Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 693: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Tắt Lửa Tối Đèn Mó Nhau
Tuyết Tâm ánh mắt nghi ngờ, cước bộ hơi hơi lùi về phía sau từ bên ao thắt lưng xuất ra một thanh đoản đao đề phòng. Mặc dù thanh âm vô cùng giống nhưng cách nói chuyện cùng với dáng người chiều cao hoàn toàn không khớp với nhau.
Theo trí nhớ của nàng, Đông Phương Bạch chỉ cao bằng nàng nhưng người đang năm nào so với nàng có vẻ còn cao hơn không ít. Mà võ công người này cũng vô cùng cao cường, Đông Phương Bạch tuy không yếu nhưng tuyệt đối không vào Nhất Lưu Cao Thử, chưa chắc mạnh hơn nàng bao nhiêu.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm hành động ngu ngốc đó đâu.” Diệp Thần cảm nhận được tình hình xung quanh khẽ cười nhắc nhở một cái.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Đồng phương hiền đệ đâu, ngươi đã làm gì hắn? Là ai phái ngươi tới đây?” Tuyết Tâm lập tức đưa đoản đao ra trước ngực mình phòng vệ thủ thế bày ra hỏi.
“Đông Phương hiền đệ của ngươi sao? Hắn hiện tại chính là đang nằm dưới đất rồi.” Diệp Thần thành thật mở miệng nói. Không nghĩ tới bị phát hiện sớm như vậy. Hắn còn chưa có sơ múi được cái lờ gì mới đau chứ.
“Ngươi… Ngươi… tên khốn nạn, ai sai ngươi làm như vậy.” Tuyết Tâm như nghe tin tày đình lập tức xúc động muốn cùng với tên khốn nạn này liều cái mạng.
“Ách, có việc gì sao? Ta chính là tự nhiên muốn làm như vậy. Cần gì người sai bảo?” Diệp Thần hoàn toàn không cảm nhận thấy mình nói sai cái gì. Hắn chính là nhét Đông Phương Bạch vào gầm giường cho nàng nằm dưới đất.
“Ta cùng với ngươi liều mạng. Để mạng lại đây.” Tuyết Tâm nước mắt đều lưng tròng. Người đàn ông nàng yêu bỏ rơi nàng, hiện tại Đông Phương hiền đệ cũng bị người hại, nàng còn có thể sống hay sao?
Không cần suy nghĩ nguy hiểm bảo thân, Tuyết Tâm lập tức lao tới đem đoản đao hướng thẳng sau lưng Diệp Thần đâm tới vô cùng dứt khoát. Dù sao trước khi trở thành một nữ nhân không động dao kiếm nàng cũng từng là một cao thủ trong giang hồ nữ ma đầu vạn người mệ.
Diệp Thần cảm nhận thấy thanh đoản đao đang đâm thẳng vào tim mình từ sau lưng liền khẽ cười một cái đưa ngón tay lên ngọn nến gần đó nhanh tay đưa hai ngón kẹp lấy tim đèn không có quay lưng ném thẳng về phía Tuyết Tâm đoản đan đang bay đến. Cùng lúc phất lên ống tay đem toàn bộ nến trong căn phòng bị gió thổi tắt.
Vụt,… ngọn lửa nhỏ lập tức bay thẳng lên đoản đao của Tuyết Tâm khiến nàng đem đoản đao đỡ lấy lùi lại. Giữ lấy tim đèn tại trên đoản đao không thể nó tắt. Nàng đưa ngọn lửa nhỏ tại đoản đao bên trên soi sáng nhìn xung quanh mờ mịt hướng trên giường nhẹ nhàng đi tới phất ra tấm màn. Tại trên giường người đàn ông vừa mới nằm đó đã biến mất không còn hình bóng, Mọi thứ đều trở nên tối tăm trừ nàng vẫn còn khẽ thắp sáng nhờ tim đèn hắt hiu dần chuẩn bị tắt trên đoản đao.
“Hừ… ma mãnh. Sử dụng bỉ ổi thủ đoạn, có gì xứng danh.” Tuyết Tâm khẽ cắn căn một cái nâng cao tình thần của mình. Kẻ này không tầm thường, đem ánh sáng của nến đều cho dập tắt. Còn tim đèn thì ném về phía nàng dính tại trên đoản đao của nàng để nàng lộ ra mình vị trí. Còn bản thân hắn thỉ ẩn trong bóng đêm chuẩn bị nàng mất cảnh giác liền ra tay.
“Nữ nhân ngươi có thể đâm ngươi tư sau lưng, lại cấm người khác sử dụng thủ đoạn? Quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp thì càng ngang ngược, càng không nói lý, càng khó nuôi. Hoa hồng thì luôn có gai xem ra không sai.” Diệp Thần tại trong bóng tối di chuyển không biết từ lúc nào đã đứng tại sau lưng nàng đưa miệng cắn nhẹ lên nàng tai lên tiếng.
“A… tên dâm tặc chết đi.” Tuyết Tâm cảm nhận sự quen thuộc đến kỳ lạ cả người đều run lập tức dùng đoản đao đưa đến soi sáng mình phía sau muốn đâm tới thì lại không thấy ai khiến nàng cảm giác vô cùng bất lực.
“Nữ nhân ngươi không thắng nổi ta đâu. Vẫn là bỏ xuống đoản đao chúng ta cùng bàn chuyện tình cảm thế nào?” Diệp Thần liền tại đằng sau nàng lần nữa ghé sát vào tai nàng nói.
“Câm miệng, ta phải trả thù cho Đông Phương hiền đệ.” Tuyết Tâm lập tức vung nhanh đoản đao về đằng sau nhưng đều không chém trúng thứ gì tức giận nói.
“Ồ? Vậy ngươi phải có bản lãnh này hẵng tính.” Diệp Thần tại trong bóng tối nhìn nàng khẽ mỉm cười khinh thường nói.
“Hừ, vậy sao?” Tuyết Tâm khẽ khinh thường vận lên mình nội công trong người. Sau đó liền đem đèn thổi tắt. Để mình cũng lặn vào trong bóng đêm. Vốn dĩ nàng muốn giữ bí mật về mình nội lực, những nội lực này đều là do tiên sinh đưa cho nàng thuốc ăn vào tích lại. Hiện tại nội lực của nàng đều có thể đạt đến Tiên Thiên Cảnh cao thủ. Tuy nhiên cảnh giới không theo kịp nên nàng không thể vận dụng quá nhiều.
Trở về Hắc Mộc Nhai nàng cũng không dám thể hiện ra, nhưng sớm muộn gì Nhậm Ngã Hành cũng sẽ cảm nhận được. Đến lúc đó hắn rất có thể sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp đem nàng nội lực hấp thu cho mình sử dụng, mà Doanh Doanh tại trong bụng nàng được thuốc của tiên sinh chăm sóc, đợi khi lớn lên chỉ cần có công pháp phù hợp cùng thêm chăm chỉ hẳn sẽ đạt được thành tựu không nhỏ. Nhậm Ngã Hành đã mất trí, nàng rất hiểu con người hắn. Hắn sẽ không bỏ qua cho Doanh Doanh, sẽ coi con gái mình là công cụ để hắn bước vào Tiên Thiên cảnh.
Trước khi bị hấp khô, nàng nghĩ đến tìm Đông Phương hiền đệ đem Doanh Doanh giao cho hắn chăm sóc. Còn thù lao chính là mình toàn bộ số nội lực này. Cuối cùng nàng sẽ đi tìm Nhậm Ngã Hành cùng với hắn liều một mảng. Hi vọng có thể để Doanh Doanh bình bình an an lớn lên.
“Công lực tự nhiên tăng mạnh? Nữ nhân này… xem ra không tầm thường.” Diệp Thần cảm nhận được Tuyết Tâm nội công tăng mạnh khẽ cười một tiếng.
“Hừ, chết đi.” Tuyết Tâm ẩn tại trong đêm tối đem kinh người nội lực tăng lên mình cảm nhận. Đem hơi thở của Diệp Thần làm manh mối tìm ra vị trí của hắn. Một đao đâm tới kinh người nội lực muốn nhất kích chí mạng.
Vụt… keng… Diệp Thần đưa hai ngón tay đơn giản nhẹ nhàng kẹp lấy đoản đao không chút nào mệt nhọc khẽ mỉm cười khinh bỉ: “Rất thông minh, ta công nhận có chút ngạc nhiên đấy. Kinh người nội lực như vậy, ngươi là người đầu tiên sau Đông Phương Bạch ta gặp có kinh khủng nội lực còn thuần khiết không có tạp chất vậy.”
“Ngươi… ngươi đỡ được?” Tuyết Tâm cảm nhận được đoản đao bị cản lại. Trong đêm tối nàng nhìn về phía trước cảm nhận được đối thủ đứng sát vào mặt mình nhưng không làm sao nhìn ra được hắn khuôn mặt.
“Chỉ một chút như vậy, ngươi cho rằng làm ta bị thương được hay là sao? Ngươi đều chỉ động tắt đèn, ta còn không biết lợi dụng đêm đêm tắt lửa tối đèn mó nhau thật sự là thất lễ không phải sao?” Diệp Thần cười đê tiện ôm lấy Tuyết Tâm bờ eo nói.
“Buông ta ra, dâm tặc. Ta cùng ngươi liều mạng.” Tuyết Tâm lập tức bỏ thanh đoản đao dùng quyền cước đánh tới cái này nam nhân cơ thể nhưng mỗi lần ra chiêu đều bị hắn dùng một tay đỡ lấy.
“Thật đáng yêu nữ nhân.” Diệp Thần đưa tay sờ nàng cái mũi nhỏ nói.
“Ngươi… cùng ta chết đi..” Tuyết Tâm nội lực tán loạn ý đồ dẫn bạo mình đan điền đem kẻ thù cùng với mình xuống mồ. Có lẽ đây là cách duy nhất nàng trả ơn Đông phương hiền đệ đã giúp nàng nhiều như vậy. Vào giờ phút này, nàng chỉ hi vọng Doanh Doanh có thể lớn lên an ổn.
“Muốn tự bạo?” Dễ như vậy sao?” Diệp Thần lập tức xuất ra một cây kim nhỏ mà Đông Phương Bạch vẫn hay sử dụng cắm vào trong Tuyết Tâm cơ thể ngăn chặn nàng tự bạo.
“Ta… tại sao ta không tự bạo được?” Tuyết Tâm lập tức nhận ra mình không thể tự bạo, cơ thể lập tức còn bất động liền sợ hãi.
“Hắc hắc, hiện tại đến giờ chúng ta bàn chút truyền tình cảm nhỉ?” Diệp Thần tại trong bóng tối đôi mắt sáng quắc nhìn gương mặt mỹ nhân, trong khi nàng vẫn không thể nhìn thấy hắn. Bế nàng đặt lên giường. Diệp Thần khẽ cởi ra nàng thắt lưng. Làn da trắng muốt sáng bóng cùng với hương thơm trên cơ thể nàng thu hút hắn mê loạn.
“Hức…” Tuyết Tâm phát ra từng tiếng nức nở như sắp bị xâm hại. Nam nhân tại sao đều như vậy chứ. Nàng cũng đâu phải loại gái đó đâu.
Diệp Thần nhìn nữ nhân nước mắt lưng tròng cảm thấy kích thích lạ kỳ từ trong quần rút ra con quái vật lên lòng súng muốn bắn đạn vào cái này mỹ nữ.
Keng… chúc mừng ký chủ lần nữa đang hay thì lại đứt dây đàn, giờ hoàng đạo đã tới. Ký chủ sẽ trở lại với con miêu gia thân phận.
“Móa, lão tử còn chưa có sơ múi được gì. Chó đẻ hệ thống… Meow…” Diệp Thần nghe tiếng hệ thống kêu lên nhìn mình món đồ vật vốn dĩ lớn tướng hiện tại biến thành nhỏ nhoi của loài mèo. Cùng với bộ lông xù béo ục ịch đều muốn khóc một dạng. Miếng ăn đều đến miệng còn rớt…hic…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!