Thiền Của Tôi - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Thiền Của Tôi


Chương 17


Sát thủ Assassin Tôi là người tình tự do

– George Sand –

Muju lại bay đến nước Cộng hòa Dominica để hoàn thành phần quay cuối cùng của bộ phim tài liệu. May mà thời gian này bà chị họ Chu Sha của tôi bay từ Thượng Hải tới Tổng công ty ở New York để họp. Vì thành tích công việc năm ngoái của chị tôi quá xuất sắc, chị được công ty hết mực cưng chiều, đặt sẵn một căn phòng lớn đầy hoa tươi ở quảng trường W Union sang trọng.

Chúng tôi hẹn gặp tại khách sạn nơi chị ở.

Vừa mở cửa phòng, chúng tôi đã cười phá lên và ôm chầm lấy nhau. Ở New York được gặp một người thân từ phương xa tới sẽ có cảm giác thật lạ nhưng cũng rất ấm áp. Nhất là khi chị mang đến bánh đậu đỏ và trúc khô muối – hai món mà tôi mê nhất từ nhỏ – do mẹ đích thân làm. Thoạt đầu, họ còn sợ hải quan không cho mang.

Tôi mở từng lớp vỏ bọc rất cẩn thận, đưa một miếng bánh đậu đỏ lên miệng. Sau khi cắn một miếng, tôi không ngừng cười tít cả mắt. Chỉ có mẹ mới có thể làm được những thứ ngon như vậy. Trước tình mẹ ấm áp và sâu lắng, bạn luôn hạnh phúc nhưng bất an bởi không biết dùng cách nào thích hợp để đền đáp.

Chúng tôi, mà chủ yếu là tôi, không nhừng nói. Chẳng dễ gì có được cơ hội nói tiếng Hoa như vậy. Tôi kể hết cho chị về cuộc sống ở New York, kể cả chuyện với Muju nữa.

Trông chị nom chín chắn và đoan trang. Chỉ có duy nhất không đổi là nụ cười thanh nhã và kiên nhẫn trên gương mặt chị.

Vốn là chồng chị – anh D, người ít hơn chị tám tuổi – cũng định tới cùng, nhưng xin visa thật khó. Về chuyện này, tôi đã từng thấm thía. Hỉ Nhĩ cũng muốn đến New York chơi mãi. Cô ấy đã thử xin visa ba lần, song đều không được. Như thể cứ thấy hộ chiếu Trung Quốc, chắc chắn sẽ bị từ chối cấp visa. Thực ra cách sống của giới trẻ Trung Quốc cũng không khác gì với giới trẻ Nhật hoặc Mỹ. Nhưng mơ ước muốn bay của họ và hiện thực lại trái ngược nhau. Họ không thể không hề bận tâm chuyện visa, chỉ cần mua vé máy bay là lập tức bay ngay tới Paris, Tokyo, New York. Và dù trên người bạn có đóng thêm bao nhiêu cái đinh cũng chẳng bị coi là ghê gớm.

Nhưng nói đến D – chồng chị tôi, Chu Sha lại rất khẽ khàng, như thể nói với không khí, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hưng phấn không giấu diếm khi kể về thằng con trai Tiểu Trùng Trùng.

Tất nhiên điều này có liên quan tới những bức e-mail từ Thượng Hải gửi tới gần đây và những thông tin nghe được qua điện tôi hoại: do cuộc sống quá đơn điệu sau khi kết hôn, sáng tác của nghệ sĩ D đã bước vào thời kỳ chết chìm; Chàng trai đào hoa D bắt đầu hẹn hò với một số thiếu nữ ít hơn chàng tám tuổi; Một thẻ tín dụng với nhiều khoản tiêu đáng ngờ của anh chồng trẻ D bị chị vợ thu hồi trong cơn tức giận. Nhưng không lâu sau, bằng phương pháp bí mật và giảng hòa, anh chồng lấy lại được thẻ tín dụng; Ông bố D rất yêu cậu con cưng, hoặc thực tình nếu không phải là tình yêu thương đi chăng nữa, cũng là một cách chuộc lỗi.

Khi nghe tôi nói đang hy vọng mối quan hệ với Muju bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới và tính tới việc kết hôn với anh, chị đã giật mình nhìn tôi hồi lâu rồi cười phá lên. Nụ cười của chị luôn treo trên môi, ngượng ngùng nhưng cũng rất dịu dàng. Đây cũng chính là điểm khiến người ta phải mê mẩn chị.

“Em điên rồi”, chị tôi thở dài, “Đến là lạ, chúng ta như thể đổi chỗ cho nhau. Chị luôn bị coi là típ người phù hợp với việc lấy chồng sinh con, nhưng em lại luôn được kỳ vọng mặc áo xường xám bằng tơ lụa đi du lịch vòng quanh thế giới. Trên đường đi, em viết, em hẹn hò và có vô số đàn ông không thể đếm xuể phải xếp hàng chờ em. Bây giờ thì sao nào, em chạy tới chốn phù hoa New York, nhưng lại muốn lấy chồng, lại lấy người Nhật nữa chứ! Trời ạ, còn chị thì sao, đâu là lần thứ hai chị kết hôn. Nhưng xem ra cũng không giữ được bao lâu nữa… Chị cũng hết lần này tới lần khác muốn kết hôn, muốn giữ được một người, giống như câu nói của người xưa, “an cư lạc nghiệp”, nhưng không được nữa rồi”.

Chị dịu dàng cầm tay tôi, “Coco, nghĩ kĩ lại đi. Yêu nhau thì dễ, sống được với nhau rất khó”.

Chị lại thở dài, “Người ngoài cuộc muốn nhảy vào, người trong cuộc lại muốn nhảy ra. Cuộc sống luôn là vậy đấy”.

Tôi lắc đầu, “Không thể nghĩ quá nhiều như vậy. Cứ nghĩ nhiều, dũng khí đến mấy cũng phải tiêu tan, chẳng làm được việc gì cả”.

Chúng tôi im bặt, lặng lẽ ăn socola trên bàn cà phê, ngắm nghía tấm hình thằng nhỏ mà chị mang tới.

Thằng nhỏ thật lanh lợi. Trên tám hình lộ rõ hàm lợi trống và cái lưỡi đỏ hỏn như lưỡi chó con, nhưng lại lẵng lẽ nghịch ngón chân nó.

Hình ảnh đứa bé đáng yêu đã tạo phản ứng hóa học trong mắt tôi. Lòng tôi trào dân một cảm xúc mềm mại và ướt át. Không nhịn nổi, tôi buột miệng, “Có lẽ người phụ nữ nào cũng cần có một đứa con”.

“Đúng vậy”, Chu Sha vẫn đắm đuối ngắm nhìn con trai đang cười rạng rỡ, “Rất nhiều phụ nữ thường ân hận khi tìm lầm một người đàn ông, nhưng chưa thấy ai hối hận khi sinh ra một người đàn ông”.

Nói một cách khác, dù đám đàn ông nhiều năm sau không còn chịu trách nhiệm nữa, và cũng không thể nào dựa dẫm vào họ được nữa, đám con cái kia sẽ trở thành vật thay thế cho họ.

“Đúng như vậy đấy”, Chu Sha nói, “Dù sao con trai vẫn từ trong bụng mình chui ra mà”.

Chúng tôi đều cười. Quả nhiên Chu Sha cũng ít nhiều thay đổi. Hai cuộc hôn nhân không vui vẻ khiến chị có cái nhìn sắc nhọn về đàn ông. Nhưng dù sao đi nữa, chất phụ nữ trưởng thành sau khi làm mẹ khiến chị không còn yếu ớt.

Chúng tôi quyết định ăn một bữa tối no nê, rồi tới một quán bar nào đó vui vẻ một bữa.

Do lập luận của chị rằng “ở New York không có tiệm ăn Trung Hoa nào ngon” và “tiệm đồ Tây ngon đánh bại tiệm ăn Trung Hoa tồi”, tôi đành đưa chị tới Babo – một tiệm đồ ăn Italy rất đắt. Mặc dù tôi là dạng người thà ăn đồ ăn Trung Hoa tồi, cũng không muốn ăn đồ Tây ngon. Chị là khách phương xa tới, hơn nữa chị lại mời cơm, hay nói chính xác hơn, là do công ty chị mời cơm.

Đồ ăn Italy có vị rất chuẩn, coi như đắt cũng đáng. Nhưng khi chúng tôi thử chia chỗ đồ ăn trên đĩa mình cho nhau, một người phục vụ cao gầy đeo mắt kính bước tới, đau khổ nhắc nhở chúng tôi tốt nhất không nên làm vậy. Vì cùng lúc nếm mấy món khác nhau sẽ ảnh hưởng tới mùi vị thực sự của món.

“Có lẽ một ngày nào đó họ sẽ cấm người ta vừa ăn vừa trò chuyện. Như vậy sẽ mất tập trung. Đúng không?”, tôi hỏi.

“Giờ đây cái thế giới này thật loạn xạ. Có quá nhiều lý do để bực bội và phiền lòng. Nếu có một vài hạn chế cũng tốt. Người ta sẽ phải thông qua các quy tắc “không thể làm cái này”, “không thể làm cái kia” để trân trọng hơn những thứ họ đang có”, Chu Sha nói.

Ăn xong đồ tráng miệng, chúng tôi lại bàn nhau nên đi tới quán bar nào. Cũng giống như hơn hai triệu phụ nữ Thượng Hải, Chu Sha rất mê bộ phim Sex in the city nên rất muốn tới Bowery Bar nơi nhân vật trong phim thường lui đến. Đồng thời chị cũng muốn tới Cafe Carlyle ở khu phố Đông để xem Woody Allen có tới đó hay không. Nhưng tối nay, Woody Allen sẽ không đến đó, vì vậy chúng tôi quyết định tới Bowery Bar.

Tại Bowery Bar, người đến lũ lượt. Thoạt nhìn không đến mức quá quyến rũ như lời đồn nhưng chốc chốc cũng bắt gặp không ít bóng dáng của các cặp tài tử giai nhân. Nhưng đúng vào giây thứ ba khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, tôi đột nhiên va phải một người quen.

Nói là quen cũng không hẳn. Chúng tôi từng gặp nhau một lần tại bữa tiệc xuất bản của tôi và trò chuyện rất tâm đắc. Anh ta tên là Eric, một nhà phê bình sách mới vào nghề của tờ Thời báo New York. Mái tóc đỏ, gương mặt tuấn tú, lúc nào cũng nở nụ cười rất bẽn lẽn. Sau khi va phải người anh, chúng tôi hầu như cùng “A” lên một tiếng, rồi ôm nhau thắm thiết, và giới thiệu với người cùng đi.

Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh anh, tôi không khỏi hơi run rẩy. Anh ta nom giống hệt George Clooney, thậm chí còn đẹp trai hơn, gầy hơn và mốt hơn. Toàn thân anh mặc đồ hiệu Armani màu đen. Anh ta tên là Nick, khoảng bốn mươi lăm tuổi, là chú của Eric.

Khi anh ta cất giọng chào, bạn sẽ giật mình đánh thót bởi chất giọng nam trầm. Nghe anh ta nói, tai tôi lạnh toát, rõ ràng là quá hoàn hảo.

Mấy tiếng đồng hồ tiếp đó, tôi và Chu Sha cứ luyên thuyên không ngớt với Eric và Nick. Tôi không hề gọi chút đồ uống có cồn nào, cũng không hút thuốc. Chỉ có Nick vào một góc cạnh toa lét châm một điếu bồ đà, đưa ra một số nguyên nhân không rõ ràng nhưng cũng không tài nào cự tuyệt nổi. Tôi và anh cùng tận hưởng điếu thuốc.

Chúng tôi đứng trong cái góc tối om đó, cảm nhận được một niềm khoái lạc bí ẩn dưới làn khói thuốc bao phủ. Anh ta không ngừng vuốt mái tóc rậm màu hạt dẻ, mắt không ngớt dán vào mọi người đang đi lại bên chúng tôi. Anh ta ngắm nghía cả đàn ông lẫn đàn bà bằng đôi mắt hiếu kỳ vốn có của đàn ông.

Chúng tôi bắt gặp Ethan Hawke, nhưng không nhìn thấy cô vợ Uma Thurman của ông ta. Một cô gái Mỹ thấp đậm mặc một bộ xường xám Trung Quốc màu đỏ chật cứng, giống hệt một khúc xúc xích chưa gói kĩ. Tôi không nhịn nổi cười, Nick cũng cười phá lên, mặc dù anh ta không rõ tôi cười cái gì.

Tôi véo tai anh ta, nói thầm, “Em đánh cược là cái xường xám mà cô gái kia mặc không phải là tơ tằm thật, là đồ nhái thôi”. Anh ta nhìn cô gái rồi lại nhìn tôi, đề nghị. “Có muốn anh đến hỏi không?”. Đây là cách anh ta lấy lòng phụ nữ. Anh ta có thể biến những đề tài vốn nhạt nhẽo trở nên sinh động, và xem ra không việc gì mà anh không dám làm.

Hút hết thuốc, chúng tôi quay về chỗ ngồi. Từ đó về sau, tôi thực sự cảm nhận được tôi đang ở Bowery Bar cùng bà chị họ Chu Sha được người ta hâm mộ, ngoài ra còn có hai người đàn ông quyến rũ. Chúng tôi đã ở bên nhau suốt một buổi tối vui vẻ. Tiếng Anh của tôi đột nhiên tiến bộ mạnh mẽ, thậm chí còn nhớ được những từ ngữ viết rất rắc rối và phức tạp mà người nước ngoài rất ít dùng như “aphorodisac”, “menopause”… Tôi kể rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng không quên câu chuyện hồi tiểu học tôi vẩy mực đen lên chiếc váy biểu diễn màu trắng của Chu Sha do ghen tị với chị.

Nick nhìn tôi cười, còn Eric lại dán mắt vào Chu Sha.

Tiếp đó, Nick kể một lần anh đi dự một bữa tiệc rất điên rồ, đã ngủ thiếp đi do rượu và ma túy. Sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện thấy một cô gái trần truồng đang ngồi lên mặt anh. Kể về cảnh đó, mọi người đều cười ngặt nghẽo.

Tôi vui sướng và thương cảm nhìn gương mặt đẹp trai còn hơn cả minh tinh của Nick cùng nụ cười đầy gợi cảm của anh, lắc đầu. Không thể được. Giờ đây, tôi không cần chuyện tình một đêm, cũng không cần bất kỳ rắc rối nào. Nick rõ ràng sẽ là một rắc rối lớn, đầy sức quyến rũ có độc. Trước đây, tôi rất mê típ đàn ông kiểu này. Giọng ca mê hoặc của họ vừa cất lên, tôi đã làm chìm tàu của mình, phiêu dạt với họ bất chấp tất cả. Tôi khiến mình như một quả táo dại trong cơn mưa gió bão bùng rơi vào lòng họ. Rồi mọi thứ biến mất như có phép ma. Tôi lại một mình trên con đường của mình, viết ra những cuốn sách liên quan tới vết thương và trận chiến giữa đàn ông và đàn bà, lại sống một cuộc sống không bình lặng.

Đến khi phát hiện đã ba giờ sáng, tôi ý thức được mình đã qua giờ hẹn với Muju vì anh thường gọi cho tôi hàng ngày từ nước cộng hòa Dominica trước khi tôi đi ngủ. Cơn mệt lập tức ào tới, chiếc nút “phóng túng” trong đầu tôi lập tức được rút về.

“Hừm, muộn quá rồi”, tôi bắt đầu tìm túi xách và áo khoác, nhưng quay đi quay lại ngó nghiêng mãi vẫn không tìm thấy.

“Đừng lo, bé con”, Nick chìa tay ra. Một tay anh cần túi của tôi, tay kia cầm áo khoác.

Nick có một chiếc Mercedes-Benz màu đen và tài xế ngồi chờ bên ngoài quán bar. Eric ngồi cạnh anh tài. Tôi ngồi giữa Nick và Chu Sha. Chà, rất lâu mới có lại cảm giác công chúa Thượng Hải. Chiếc xe chạy như một chiếc tàu, lao vun vút vào màn đêm Mahattan vẫn nhộn nhịp như ban ngày. Cả thành phố có một bầu không khí như thể giao thoa giữa trời và địa ngục. Nó có một kiểu đẹp pha trộn giữa văn minh và hoang dã.

Tôi có phần hơi say xe. Thông thường nếu có hiện tượng say xe khi ngồi cạnh một người đàn ông lạ, ắt xảy ra hai khả năng: (1) tôi rất thích anh ta, (2) tôi rất ghét anh ta.

Xe đưa tôi về chung cư của Muju ở khu phía Tây trước. Tôi lần lượt ôm hôn từ biệt mọi người trong xe. Khi tôi thơm lên má Nick, một ánh sáng màu xanh sẫm lóe lên, chớp ngay cảnh da thịt chúng tôi đang chạm vào nhau. Y hệt như kiểu điện giật khi tôi và Muju hôn nhau. Chắc chắn rằng cảm xúc của tôi về Nick hoàn toàn không bị rơi vào khả năng thứ hai.

“Chà, New York khô quá!”, Nick nói như để giải nguy. Chúng tôi phá lên cười. Trên da thịt vẫn còn đọng lại cảm giác điện giật vừa đau vừa kích thích. “Hy vọng được gặp lại em sớm”, anh nói rồi đóng cửa. Chiếc xe lại lao đi như một làn khói và nhanh chóng biến mất.

Chu Sha ở New York tổng cộng có năm ngày.

Những lúc chị rảnh rang, không phải gặp sếp, chúng tôi cùng đi shopping, cùng ngắm người qua lại ở các tiệm cà phê ngoài trời, và cũng bị người ta ngắm lại, cùng xem một triển lãm tranh ở Chelsea và xem một vở kịch ở Broadway.

Do một người bạn New York của chị ở Thượng Hải tích cực giới thiệu, chúng tôi còn tới một tiệm thẩm mỹ làm đẹp mang tên EIJI nằm giữa đường số 65 cắt với đại lộ Madison.

Hôm đó, chị cương quyết đòi ngồi một chuyến tàu điện ngầm New York. Do vậy chúng tôi đi chuyển tàu R từ quảng trường Union, rồi xuống ga ở đường số 59. Do không rõ phương hướng, chúng tôi cứ đi bừa lên một cửa ra chênh chếch quán bar Oak. Khi ý thức được bốn bề đều vắng lặng như tờ, không có bóng dáng một ai ngoài chúng tôi, đột nhiên có ba bóng người đen sì hiện ra đầy kịch tính. Nhìn kĩ té ra ba đứa nhỏ da đen, chừng mười hai, mười ba tuổi, đội mũ đánh bóng chày hoặc bịt khăn trắng, mặc những chiếc quần rộng rất thịnh hành, gần như không thể thấy rõ chân nằm ở đâu.

Tôi và Chu Sha đều mặc váy và đi giày cao gót, đứng lồ lộ sáng rỡ giống như hai con thú săn được từ nước khác. Trong tích tắc, tôi định tháo giày cao gót làm vũ khí.

Ba đứa trẻ da đen đang nhìn chúng tôi chòng chọc chừng nửa phút, trên bậc tam cấp vẳng lại tiếng bước chân. Mấy bác miền Nam nước Mỹ béo mập xuất hiện với máy hình và bản đồ. Tôi và Chu Sha nhanh chóng đi vòng qua ba đứa trẻ, chạy lên bậc lên xuống, lên được mặt đường rực rỡ ánh nắng.

Chúng tôi nhìn nhau, cười như lũ thần kinh, vẫn chưa rõ mấy phút qua rút cuộc sẽ xảy ra điều gì. “Tóm lại sẽ có một số thứ có thể về Thượng Hải ba hoa đấy”, tôi cười giỡn chị. Thương lượng một lúc, chúng tôi quyết định tới tiệm cà phê trước rồi đến EIJI sau.

Eiji có một mái tóc dài và xoăn cực kỳ ấn tượng, xõa hờ hững trên chiếc áo sơ mi trắng.

Lúc cắt tóc, anh không nói một câu. Mắt ngập tràn ánh sáng và nhiệt tình. Nghe nói anh rất kiên nhẫn chăm sóc từng sợi tóc trên đầu bạn. Quả không ngoa. Thiện ý này chính là điều mấu chốt khiến anh nổi tiếng ở Mahattan, thậm chí ở cả Thượng Hải.

Anh mất hai tiếng đồng hồ để cắt tóc cho Chu Sha. Một người Nhật có tóc dài quá vai, mặc áo sơ mi trắng tới cắt tóc cho tôi. Cảm giác được người khác rờ rẫm trên đầu thật sướng. Cảm giác được người khác chăm sóc cũng thật tuyệt. Lại được đàn ông dịu dàng và kiên nhẫn chăm sóc phụ nữ càng thích nhất. Hẳn nào khi làm đầu và mát xa chân, tôi đều không nhịn nổi phải lòng thợ cắt tóc và thợ mát xa, dù đó chỉ là cảm xúc vài tiếng đồng hồ.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nảy lên khát vọng mong muốn anh bạn trai Muju của tôi có thể kiên nhẫn và chăm sóc phụ nữ được như Eiji.

Tôi luôn ngắm nhìn Eiji, còn anh ta chỉ chăm chú vào mái tóc của bà chị họ tôi.

Tôi nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận đôi bàn tay mềm mại và bận rộn trên đầu mình.

Chu Sha và tôi bước tới quầy tính tiền. Trên mặt quầy xếp đầy một tệp phong bì nhỏ xinh xắn dùng để cho tiền boa. Người Mỹ thường đưa tiền boa rất phô trương. Người Nhật thường đặt chúng trong phong bì. Còn người Trung Quốc từ trước đến nay đều không muốn mất tiền boa. Có đến năm nghìn năm sau vẫn không có thói quen đó.

Từ tiệm EIJI bước ra, tôi mỉm cười, hỏi bà chị Chu Sha: “Chị có chú ý không? Eiji rất thơm nhé!”.

Chu Sha đang hớn hở ngắm nghía cái đầu mới trong tấm gương nhỏ, nghe thấy tôi đánh giá như vậy, ngước lên nhìn và hỏi, “Thật sao?”.

Tôi và Chu Sha đều mê guốc dép như nhau (hình như không có phụ nữ nào lại không mê guốc dép nhỉ). Chân chị dài, rất quyến rũ, đi đôi guốc cao gót thắt dây mảnh mai nom thật đẹp. Bị tôi xúi giục, chị mua luôn hai đôi guốc có dây buộc mảnh rất duyên dáng hiệu Manolo Blahnik tại Barney.

Chuyện tiếp đó nằm ngoài điều tôi dự đoán. Eric không phải là dân đồng tính. Anh đã phải lòng Chu Sha. Chu Sha luôn không ý thức được tình huống như vậy, luôn được người khác thích, nhưng những chàng trai mê chị đều luôn ít tuổi. Đối với họ, chị như có sức quyến rũ của một nàng ong chúa.

Buổi tối đi ăn với Eric, Chu Sha diện luôn đôi guốc mới màu vàng nhạt giá bốn trăm đô la, khiến Eric cứ chốc chốc phải liếc xuống gầm bàn. Nhưng mãi đến khi chị rời khỏi New York, họ vẫn chưa làm gì, chỉ có những nụ hôn dài say sưa và nghịch lộn xộn áo quần của nhau. Cũng chỉ dừng ở đó, không tiến sâu thêm. Việc anh chồng trẻ tuổi phản bội khiến Chu Sha bị chướng ngại về tâm lý đối với các chàng trai ít tuổi hơn. Mặc dù người như Eric là đại diện cho số đàn ông khá nhất New York hiện đang rất hiếm hoi.

Ngày thứ hai khi ăn cơm với sếp, Chu Sha đi đôi guốc mới mua ở Barney. Đôi này đắt hơn đôi kia, những năm trăm đô la. Ba mươi ba tuổi với ít nhiều vết thương do đàn ông gây ra, tất nhiên Chu Sha biết phân biệt rõ ràng tầm quan trọng giữa một cuộc gặp với sếp và một cuộc hẹn hò với đàn ông.

Một ngày mưa, Chu Sha mang theo món đồ chơi mua cho con trai từ tiệm Fao Schuwarz, hai đôi giày tôi gửi cho bố mẹ tôi cùng nỗi mệt mỏi, rời khỏi New York.

Suột thời gian này, chúng tôi vẫn không hề gặp lại Nick – người chú đầy quyến rũ của Eric. Từ cái đêm ở Bowery Bar, anh như một con bướm lang thang, thoắt một cái đã không còn thấy bóng dáng. Nghe Eric nói, anh ta đang mải mê kinh doanh ở châu Âu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN