Thiên Đạo Thần Hoàng - : Hồng Tiêu Quán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Thiên Đạo Thần Hoàng


: Hồng Tiêu Quán



[Nguồn: https:// or https://.com]

Thành bắc tập thị do mấy chục cửa tiệm tổ thành, quy mô mỗi nhà không lớn, chỉ có nguyên liệu tối cơ bản để luyện chế phù lục và đan dược, phù lục cùng pháp khí cấp thấp giao dịch ở đây được đảm bảo, cơ hồ không có hàng giả.

Còn mấy điếm gia thực lực hùng hậu nhất Thanh Phong thành như Trân Bảo các đều tập trung tại thành nam. Các điếm gia này trừ các thương phẩm đặc sắc thì thỉnh thoảng lại được ủy thác tiến hành đấu giá những thứ khiến tu sĩ cấp thấp chỉ biết nuốt nước bọt.

Mới sáng sớm, Trần Vũ đã đến thành bắc tập thị.

“linh thảo cấp ba Thủy Lam Hoa, giá ba mươi viên hạ phẩm linh thạch… Thiên Huyền điếm cần mua Huyết Cơ Thảo với số lượng lớn… ”

Thành bắc tập thị treo đầy những khối bài thông báo bằng đá, bên trên dán đầy thông tin, phi thường hữu dụng với những tán tu cấp thấp như Trần Vũ, bất quá hôm nay hắn không nhìn đến mà đi thẳng đến một tiểu điếm có tên “Hồng Tiêu Quán”.

Hiện tại tin gì cũng không có tốc độ kiếm linh thạch bằng tự hắn đi bắt yêu thú sau đó bán cho các cửa hàng. Trần Vũ tuy có lúc thiếu kiên nhẫn nhưng mấy năm nay, người không có bối cảnh gì như hắn mà vẫn trú tại Thanh Phong thành, trừ đầu óc nhanh nhẹn ra, tối trọng yếu là hắn sợ chết… Hắn làm gì cũng cực kỳ cẩn thận, đi giết yêu thú đều chuẩn bị kỹ càng, lần này đi săn Âm Phong thú đương nhiên không ngoại lệ.

“Trần Vũ, đến rồi hả.” Vừa vào cửa, điếm chủ Hồng Tiêu Quán đã chú ý thấy, cười ha hả nghênh đón.

“Lão hồ ly”, thấy điếm chủ ra đón, Trần Vũ gọi thầm.

Điếm chủ là một lão đầu ngoài năm mươi, họ Hồ, quanh năm mặc áo mào vàng sẫm, vẻ mặt lão hồ ly chiếm một nửa khuôn mặt xem ra có vẻ đối với ai cũng nhiệt tình hòa thiện cực độ nhưng khi làm sinh ý thì cả người quen cũng không mềm lòng. Trần Vũ biết lão mấy năm nay, cả công pháp Nạp Khí Quyết hắn biết cũng mua ở đây nhưng chưa bao giờ kiếm được chút lợi lộc gì từ lão nên luôn gọi lão là lão hồ ly.

“Có Âm Phong đan không?” Trần Vũ không thích vòng vòng, trực tiếp hỏi luôn.

“Âm Phong đan? Có chứ, bất quá tiểu huynh đệ cần đơn dược làm gì?” Lão hồ ly toàn thân mặc áo vàng sẫm, có vẻ hơi bất ngờ vì từ đó đến giờ có thấy hắn hỏi mua đâu.

“Tại hạ muốn đi săn chút Âm Phong thú về bán, đương nhiên cần một viên Âm Phong đan phòng thân, vạn nhất bị Âm Phong thú cắn cho một cái, trúng âm độc, thì đi đời nhà ma sao” Trần Vũ tùy tiện tìm một lý do.

“Cũng phải, có Âm Phong đan giải âm độc thì không có vấn đề gì.” Lão hồ ly cười hắc hắc, đưa một ngón tay ra, “dù gì cũng là người quen, tiểu huynh đệ cũng biết giá rồi, một viên hạ phẩm linh thạch.”

Trần Vũ liếc lão hồ ly, “một viên Huyết Cơ đan, thêm một tấm Độn Thuật phù, cộng lại là bao nhiêu?”

“Một viên Huyết Cơ đan và một tấm Độn Thuật phù, giá trị một viên hạ phẩm linh thạch, thêm Âm Phong đan là hai viên hạ phẩm linh thạch.”Lão hồ ly tính giá xong liền báo lại cho Trần Vũ

Trần Vũ gật đầu gọn ghẽ, “Đây, hai viên hạ phẩm linh thạch!”

“Được!” Lão hồ ly cười cười nhìn linh thạch, sau đó thu hai viên hạ phẩm linh thạch vào tay áo.

Bên ngoài bắc môn Thanh Phong thành, Trần Vũ thân đeo một thanh kiếm trên lưng chạy hướng về phía ngọn núi màu xám xa xa.

Tuy phải tiêu hao hai viên hạ phẩm linh thạch tại chỗ lão hồ ly, bất quá Trần Vũ cũng nghe được từ miệng lão cách phía bắc Thanh Phong thành ba trăm dặm, cạnh khu rừng Âm Phong Cốc có không ít Âm Phong thú hoạt động nơi đó.

Thiên Vân Tông bố trí truyền tống pháp trận tại nhiều nơi ngoài Thanh Phong thành, nhiều tu sĩ cấp thấp không có pháp bảo phi độn đều nhờ vào truyền tống pháp trận khứ đến nơi muốn đến, nhưng dù cực kỳ gần thì sử dụng một lần cũng phải giao nạp ít nhất hai đến ba viên hạ phẩm linh thạch, mạt rệp như Trần Vũ đào đâu ra linh thạch mà đi nên bình thường đều đi bộ.

Lâu dần, dù không sử dụng Độn Thuật phù nào, Trần Vũ vẫn chạy nhanh như bay, gần trưa là đến được Âm Phong Cốc.

Âm Phong Cốc này rất rộng lớn nhưng quy mô không bằng Thanh Phong sơn, trong đây được âm phong khí bao quanh suốt năm, rừng cây rậm rạp, trong đây có Âm Phong thú thường xuyên qua lại, chỗ này rất ít người vào ngày hôm nay, nên lúc này ngoại trừ Trần Vũ thì không còn ai khác nửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN