Thiên Cửu Vĩnh Sinh - Chương 7: Một cước liền phế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thiên Cửu Vĩnh Sinh


Chương 7: Một cước liền phế


Lão phu nói này tiểu tử, Chung Thư kia nhất quyết muốn đấu với ngươi

Hoa Chu vẻ mặt khó xử nhìn hắn nói, bất quá Vân Phí dường như vẫn không nghe lão nói gì, hắn hai mắt vẫn khép hờ lại. Rồi một lúc sau hắn mới lên tiếng nói

-Đám nhóc ngày nay thật là sung mãn, thôi thì nếu tiểu tử đó muốn đấu thì cứ để cho hắn đấu với lão tử. Lão già ngươi lo lắng gì đây

Hoa Chu lúc này lại trầm mặc, rồi một lúc lâu sau lão mới nói

-Lão phu sợ đại ma đầu ngươi không kiềm được xúc động mà giết chết tiểu tử Chung Thư

Hắn lại lạnh nhạt nói tiếp và hai mắt nhắm nghiền lại, tựa hồ là muốn ngủ. Có lẽ là hắn cuối cùng cũng say rồi

-Lão già ngươi cứ yên tâm… lão tử không có ý định giết người đâu, cùng lắm thì lão tử phế tiểu tử đó

…..

Theo đúng chiến thư thì ba ngày sau chính là ngày quyết đấu giữa hắn và Chung Thư, bất quá hắn lại không hề biết gì. Bởi vì cả chiến thư hắn cũng chưa từng liếc qua một cái

Chung Thư thì trong vòng ba ngày này điên cuồng củng cố cảnh giới và luyện thân thể, y cho rằng một khi tu sĩ mà có thân thể cứng cáp thì cái nam nhân tóc bạc sơn đông mãi võ kia cũng sẽ không làm được gì y

Hoa Mộc hôm nay ra Xích Tinh Sơn để thăm gia gia thì nàng lại thấy cái nam nhân phách lối kia đang nằm đờ ra giường đá, thấy vậy nàng liền hừ một cái rồi rời đi

….

3 ngày sau

Chung Thư đang đứng hiên ngang trên đài, y tế ra một cái pháp khí hình đao đỏ rực như lửa. Gọi là Viêm Nguyên Đao. Thanh đao này mặc dù không được tính là cái gì thần khí nhưng mà so với thượng phẩm pháp khí phẩm chất còn tốt hơn nhiều

-Ồ, thanh đao đó là pháp khí à?

-Đẹp thật, không biết có lợi hại không hay chỉ là được cái mã bề ngoài

Nghe thấy các sư đệ sư muội tán dương về Viêm Nguyên Đao khiến cho y cảm thấy vô cùng hãnh diện trong lòng, bất quá y hiện tại cũng vô cùng buồn bực. Bởi vì cái nam nhân tóc trắng kia đã trễ gần một canh giờ rồi

Trong lúc chờ đợi thì Chung Thư đành phải ngồi xuống thổ nạp trên đài, một lúc lâu sau nghe thấy xì xầm bàn tán của các sư muội thì y chợt tỉnh lại

-Sư tỷ nhìn kìa, là người đó đấy. Oa, thật là tuấn mỹ

-Phải a, ta hi vọng Chung sư huynh nhẹ tay với hắn một chút.

Quả nhiên là Vân Phí đã theo chiến thư mà đến, hắn nhìn thấy người xem nào nhiệt như vậy thì cũng thở dài lắc đầu. Trên khán đài liền có Hoa Chu và các trưởng lão khác đang ngồi quan sát trận đấu, Vân Phí hiện tại không thích chốn đông người nên khi lên đài liền nói với Chung Thư

-Nhóc con, nhanh kết thúc đi. Lão tử không có nhàn rỗi như ngươi đâu

Chung Thư nhìn thấy hắn thì gương mặt lại trở nên vặn vẹo, y tế thanh Viêm Nguyên Đao ra. Do đặc thù công pháp tu luyện nên khi y vận chân khí thì toàn thân dường như đang được bao bọc bởi một ngọn lửa

Sư phụ của y lúc này thấy biểu hiện của đệ tử như vậy thì cũng hài lòng gật đầu mỉm cười, riêng Hoa Chu ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lão lại lo lắng Vân Phí giết chóc thành tính lỡ xuống tay giết chết Chung Thư

Chung Thư lúc này toàn thân như được hỏa thần phụ thể, mái tóc dài của y lúc này tựa như một ngọn lửa màu đen bốc cháy lên. Đôi mắt của y lúc này tỏa ra ánh lửa cháy lên, trên tay y nắm chặt Viêm Nguyên Đao và dùng hết toàn bộ tốc độ tiến tới hắn. Mặc dù loại tốc độ này của Chung Thư trong mắt các sư đệ sư muội phía dưới rất là nhanh, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy một luồng bóng mờ. Nhưng mà trong mắt Vân Phí thì cũng giống như trò trẻ con nên hắn đôi mắt tỏ rõ vẻ chế nhạo và chắp tay sau lưng đợi y xông đến

Hoa Mộc ngay từ lúc nhìn thấy Chung Thư hiển lộ thực lực thì nàng liền nhìn y bằng con mắt khác, mặc dù thân là Trúc Cơ đỉnh phong nhưng nếu nàng muốn thắng vị sư đệ này thì cũng không dễ dàng. Tuy vậy, nhưng nàng lại còn tò mò xem tu vi của Vân Phí đã ở cảnh giới gì. Tuy hắn một thân tóc bạc trắng nhưng nàng không cho là hắn lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu, dù sao diện mạo của Vân Phí cũng quá trẻ. Mái tóc trắng kia của hắn nàng chỉ xem như là một loại nan bệnh thôi

Chung Thư thoắt một cái đã xuất hiện từ trên đầu Vân Phí, Viêm Nguyên Đao trên tay y lúc này cũng đã được hỏa diễm phụ thể.

-Liệt Dương Viêm Tàn trảm

Y thét lên một cái rồi từ trên cao đem muốn đem đầu của Vân Phí bổ ra làm đôi, lúc này y đã động sát tâm. Vân Phí nhìn thấy thế công này của Chung Thư thì vẻ mặt lạnh lại, hắn không ngờ cái tiểu tử này vừa bắt đầu lại là xuất chiêu hiểm độc như vậy.

Bất quá Vân Phí cũng không tránh né, hắn nở ra một nụ cười lạnh nhạt nhìn một đao bốc cháy rừng rực tựa như nham thạch kia đang hướng xuống bản thân

Mọi người xung quanh trừ Hoa Chu lúc này cảm thấy cái nam nhân tóc trắng này đúng là không muốn sống nữa, một chiêu tàn độc như vậy mà hắn cũng không tránh né. Chỉ thấy khoảnh khắc khi lưỡi đao bốc cháy kia còn cách đầu hắn một gang tay thì lúc đó hắn lại xuất ra một cước thật mạnh vào đan điền của y, một cước này cũng khiến cho y bất ngờ văng ra khỏi đài và phun ra một ngụm tinh huyết. Không biết bằng cách nào mà thanh Viêm Nguyên Đao của Chung Thư lúc này lại đang ở trên tay hắn

Vân Phí chẳng nói chẳng rằng liền quăng thanh đao đỏ rực vào ngực hắn, lưỡi đao dưới một cái lực đạo vô cùng mạnh của hắn lúc này tựa như một cơn gió. Chớp mắt một cái lưỡi đao đó lại cắm phập một tiếng thật lớn vào ngực của Chung Thư

Thật ra nếu như Chung Thư ngay từ đầu đấu với hắn dưới góc độ là giao hữu thì y cũng không phải thảm như vậy, Vân Phí trước giờ đối với kẻ động sát tâm với hắn thì hắn cũng không nhân từ

Khán Đài phía bên dưới lúc này triệt để im lặng, vốn bọn họ cho rằng cái nam nhân tóc trắng này sẽ thua. Nào ngờ người ta ngay cả chiêu cũng không thèm xuất

-Thư nhi, Thư nhi..

Một cái lão giả vừa thấy cảnh này thì ngay lập tức bay lại Chung Thư, lão xét một chút thì liền thấy đan điền của y đã vỡ nát. Lòng ngực thì bị thanh Viêm Nguyên Đao kia cắm sâu xuyên thủng qua lưng

Lão giả này là sư phụ của Chung Thư, xét xong thấy Chung Thư từ thiên tài hiếm có trở thành một kẻ tàn phế, từ một người sống thành người chết thì lão lúc này rống lên một tiếng nói với Vân Phí

-Tiểu tử, hôm nay ngươi không chết. Lão phu không thề không làm người

Vân Phí nghe lão đe dọa thì nhíu mày nói

-Lão thất phu ngươi thích thì bước lên đây, tưởng dọa là lão tử sợ chắc

Lão giả lúc này không nói hai lời liền phi thẳng lên đài, lão tế ra hàng trăm thanh phi kiếm ý định muốn giết tên tiểu tử tóc trắng này một cách tàn nhẫn nhất

Nào ngờ lúc này Hoa Chu xuất hiện ngăn cản hai người, lão giả kia bức xúc nói

-Chưởng môn… nhưng

-Không có nhưng nhị gì hết, hôm nay vậy là xong. Về phần Chung tiểu tử có trách cũng trách số mệnh của nó thôi

Riêng Vân Phí lắc đầu một cái rồi lại chắp tay rời đi, Hoa Mộc từ khán đài nhìn thấy cái nam nhân đó không ngờ lại mạnh như vậy. Liền một cước đã đem Chung Thư đánh vỡ đan điền, lại còn quăng thanh đao kia để giết chết y. Nàng lúc này lại mơ hồ nói

-Chả trách tại sao hắn lại phách lối như vậy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN