Thiên Đạo Hệ Thống
Chương 701: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Dẹp Đường, Tao Còn Phải Cho Nó Bú
Nhìn đám người muốn tấn công mình, dựa vào loài mèo giác quan cùng với khả năng phán đoán nguy hiểm. Diệp Thần lập tức có thể cảm nhận hoàn cảnh chiến đấu xung quanh một cách trọn vẹn từ từng ngóc nghách một.
Bên trái có bảy người, đằng sau tám người, phải chín, trước mặt có tám người. Ba tên ẩn thân trên cây, bốn tên chuyên gia núp lùm. Tổng cộng ba mươi chín cái nhân mạng, có lẽ hôm nay chủ tiệm quan tài sẽ cần phải đóng ba mươi chín cái đâu.
“Không đến nỗi tệ với một con mèo… Meow…” Diệp Thần khẽ nhếch môi một cái khi cảm giác được ngũ giác của mình vốn mạnh hiện tại đã trở nên mạnh gấp mười lần. Tuy các năng lực khác bị giới hạn, nhưng vẫn không trở ngại hắn một chảo đem Tiên Thiên Cao Thủ tạp thành cám lợn.
Đám người lập tức bất ngờ rút kiếm thi nhau đưa kiếm hướng tới Diệp Thần muốn đem hắn trước tiên làm thịt. Một số thì nhắm tới Nhậm Doanh Doanh muốn đem đứa bé như nàng cướp lấy.
“Giết…” Một chữ vang lên trong đám người. Diệp Thần vẫn nhàm chán tại trong không gian hệ thống tìm kiếm đồ vật..
“Móa, thanh kiếm Oba-san đưa bổn miêu đâu rồi. Meow… thế nào toàn quần lót vậy chứ?” Diệp Thân đều có chút gấp gáp tìm kiếm mình thanh kiếm. Hắn cũng không có ngu dùng mình móng vuốt mèo đánh với kiếm. Biết đâu sứt mẻ gì thì sao.
“Này này… Meow đợi một chút coi… các ngươi điếc hả?” Nhìn thấy đám người xông lên, Diệp Thần tay không tấc sắt có chút bực mình nói.
“Oe…” Nhậm Doanh Doanh như cảm thấy được nguy hiểm khẽ kêu một cái. Lúc này lưỡi gượm giường như đã chạm sát vào Diệp Thần cơ thể chỉ kém một khoảng cách liền đem chạm vào hắn bộ lông.
“Ta đã nói là đợi rồi mà… Meow.. Muốn đứa trẻ này hả? Được rồi, các ông đi mà lấy nè. Meow…” Diệp Thần lập tức nhìn Nhậm Doanh Doanh nghĩ ra xấu xa ý tưởng.
Hắn đưa tay nắm lấy Nhậm Doanh Doanh trong chiếc chăn nhỏ ném thật mạnh lên trời trước mặt bao nhiêu cao thủ võ lâm hoàn toàn không có một chút do dự.
“Sao? Con mèo này… hắn… sao hắn dám… mau đỡ lấy… không thể để đứa bé bị tổn thương…” Đám người lập tức đều khựng lại không tiếp tục công kích Diệp Thần ánh mắt đều tập trung vào đứa bé trên trời.
Nhậm Doanh Doanh đứa trẻ đều bị dọa sợ đến phát khóc tại trên không. Diệp Thần ánh mắt nhanh chóng lấp lóe từ trong kho đồ hệ thống lấy ra thanh kiếm vỏ đen tuyền bằng đá. Không thể nghi ngờ chính là thanh kiếm mà Oba san đưa cho hắn sử dụng. Ở điều kiện chỉ có thể sử dụng nội lực này, thanh kiếm này so với Phi Thiên càng là phù hợp sử dụng vũ khí.
“Mượn tạm ngươi một chút Oba san… Meow… ” Diệp Thần đem kiếm rút với tộc độ kinh người ra khỏi vỏ ném chiếc mũ trên đầu mình lên trên không sau đó lập tức sử dụng tốc độ của loài mèo cùng với khả năng cảm nhận hắn có thể tăng tốc độ nhanh kinh khủng.
Cộng thêm độ sắc bén và khả năng sử dụng kiếm và nguồn linh lực truyền vào. Diệp Thần giống như vị tướng huyền thoại Mater Yi sử dụng tuyệt kỹ Alpha kết hợp với Chiến Binh Sơn Cước kỹ năng hạ sát những người xung quanh trong nháy mắt.
“Xoẹt… Vụt…” m thanh xé gió vang lên cho thấy tốc độ xuất kiếm khủng khiếp.
“Cái… Cái gì?” Trước khi kịp nhận ra chuyện gì xảy ra xung quanh đám người trái tim đã bị đâm thủng một lỗ.
“Bụp… bụp….” Diệp Thần trong nháy mắt đứng tại vị trí vừa kịp lúc đứa bé từ trên trời rơi xuống trong tay của hắn. Chiếc mũ cũng vừa lúc trở lại vị trí của hắn trên đầu cùng với tiếng động của những kẻ từ trên trời rơi xuống.
“Very Good… Meow…” Diệp Thần cảm thấy mình khá là ngầu đem kiếm thu vào vỏ.
“Phụt…” Kiếm vừa thu vào vỏ, từ tim của những thi thể cũng lập tức phun máu bắn lên như chào mừng chiến thắng. Con mèo vẫn đứng đó lạnh lùng nhếch miệng cười ôm đứa bé đã sợ tái xanh mặt trên tay chỉnh chỉnh mình cái mũ.
“Còn năm tên mặt lờ nữa nhỉ? Các ngươi vẫn còn muốn trốn đến bao giờ đây? Meow… miêu gia không có thời gian cùng các ngươi chơi.” Diệp Thần không có chút nào mất cảnh giác vẫy vẫy cái đuôi nói.
“Tốc độ ra kiểm nhanh, rất chuẩn, kiếm pháp rất lạ. Nhưng rõ ràng miêu gia ngươi hẳn đã quen với việc vừa chiến đấu vừa bảo vệ người khác. Có điều ngươi chơi bẩn như vậy, không phải là hạng tốt gì.” Một cái nữ nhân từ cây nhảy xuống cầm theo mình kiếm nói.
“Hừ, tà ma ngoại đạo. Mau buông ra đứa trẻ, nếu không đừng trách ta ra tay.” Bốn cái khác nam có vẻ như mất kiên nhẫn hơn cũng từ trên cây hạ xuống ra vẻ đạo mạo.
“Bổn miêu gia vốn đến từ Hắc Mộc Nhai, cần đếu gì chơi chính đạo. Kẻ sống là chính đạo. Meow…” Diệp Thần hoàn toàn không cảm giác gì nói.
“Hừ, quả nhiên là ma đạo. Ngươi bắt cóc Nhậm Doanh Doanh con gái của Nhậm Ngã Hành, hiện tại cả ma đạo chính đạo đều không chứa được ngươi. Đưa đứa trẻ ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.” Năm người khinh bỉ nói.
“Hừ, nực cười thật..Ta có thể sống chẳng ra chó ý lộn ra méo gì nhưng mà so với lũ du côn bạo lực,đầu thiếu não như các ngươi vẫn thích hợp làm cái nghề trông trẻ nhỉ? Ma đạo hay chính đạo miêu gia ta đã sớm chẳng quan tâm. Biết tại sao không? Bởi miêu gia mạnh, nếu thằng nào dám nói miêu gia yếu, tao sẽ dùng thanh kiếm này khắc tên trên mộ cho thằng đó. Còn đứng đó làm chó gì ý lộn làm mèo gì, dẹp đường ra cho, tao còn phải cho đứa bé bú sữa nữa. Ở lại tranh bú kẹt ý nhầm bú sữa à?” Diệp Thần rút kiếm trên lưng ra chỉ vào năm người nói.
Năm người cảm nhận kinh khủng luồng sát khí lập tức cảm thấy có chút sợ hãi lạ kỳ. Cái này… con mèo này rốt cuộc tại sao khiến bọn họ tự dưng cảm thấy sợ hãi vậy chứ. Kiểu giống như sau khi phịch bồ thằng nhân vật chính trước mặt nó, rồi nó đúng dạy thủ dâm trước ánh đèn phờ lát cùng âm thanh hùng hồn của chiến thắng như muốn đè mình ra phịch lại vậy.
Diệp Thần hắn hiện tại đã muốn hóa điên lên rồi đấy. Đứa trẻ khốn nạn này lại lần nữa tiểu trên hắn bộ lông nữa. Chó đẻ, ngươi có thể không đi tiểu trên người ta sao? Không biết đi vệ sinh cần tìm nhà cầu hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!