Thiên Chủ - Chương 1: Huynh muội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Thiên Chủ


Chương 1: Huynh muội


Thành phố Đông Hải, đây là mùa Đông, không khí giá lạnh, khắp nơi đều là tuyết.

Phía Bắc chịu lấy khí lạnh từ cực bắc tràn về, cho đến Đông, Đông Hải lại bị giá lạnh bao phủ. Trên đường tấp nập, nhìn đi nhìn lại, khắp nơi đều là áo lông ấm áp, mũ lông che đầu chỉ để lộ ra một khuôn mặt mày ửng đỏ.

“Tháng 10 nhiệt độ chỉ có 5 độ, ngươi chú ý trong nhà một chút, lò sưởi nhớ coi chừng, cũng đã mấy năm rồi không có thay”

Diệp Phàm hai tay xỏ túi quần, cầm điện thoại nói nói.

Bên trong lúc này nghe Diệp Phàm nói, liền chậm rãi đáp:

– Ừm, ta đã biết. Nhưng mà trong nhà cũng đã ấm lắm rồi, ngươi đem một đám rơm rạ từ trong nông trại về phủ khắp nhà, ta cảm thấy không mở lò sưởi cũng không lạnh chết a.

Giọng nói nữ tử này rất non nớt, đoán chừng niên kỷ cũng không lớn. Mà trong giọng của nàng, mang theo một chút ương bướng, làm người dễ phiền.

Diệp Phàm nghe nàng nói, biết nàng nói có đạo lý, chỉ là cẩn thận hồi đáp:

– Ta biết, chỉ là không an tâm ngươi ở nhà một mình. Thời tiết năm nay thay đổi qua nhanh, mới ngày hôm kia là 10 độ C, hôm nay đã giảm đi 5 độ, ta đoán chừng thời gian sau còn có thể tiếp tục giảm.

– Lò sưởi, tốt nhất là vẫn nên mở, đã lâu không thay ai lại biết tắt đi rồi lại mở không được nữa a.

Hắn mấy ngày trước đi ra nông trại xin một vị thúc ít rơm rạ, sau đó chuyển về nhà che chắn nhà cửa, trong nhà mấy cái lỗ thông gió đều bị hắn bịt kín, cho nên trong nhà vẫn là rất ấm áp. Nhưng mà thời tiết quá không nể mặt người, không ngừng lạnh xuống, hắn không thể không nhắc nàng cẩn trọng.

Dù sao thì, nàng chỉ mới có 14 tuổi, sức khỏe không giống hắn khỏe mạnh.

“Bất quá, Tiểu Hinh, nếu cảm thấy trời không quá lạnh, lại mang áo ấm ra ngoài nhà vận động một chút. Khí trời ấm lạnh, không thích nghi cũng không được”

Bên kia Tiểu Hinh có chút lầu bầu, ậm ừ nói:

– Ta biết rồi, Diệp Phàm, đừng coi ta giống như con nít, ta đều nhanh lớn a. Còn có cái này, cuối năm thành phố có “Năm ấy bốn mươi” bộ phim này, ta nghĩ bảo ngươi dẫn ta đi thành phố một chuyến.

Diệp Phàm nghe nàng nói, có chút sầu mi khổ kiếm. Tiểu nữ a, chính là đại bộ phận sẽ xem phim tình cảnh, tâm trạng buồn vui vì nam nhân vật chính này nọ, nhưng mà tiểu cô nãi nãi nhà mình, tựa hồ tinh thần không giống người thường, đều sẽ tìm xem phim hắc đạo đại ca, anh em bốn bể là nhà loại phim đó a.

Hắn từng suy nghĩ qua rồi có một ngày, Diệp Vũ Hinh xuất hiện tại cửa nhà hắn, trên người đầy máu tươi, còn cầm một thanh đao bén trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn rồi mở miệng gào lên.

“Giết, vì miếng ăn, vì snack, vì khoai tây chiên, vì thịt nướng chị em xông lên”

Phía sau, phía sau đó, là một đám thiếu nữ mập mạp mồm đầy nước dãi, mặt lạnh tanh, thiệt là hận không thể xâu xé ngươi, lại vì “đàn chị” hô hào, liền nhảy lên ăn ngươi.

Hắn rùng mình một cái, cả người có chút tê lạnh, ho khan một tiếng, vẫn là gật đầu:

– Được, ngươi nhắn cho ta lịch chiếu, đến hôm đó ta trở về chở ngươi đi.

Diệp Phàm vừa nói xong, bên trong điện thoại liền vang lên tiếng cười vui vẻ, hắn còn nghe được nàng đang hướng điện thoại hôn mạnh mấy cái, lần nữa nổi da gà, sau đó bất đắc dĩ thở dài một tiếng tắt điện thoại.

Hắn và Diệp Vũ Hinh quan hệ là huynh muội, nhưng cũng không có huyết thống. Năm đó hắn 8 tuổi, thời điểm cũng là mùa đông, ba mẹ của Diệp Vũ Hinh bị tai nạn qua đời, nàng lúc đó chỉ có 4 tuổi, thân cô thế cô, lại còn con nít, tiểu nữ nhỏ, không trông không được, mà nàng dễ thương, lại rất nghe lời, trông không phiền. Hơn nữa dòng họ đi làm ăn xa, ở đây chỉ có hai nhà quen thuộc, tự nhiên nàng cũng sẽ được ba mẹ hắn mang về nuôi nấng.

Nhưng mà thế sự vô tình, tám năm trước, ba mẹ hắn cũng lần lượt bạo bệnh mà qua đời. Đau khổ cam chịu, lại rèn hắn một tâm sắt đá, tám năm qua, hắn một bên đi học tranh thủ tiền đồ, một bên lại làm thêm, kiếm thu nhập nuôi nàng.

10 năm trôi qua, lần nữa đến một cái mùa đông, nàng cũng đã 14 tuổi, trổ mã yêu kiều. Dựa theo lời của ba mẹ hắn nói lúc sắp qua đời, chính là để cho Tiểu Hinh đủ 18 tuổi, sẽ cho nàng một cuộc sống riêng, đến lúc đó nàng cưới chồng, sinh con, có gia đình mới, sẽ rời bỏ hắn.

Tiểu Hinh 14 tuổi, nhiều chuyện không hiểu được, hắn cũng không giảng giải. Chỉ là hi vọng nàng có thể an ổn sống đến 18 tuổi, khi đó hắn mới an tâm.

Hắn cho điện thoại vào túi quần, bên trong vải dày điện thoại cũng sẽ không bị đông, vẫn còn tốt.

“Tin tức mới, Tây Tạng xuất hiện động đất, thương vong rất lớn, chủ yếu là du khách hành hương, trong đó có 10 người Hoa, hiện Đại sứ quán đang tiến hành đưa người giúp đỡ”

“Khu vực núi Tây Tạng xảy ra chấn động, các nhà khoa học dự đoán đây là một trận động đất cực mạnh, khả năng toàn bộ công trình trên núi sẽ bị phá hủy. Bọn họ kêu gọi tổ chức đưa các thầy tu cùng du khách xuống núi an toàn, hiện đã có bảy đơn vị quân đội gần đó tiến lên trợ giúp”

“Số lượng thương vong vượt quá 100 người,đây là chuyện gì đang xảy ra? Siêu động đất?”

Diệp Phàm nhíu mày nhìn tin tức, siêu động đất a, hi vọng là không lan đến Đông Hải, nếu không hắn và Tiểu Hinh lại muốn dọn nhà. Nhìn nhìn mọi người sợ hãi theo dõi tin tức, hắn lắc đầu một cái, mạng người, thật là quá nhỏ bé. Cho dù là thời hiện đại, không gặp phải cái gì khủng long tàn sát, cũng gặp phải động đất, sóng thần, mấy năm qua, người chết mấy ngàn.

“Cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nó không lan đến Đông Hải, cũng không gì phải lo lắng!”

Diệp Phàm lẩm bẩm, liền đi vào một tòa nhà hai tầng, dãy nhà kéo dài mười mấy phòng.

Đây là ký túc xá của đại học Văn Đại, mà đằng kia dãy nhà hùng vĩ, chính là “Nhất nhị tam trung, đệ nhất Văn Đại”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN