắt được con quỷ kia giao cho đám quỷ sai, bà cả vẫn có cơ hội hoàn hồn. Nhưng đám quỷ sai lại không cần biết có đúng hồn hay không, cũng chẳng cần biết khi sống ngươi là ai, chỉ cần có thể tìm được cô hồn giã quỷ đúng bát tự về giao nộp, dù sao khi chết đều có đãi ngộ giống nhau cả.

Sau khi nhập định, Tra Nghiêm Vân linh hồn tạm thời rời khỏi nhân gian, tới quỷ giới, cũng chính là âm phủ. Với bản lãnh Tra Nghiêm Vân khi này, tới âm giống như mua vé máy bay tới Vũ Hán vậy. Ông cần phải có đầy đủ dương khí hỗ trợ, nếu không một khi đi, thân thể này không có người trông giữ, bị những vật khác chiếm đoạt hoặc bất trắc gì xảy ra. Lập tức sẽ giống như bà cả, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Thời gian còn lại rất ngắn, bởi vì ông không có bản lãnh thông thiên, có thể tới lui âm phủ tự nhiên. Nếu mượn dùng dương khí bảo vệ bản thể, cũng chỉ có thể mượn trong vòng một nén nhang. Trước khi nhập định ông đã đột một nén nhang để báo hiệu, vô luận thành công hay không thành công. Bắt buộc trước khi nén nhang kia cháy hết, hồn phách của ông phải quay lại thân xác, nếu không chỉ có cách đi gặp Diêm Vương mà đàm đạo.

Người đều có ba hồn bảy phách, Tra Nghiêm Vân thấy trên người bà cả chỉ còn lại một phách. Mặc dù chỉ có một phần, cũng liều mình thử một chút.

Nói về việc sau khi Tra Nghiêm Vân tiến vào quỷ giới, đầu tiên là lần theo dấu vết từ một phách còn lại của bà cả. Vì ba hồn bảy phách là một thể, chỉ cần một phách còn lại ở thân thể, chứng tỏ ba hồn sáu phách còn lại cũng không xa, hoặc là nói vẫn đang giãy giụa. Tra Nghiêm Vân bèn thi triển một thuật — Đại Nhật Định Tam Hồn, trấn giữ một phách của bà cả lại thân xác. Sau đó ông tranh thủ thời gian, trực tiếp chạy trên âm dương lộ.

Ngay tại đầu cầu Nại Hà, Tra Nghiêm Vân thấy hai quỷ sai đang áp giải một người khác, chuẩn bị đi qua cầu. Người kia gắng sức giãy dụa, vậy đó là ai chứ? Chính là hồn phách của bà cả bị quỷ sai bắt đi thế mạng, Tra Nghiêm Vân liền lập tức cản hai quỷ sai lại.

Sau khi nói rõ nguyên nhân, hai quỷ sai cũng không đồng ý. Bởi vì họ đã được giao nhiệm vụ áp giải quỷ hồn tới âm ty, làm sao có thể từ bỏ?

Tra Nghiêm Vân nói bà cả vẫn còn tới hai mươi mốt năm tuổi thọ, chỉ là một người bị đưa ra thế mạng mà thôi. Đám quỷ sai lại nói bọn họ chỉ quan tâm tới việc đưa hồn tới âm ty, bất kể tuổi thọ, vừa nói vừa tiếp tục bước tới.

Tra Nghiêm Vân lần nữa cản hai tên quỷ sai lại, hai bên lập tức động thủ. Dù là người tu đạo, dám đến âm phủ cướp hồn phách, đơn giản là đến tìm chết. Dù quỷ sai cũng phân ra đẳng cấp cao thấp khác nhau, hai tên quỷ sai này cũng chỉ là loại tép riu, chuyên phụ trách áp giải cô hồn dã quỷ. Nhưng kể cả là như vậy, Tra Nghiêm Vân cũng không thể thắng nổi.

Qua một hồi giằng co, Tra Nghiêm Vân ngầm kiểm tra thời gian, nén nhang kia cũng sắp cháy hết, nếu không trở về thì sợ rằng ông cũng phải ở lại đây. Ông cũng thấy hai quỷ sai kia vẫn bước tới, ở đầu cầu bên kia Mạnh Bà cũng đang cầm bát canh chờ đợi, liền hô to một tiếng: “Hai vị quỷ sai chớ vội, lưu lại người này!”

Hai tên quỷ sai nào quan tâm tới một đạo sĩ nhỏ nhoi, đạo hạnh thấp kém, chỉ lo bước tới. Bất đắc dĩ, Tra Nghiêm Vân đành cầm đại ấn tổ sư Thiên Chính Đạo truyền lại, hỏi: “Hai vị quỷ sai có nhận ra vật này?”

Quỷ giới tự nhiên đều biết pháp ấn, hai quỷ sai sau khi nhìn đại ấn một chút, rồi lại nhìn vị đạo sĩ đứng trước mặt. Một hồi sau, một quỷ sai lên tiếng: “Vật này tại sao lại ở trong tay ngươi?! Ngươi là người phương nào?”

“Hai vị nhận ra vật này?”

Tra Nghiêm Vân vốn chỉ muốn đưa pháp ấn ra dọa hai tên quỷ sai, không nghĩ tới rằng đối phương lại hỏi ngược lại mình như vậy. Ông bèn dứt khoát lấy ra bảo kiếm.

Hai tên quỷ sai thấy ông lấy ra bảo kiếm, trực tiếp lùi lại phía sau mấy bước, rồi quay mặt nhìn nhau. Một tên trong đó lại hỏi: “Thất tinh kiếm? Tiên đạo không nên nói nữa, không phải là chúng ta muốn làm khó tiên đạo. Nếu tiên đạo là Mao Sơn chưởng môn, dĩ nhiên biết quy củ của âm phủ. Người này một khi đã tới đây, mà không nhập hồn phách vào âm ty, thì dù tiên đạo có Tam Thanh che chở, cũng khó lòng ra khỏi minh giới!”

Tra Nghiêm Vân nghe vậy lập tức choáng váng, đại ấn của Thiên Chính Đạo chính là đại ấn chưởng giáo của Mao Sơn, chẳng phải chính là năm đó Tàng Quan pháp sư truyền lại chức chưởng môn cho Lăng Chính Dương sao? Vậy… Sư tổ vì sao vẫn còn bị đuổi xuống núi?

Tra Nghiêm Vân biết được lai lịch hai thứ bảo vật, trong lòng cũng có thêm chút can đảm, tiến tới nói: “Nếu ta vẫn muốn đưa hồn phách này đi?”

Nói xong ông giơ đại ấn làm động tác đập xuống, hai tên quỷ sai lập tức ôm đầu, giống như rất sợ hãi. Tra Nghiêm Vân thấy có vẻ hữu hiệu, trong lòng lại càng thêm chắc chắn. Ông thu hồi đại ấn, nhìn hai quỷ sai.

Hai tên quỷ sai sợ hãi, vẫn là tên khi trước lên tiếng: “Tiên đạo nếu nhất định phải mang hồn phách này đi, chỉ có thể đưa một hồn phách tới thay thế. Nếu chúng ta trở về tay không, phán quan biết được, sợ rằng tiên đạo cũng khó thoát tai kiếp!”

Tra Nghiêm Vân gật đầu đáp ứng: “Ngày mai, hai vị quan sai lại tới Hồng Thôn, ta nhất định sẽ cho hai vị một câu trả lời.”

Tra Nghiêm Vân dứt lời, lại tiến tới, dúi vào tay hai tên quỷ sai một chút tiền minh giới: “Hai vị cầm lấy mua chút rượu. Tiểu đạo sau khi trở về, nhất định sẽ hậu lễ hai vị thật lớn!”

“Tiểu nhân không dám, đồ của chưởng môn Mao Sơn sao hai kẻ hèn mọn dám nhận.”

Sau khi ra vẻ từ chối một hồi, hai tên tiểu quỷ vẫn nhận tiền thả người, ước định cùng Tra Nghiêm Vân quay lại bắt quỷ hồn thế mạng, tới ngày mai cùng đi Hồng Thôn. Dứt lời liền đi cùng Tra Nghiêm Vân quay trở về, chỉ không lâu sau đã tìm được quỷ hồn đoạt mệnh bà cả. Tên này vừa nghe thấy hai quỷ sai nói là chưởng môn Mao Sơn, rất sợ Tra Nghiêm Vân khiến mình trọn đời không được siêu sinh. Hắn lập tức mồm năm miệng mười, báo rằng mình là người hái thuốc, không may trượt chân ngã dưới chân núi Mã Đầu mà chết. Quả nhiên mọi chuyện kỳ quái đều phát sinh từ nơi này, Tra Nghiêm Vân cũng đã tìm lại được hồn phách bà cả, lần nữa bái tạ hai quỷ sai, trở về dương giới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN