Thiên Chính Đạo Nhân - Chương 66: Quan tài bằng đá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thiên Chính Đạo Nhân


Chương 66: Quan tài bằng đá


Dịch: Ly Hạ

***

Hai nòng súng ở bên cạnh Tra Nghiêm Vân đều đã ngắm thẳng vào đầu nó, chỉ cần nó có điều gì khác thường, hai người Nghị Siêu và Trác Hùng sẽ không do dự mà nổ súng.

Nhưng con sâu to lớn kia chỉ nhìn một lát, rồi hướng về đám thi trùng nhỏ hơn mà lắc lắc đầu, sau đó lại chui vào trong đống đất đá. Những con thi trùng ở bên cạnh nó cũng cùng nhau chui xuống, biến mất không còn thấy bóng dáng. Cả đám thi trùng lơ lửng trong không trung lúc trước cũng đồng loạt bò đi.

Trên mặt đất chỉ còn lại những sợi tơ màu đen, chẳng còn gì khác. Toàn bộ sông ngầm lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu.

Sau khi xác định những con thi trùng kia đều đã đi khỏi, Trác Hùng và Nghị Siêu mới thả lỏng súng trong tay. Tra Nghiêm Vân mở miệng nói: “Đi, chúng ta qua nhìn một chút!”

Vừa nói đã đi thẳng tới về phía trung tâm, hai người phía sau cũng chỉ còn cách đi theo. Mọi người đều rất tò mò cái quan tài thứ mười trong miệng Tra Nghiêm Vân rốt cuộc là cái gì? Con thi trùng vương trước kia đã làm gì?

Một lần nữa trở lại chỗ mấy cái quan tài bằng đồng xanh, ba người nhìn bốn phía xung quanh, không có phát hiện thêm thi thể hay thứ gì khác, đều cảm thấy an tâm hơn.

Tra Nghiêm Vân ngẩng đầu nhìn trần động, đồng thời chiếu đèn lên. Lúc này ngoại trừ cái vòng tròn nhỏ bằng đồng xanh lộ ra càng rõ hơn, thì còn xuất hiện thêm một cái huyệt động nhỏ. Chẳng qua nó đen thui, chẳng thể nhìn rõ bên trong là gì.

Tra Nghiêm Vân nghiêng cái đèn, thử chiếu nhiều góc khác nhau, để cho ánh sáng chiếu rõ vào, nói: “Hai người có thấy không, phía trên kia có một cái động.”

Nghị Siêu cùng Trác Hùng cũng cảm thấy kỳ lạ, hoá ra khi nãy con thi trùng vương kia chui vào cái động đó. Nghị Siêu dùng ngón tay hướng về phía huyệt động kia khua tay múa chân một hồi, nói: “Vòm đá cách mặt đất chừng hai mươi thước, cửa động kia cũng chỉ khoảng cỡ một người chui lọt, nếu không để tôi lên xem thử một chút?”

Phong cách làm việc của Tra Nghiêm Vân từ trước đến giờ đều luôn thận trọng, trước khi hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, hắn sẽ không chủ động làm những việc vô ích.

Nhưng bây giờ bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy con thi trùng vương đi lên rồi lại đi xuống, nếu không hiểu rõ được chuyện này, chờ tới khi đi ra ngoài, cũng không biết còn có cơ hội trở lại hay không. Sau một phen suy tính, hắn kiên định nói: “Đi lên xem một chút!”

Việc này cũng chẳng thể làm khó được mấy người. Nghị Siêu lấy dây leo núi ra, buộc một hòn đá vào một đầu dây, lại thắt thêm vài vòng nữa. Rồi vung sợi dây thật nhanh, tới mức sợi dây tạo thành một vòng tròn thì chợt vung tay ném đi, viên đá lập tức bay về phía đỉnh vòm.

“Cạch” một tiếng, sợi dây buộc hòn đá đã cuốn vài vòng quanh cái vòng bằng đồng xanh. Vốn cái vòng đó có hai vòng, bên ngoài là một cái vòng lớn hơn, ở giữa là một vòng tròn nhỏ. Ở giữa hai vòng đồng được cố định bởi năm cái trụ bằng đồng khác, cửa hang cũng thông với cái vòng tròn nhỏ.

Giây leo núi giờ phút này đã cố định chặt với vòng đồng, Nghị Siêu dùng sức thử kéo mấy lần, vẫn không thấy hòn đá di chuyển thêm chút nào. Trong lòng nghĩ cái vòng này treo cả năm cái quan tài nặng ngàn cân, ông đây nặng chưa tới trăm cân, chắc chẳng cần phải lo.

Nghị Siêu khẽ hạ Lãnh Di Nhiên từ trên lưng mình xuống, gối nhẹ dưới đầu cô bằng cái áo khoác ngoài. Miệng Nghị Siêu ngậm dao găm, nhìn Tra Nghiêm Vân một cái rồi bắt đầu leo lên trên.

Việc này vốn chẳng có gì khó khăn với người như cậu ta, nhưng độ cao hai mươi thước này lại đem lại áp lực khác thường. Cách cửa hang tối đen như mực kia càng ngày càng gần, áp lực đó càng mạnh. Khoảng chừng mười lăm phút sau, Nghị Siêu đã đến trước cửa hang, quay lại vẫy vây tay với mọi người ở dưới, tỏ ý đã đến.

Tra Nghiêm Vân làm một động tác ý bảo vào hang, Nghị Siêu hít một hơi thật sâu, ngó đầu vào nhìn.

Không gian bên trong rất lớn, Nghị Siêu chỉ cần liếc mắt có thể xác định cái sơn động này được người ta đào ra trên vòm hang động. Dường như do chìm trong nước quá lâu, nên trong động hiện tại vẫn còn nhiều nước đọng.

Dùng đèn chiếu sáng, vẫn không thể hoàn toàn nhìn thấy toàn bộ hang động, một cái quan tài bằng đá lẳng lặng nằm bên trong hang.

Nghị Siêu trèo vào hẳn trong hang, chỉ đứng từ xa nhìn cái quan tài kia. Nó là một cái quan tài không có nắp, chắc hẳn cái nắp bằng đồng xanh vừa rơi xuống chính là nắp của cái quan tài này.

Dùng đồng xanh làm nắp, nhưng tại sao lại dùng đá làm quan tài, lý do là gì?

Nghị Siêu chỉ cảm thấy cái quan tài ở phía trước ẩn chứa một bí mật hết sức kinh người, nên không dám tới gần. Không khí trong động lúc này cũng lạnh lẽo như giữa trời đông đầy tuyết, khiến cậu ta dựng hết cả tóc gáy, vội vàng lùi lại. Cả người lại xuất hiện trước miệng hang.

Nghị Siêu vội vàng nắm lấy dây mà nhô người ra, nói: “Nghiêm Vân ca, trong này có một cái quan tài, nhưng mà không phải bằng đồng xanh, mà là đá! Nắp quan tài đã được mở ra, không thấy rõ bên trong là thứ gì.”

Tra Nghiêm Vân nghe thấy phía trên là một cái quan tài bằng đá, khác hẳn với dự tính của bản thân. Từ đầu đến giờ cũng chưa hề có cái quan tài nào với chất liệu khác xuất hiện trong thôn, đây tuyệt đối là một ngoại lệ!

Hắn nhìn Lãnh Di Nhiên đang nằm trên đất, cắn răng hướng về phía Trác Hùng dặn dò: “Trác Hùng, ta đi lên xem một chút, cậu ở dưới trông chừng mọi người và trang bị. Nếu chút nữa có động tĩnh gì, cậu hãy nhanh chóng hô lớn.”

Sau hắn ra dấu với Nghị Siêu, tỏ ý muốn leo lên xem thử. Nghị Siêu nắm chặt dây, mặc dù trong lòng có chút e ngại, nhưng cũng không tiện nói ra, chỉ có thể nhắm mắt trèo vào trong hang một lần nữa.

Rồi cậu ta cứ thế ngồi xổm trước cửa hang, kéo cây súng đang đeo trên lưng xuống, lên đạn, trong lòng nghĩ: “Nếu chút nữa mà nhảy xổ ra, đừng trách ông đây bắn vỡ đầu mày!”

“Cậu làm sao vậy Nghị Siêu? Cẩn thận chứ, cửa hang nhỏ như vậy, nếu cướp cò, không làm bị thương người mình mới là lạ.”

Nghị Siêu cúi đầu nhìn một cái, đầu Tra Nghiêm Vân cũng đã tới gần cửa hang. Cậu ta đặt súng xuống đất, vươn tay ra bắt lấy tay Tra Nghiêm Vân. Chỉ cần kéo nhẹ một cái, Tra Nghiêm Vân đã tiến vào.

Hắn quan sát bốn phía, đây là một cái hang động có diện tích chừng mười thước vuông, cao chừng ba thước, bốn phía hang động đều là dấu vết đào bới từ lâu. Bên trong giống như Nghị Siêu miêu tả, ngoại trừ một cái quan tài im lìm bằng đá ra, không có bất kỳ cái gì khác.

“Nghị Siêu, là người có chuyên môn khảo cổ đích, cậu nói xem cái huyệt động này dùng để làm gì?”

Nghị Siêu trả lời: “Nghiêm Vân ca, ở trên vách đá tạc động hoặc là lợi dụng huyệt động thiên nhiên để quan tài đều rất bình thường. Đó gọi là Huyền Quan – quan tài treo, ở khu vực Tam Hiệp cũng có rất nhiều. Nhưng cái quan tài này lại được đặt ở trong một huyệt động được đào ra rất kỳ lạ, nhưng đã có quan tài, như vậy nơi này đích xác chính là một huyệt mộ.”

(Khu Tam Hiệp nằm ở khúc giữa của sông Dương Tử có rất nhiều quan tài treo bí ẩn, có thể tra google để biết thêm)

Tra Nghiêm Vân gật gật đầu nói: “Không sai, nơi này hẳn là một cái mộ huyệt. Nói thật loại mộ huyệt này, ta cũng thấy lần đầu, nhưng không phải là lần thứ nhất nghe nói tới.”

“Như vậy Nghiêm Vân đã biết tại sao lại có mộ huyệt này?”

Tra Nghiêm Vân chỉ năm cái quan tài bằng đồng xanh phía dưới, nói: “Dùng năm cái quan tài làm mộ giả, giống với mộ thật, lại chia ra theo ngũ hành, dùng tứ tượng ứng với phương vị của người sống. Mộc, hoả, kim, thuỷ có thể đại biểu sinh ra, trưởng thành, già đi, chết. Cái quan được đặt ở chính giữa ứng đối với Thổ, cũng chính là ứng với ý nhập thổ vi an. Từ tất cả năm cái quan tài này muốn nói rằng người này đã làm xong tất cả mọi chuyện tại dương gian, cuối cùng cũng phải gặp lại những người thân đã mất.”

Hắn lại tiếp tục nói: “Nhưng người này hết lần này tới lần khác lại không cam lòng, lại bày ra Bát Quái ở xung quanh nơi chôn mình. Dùng cái giếng cổ này tụ âm khí của cả một vùng, biến nơi này thành một cái địa ngục trần gian, khiến cho tất cả mọi người tới gần nơi này đều không thể nào nhận ra được dấu hiệu của sinh mạng, dần dần cũng chỉ có chết. Bốn cái quan tài bên trong thôn, chắc hẳn chúng ta cũng không quan sát kỹ, từ việc trên đó có khắc tứ đại hung thú có thể chắc chắn cũng là mộ giả. Chúng giống như vật thay thế cho chủ nhân của mình khi sống, mục đích hẳn là để con cháu tới tế bái. Thực ra mục đích hắn làm vậy cũng rất đơn giản, hắn muốn nói với thế nhân rằng mình đã chết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN