Thiên Cửu Vĩnh Sinh
Chương 17: Vận nhu yêu nghiệt
Nghe thấy lời của Vân Phí thì Vận Nhu liền giật mình ngạc nhiên, nàng mở to mắt nhìn hắn bằng đôi mắt nghi hoặc
Vân Phí hiểu được mọi chuyện có chút đột ngột nên liền không nhanh không chậm lạnh nhạt cười cười nhìn nàng một cái rồi nói
-Lời của ta là thật, đây là cơ duyên của ngươi. Ngươi có muốn trở thành chưởng môn Thanh Yên tông không?
Vận Nhu mới đầu đôi mắt có chút mờ mịt, nhưng rồi sau đó nàng nhớ đến những năm tháng sống tủi cực ở Thanh Yên tông. Bởi vì dung mạo xinh đẹp hiếm có cùng với vóc người mị hoặc nên nàng đã bị các sư tỷ muội chèn ép, sư phụ lại xem nàng như rác rưởi. Các sư bá sư thúc khác coi nàng không khác gì không gì không khí, chưởng môn thì lại không thèm nhìn đến nàng…. nghĩ đến những nhục nhã này thì đôi mắt xinh đẹp của nàng lại bắt đầu cay nghiệt lại, Vận Nhu khẽ nhéo tay một cái mới xác định là mình không mơ. Nàng liền ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nói
-Nhu nhi muốn…
Vân Phí nghe vậy thì hài lòng gật đầu, hắn trong đầu vốn nghĩ rằng với các bí điển, pháp quyết mà Tịnh Thanh năm xưa tu luyện cùng với thanh pháp kiếm mà năm đó Tịnh Thanh vẫn thường dùng. Hắn sẽ tạo ra một cái Tịnh Thanh thứ hai, chỉ là đến cuối cùng mục đích của hắn là gì thì chính hắn cũng mờ mịt. Có lẽ chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy hình bóng Tịnh Thanh năm đó
-Ngồi xuống thổ nạp đi, ta sẽ quán đỉnh cho ngươi. Thứ nhất là sẽ thay đổi tư chất của ngươi, thứ hai là sẽ truyền cho ngươi công pháp chính tông của Thanh Yên tông
Nghe thấy hắn nói vậy thì nàng liền trong lòng có chút bồn chồn, Vận Nhu liền ngồi xuống và bắt đầu thổ nạp. Vân Phí tay trái trực tiếp vận một đạo linh lực màu tím rồi truyền vào người Vận Nhu, tay phải thì hai ngón tụ thành chỉ ấn vào thái dương của nàng
Vận Nhu cảm thấy trong người lúc này tựa như rơi vào vô tận hỏa vực bị đốt cháy khắp nơi, vốn nàng muốn đình chỉ thì lúc này lại không thể. Bởi vì luồng linh lực của Vân Phí tựa như là một cái phong ấn đem nàng ngồi im thổ nạp trong sự dày vò đau đớn này, trong đại não của Vận Nhu cũng cảm thấy bỗng nhiên xuất hiện một cái thân ảnh nữ tử trên tay cầm pháp kiếm. Pháp kiếm trên tay nữ tử tung bay khắp nơi ôn nhu như một dòng nước, nhẹ nhàng như cánh hoa đào rơi trong gió.
Trong đầu Vận Nhu lúc này cũng hiện ra từng dòng linh quyết, kì lạ một cái từng dòng linh quyết này đã dung nhập vào tâm trí nàng khiến cho nàng mãi mãi không thể nào quên được
……
5 canh giờ sau
Vận Nhu bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt nàng có chút mơ hồ nhìn Vân Phí. Nàng muốn đứng dậy thì lại cảm thấy trong người vô cùng thoát lực, thoáng chốc nàng lại nằm ngã xuống đất thở sâu nhìn Vân Phí
Hắn nhìn thấy Vận Nhu như vậy thì cũng gật đầu hài lòng, cái nữ tử đúng là ngộ tính vô cùng hiếm thấy. Chỉ 5 canh giờ mà đã hoàn thành được quá trình quán đỉnh này thì đúng là thiên tư trác tuyệt, so với Hoa Mộc kia cũng không kém bao nhiêu
Vận Nhu nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của hắn đang nhìn nàng thì lúc này nàng lại nở ra một nụ cười vô cùng quyến rũ, nàng vốn muốn nói gì đó nhưng vì trong người không còn khí lực gì nên nàng nói cũng không được. Chỉ một lúc sau đôi mắt của Vận Nhu khép lại, và nàng bắt đầu ngủ
…..
-A…
Vận Nhu giật mình ngồi dậy, nàng khẽ a một cái khiến cho Vân Phí vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng phải mở mắt ra nhìn nàng một cái. Hắn nhìn nàng càng lúc càng hài lòng, sau một đêm kia không ngờ là nàng đã thành công kết đan rồi. Có thể nói Vận Nhu này là người đầu tiên kết đan không cần phải độ kiếp, Vân Phí nghĩ đến chuyện này. Hắn liền mỉm cười kiêu ngạo nhìn cái “sản phẩm” trước mắt mà càng lúc tâm tình càng tốt hơn
-Đi thôi, ta đưa ngươi về Thanh Yên tông. Ta sẽ biến ngươi thành chưởng môn của Thanh Yên tông
Vân Phí nhẹ nhàng nói xong rồi chắp tay sau lưng rời đi, Vận Nhu vội lấy thanh pháp kiếm mà năm xưa Tịnh Thanh dùng theo. Dưới bản lĩnh thông thiên của hắn, cả hai chẳng mấy chốc đã rời khỏi Biện Linh chi cảnh
Khi Vân Phí cùng với Vận Nhu ra ngoài thì thấy một đám lão tu sĩ tu vi độ chừng Nguyên Anh đang đứng đợi bên ngoài, hắn nhíu mày một chút nhưng cũng không nói gì và định ly khai. Nào ngờ lúc này một cái cao ngạo lão nhân nói
-Tiểu bối, ngươi thấy Hoành nhi của ta không?
-Không hứng thú
Vân Phí lạnh nhạt nói rồi tay nắm cổ tay Vận Nhu muốn dùng Thuấn Di, chỉ là lúc này một cái pháp khí dây xích đen bay đến hắn. Dây xích tựa như một con rắn màu đen điên cuồng, uốn lượn khắp nơi. Tiếng lẻng kẻng của kim loại vang lên khắp trời
Lúc này Vân Phí nhìn sợi dây xích kia càng lúc càng bay đến gần, hắn xoay qua nói với Vận Nhu.
-Cho ta thấy bản lĩnh của ngươi….
Đừng nhìn Vận Nhu đi theo hắn rụt rè như vậy mà cho là nàng lòng dạ yếu mềm, sống dưới sự tủi nhục trong Thanh Yên tông kia hơn 10 năm cũng đã ma luyện tâm tính của nàng rồi. Vận Nhu chẳng nói nhiều, nàng gật đầu rồi xuất thanh pháp kiếm kia ra khỏi vỏ rồi dùng một bộ pháp huyền ảo như sương dùng kiếm đối chiến với sợi dây xích đó
“Keng keng..”
Nếu nói sợi dây xích như một con rắn thì Vận Nhu chính là một con mèo, mỗi khi sợi dây xích tiến lên muốn trói chặt nàng thì Vận Nhu lại phản kích lại bằng cái kiếm pháp nhẹ nhàng ôn nhu kia. Tuy sợi dây xích một loại pháp khí chưa có linh tính nhưng dưới sự điều khiển của lão nhân Nguyên Anh kia thì nó tựa như là một con yêu thú tinh khôn. Chỉ là với cái kiếm pháp huyền diệu kia thì Vận Nhu cũng đã dần chiếm thế thượng phong, Vận Nhu lúc này cũng đã hợp nhất với thanh pháp kiếm, vô hình chung đã kiếm ý từ người nàng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ
Các lão nhân Nguyên Anh nhìn thấy cái tiểu nữ tử này khó lường, lại còn phóng xuất kiếm ý ra thì các lão liền cảm thấy có chút kinh hãi. Lão nhân vốn đang điều khiển dây xích kia thấy như vậy liền không do dự mà đình chỉ lại, sợi dây xích màu đen tựa như một cơn gió liền trở về trên tay lão
Vận Nhu trong người bỗng nhiên có một cái cảm giác vi diệu, tựa như thanh kiếm này chính là một phần thân thể của nàng. Hiện tại nàng tùy ý chính là có thể xuất ra ba chiêu kiếm, Vân Phí nhìn thấy cái nữ tử này dĩ nhiên lại yêu nghiệt như vậy thì cũng có chút bất ngờ. Thân là nữ nhân, tuổi nhỏ như vậy mà đã tỏa ra kiếm ý lại còn tiến vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất mà vô số các kiếm tu mong đợi cả đời
Nàng nhìn thấy cuộc chiến đã kết thúc thì liền tra kiếm lại vào vỏ, vẻ mặt mong chờ hướng về Vân Phí. Đám lão nhân kia nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng lắc đầu vuốt râu, cái cao ngạo lão giả kia hiện tại cũng chắp tay với hắn rồi nói
-Xin lỗi vì lúc trước đã xúc phạm đạo hữu, xin hãy cho Thiên mỗ biết tính danh để ngày sau còn có thể kết giao
-Vân Phong
Vừa nói xong thì Vân Phí cùng Vận Nhu biến mất, để lại cả đám lão nhân lắc đầu thở dài nhìn nhau rồi nói
-Người này đúng là thế ngoại cao nhân, có thể dạy ra một cái kiếm tu đệ tử biến thái đến mức này….
-Đại ca, ngươi nói phải. Ta vừa rồi tuy không cảm giác được khí tức cảnh giới của y nhưng cảm giác người này sâu như đại dương a
-Không sai, người này đáng để kết giao. Hiện tại chúng ta đợi Hoành nhi cùng Chính nhi đi ra thôi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!