Thiên Địa Kỳ Phạt
Chương Demo
Hồng Vũ lao về phía trước với tốc độ ngày một tăng cao, cả thân hình của hắn lướt đi như lưu tinh khiến không khí bạo tạc “Ầm!Ầm!” liên tục.Mỗi lần chân hắn đạp ra, sẽ có khí lưu điên cuồng vọt ngược về gây nên những khó khăn không nhỏ cho truy binh.
Thế như vẫn như cũ theo sát phía sau là Đổng Mẫn, mười hai vị Hải Tôn, cùng hàng tá Thủy Nặc Binh.Bọn người này không cố hết sức đánh nhau với Hồng Vũ trên đường đi, cốt chỉ là để hắn ngày càng bị dồn sâu vào trận doanh của Huyết Thổ Ma Thánh.
Lúc đó sẽ tự khắc có người đối phó tôn hung nhân này.
Càng bay xa, càng có sự khác biệt lớn giữa kẻ đạp không mà đi với kẻ sử dụng nội lực thúc dục cánh để đằng không.
Đạp Không chẳng hề khó, khó ở chỗ là ngươi có thể điều khiển không khí hội tụ thành cái bàn đạp được hay không?Ngoài ra, còn cần đông đặc chúng đến một trình độ nhất định đủ để có thể tạo ra lực phản chấn khi đạp vào.
Nói đơn giản, chỉ cần là Khống Khí Giả, mọi chuyện sẽ diễn ra như thể thiên kinh nghĩa địa, lưu loát và hoàn mỹ vô khuyết.Một khi làm được điểm này, việc phi hành trở nên dễ dàng hơn nhiều, Hồng Vũ như một con chim vốn sinh ra để tùy tiện chu du trên bầu trời rộng lớn.
Ngược lại, để bay lên thì nội lực như bị một cái miệng hố không đáy liên tục nuốt vào, dần dà sẽ giảm sút về số lượng lẫn chất lượng nội lực do việc tái tạo nội lực của cường giả dưới Thánh cấp có hiệu quả không cao.Cho dù là Hoàng cấp cường giả cũng khó có thể ung dung tự tại mà đằng phi với một tốc độ kinh khủng như Hồng Vũ đang làm.
Hồng Vũ dựa vào cái ưu thế này, nhất thời đã có dấu hiệu bỏ lại truy binh trên diện rộng.Cho dù đó là những tinh nhuệ nhất của Hải Tôn vốn có phi đội đỉnh cấp ở bên ngoài Tây vực lẫn Thủy Nặc dung nhập vào nước mà tiến tới.
“Công kích hắn, ta sẽ tạo thuẫn bài phòng hộ, khoảng cách quá xa, tên này không tạo ra phản kích nguy hiểm trí mạng được” – Đổng Mẫn cắn chặt răng làm ra quyết định cuối cùng trước khi Hồng Vũ hoàn toàn biến mất trước mặt hắn.
Bạch bào Hải Tôn nhân như cắn thuốc kích thích, những khuôn mặt vốn dĩ hiện lên nét ngưng trọng vì phải phi hành với một cường độ quá kinh khủng chậm rãi biến đổi thành lãnh khốc.
Từng cái cung tên, trọng cung, đoản cung có, trường cung có xuất hiện từ hư không mang theo những đọt quang mang thần thánh hiện lên bên người mười hai vị Hải Tôn.
Một thế trận mang hình thú kì dị nhanh chóng hiện ra, biên độ dao động của nội lực giữa mười hai người rất lớn, mắt trận được hình thành lấy Tiêu Diễm làm chủ giác.
Hải Tôn xưa nay nổi tiếng làm việc cẩn trọng, không tùy tiện xuất kích, nhưng một khi đã ra tay hoặc là tiên phát chế nhân hoặc là kinh đào hải lãng.
Mười hai thân ảnh đồng loạt rớt lại phía sau, lúc này cơ thể Đổng Mẫn biến lớn, 2 cánh chim đỏ đậm theo phương ngang mở rộng ra rồi cả người hắn cấp tốc xoay vòng, một phong quyển huyết sắc lấy thanh thế phô trương cái địa xuất hiện, không quá một nhịp thở hắn thành công biến thành một đầu Dị Long với lân phiến dày đặc.
Vốn là bán Hoàng, Đổng Mẫn thế mà giờ phút này còn mạnh hơn tân Hoàng chừng vài lần, nói rõ hắn không chỉ đơn giản dùng bí pháp để phá bình chướng trở thành Hoàng cấp mà giống như đây mới chính là bản thể hùng mạnh nhất của hắn.
Lân phiến nhanh chóng bay ra khỏi cơ thể Dị Long rồi tạo thành một cái thuẫn với một quy tắc sắp đặt cùng cộng hưởng tưởng như vô ý nhưng phát ra luồng up áp khổng lồ.
Một mũi tên bạc cũng ngay lúc đó hình thành, tiếng “Đinh” nặng nề vang lên rồi khí lãng như bị chẻ đôi, một đường máu nhanh chóng được mở hướng thẳng đến thân thể Hồng Vũ.
Hồng Vũ hơi nhíu mày quay đầu lại, hắn cơ bản coi lân phiến như không, mà ánh mắt gắt gao nhìn về mũi tên bạc đang ngày một lớn dần.
Hắn không chần chờ, dừng ngay lại, từ từ, cũng cẩn trọng, dường như là mang theo một tâm tình thành kính nhất đưa tay lên.
Một chiến kỳ, thân cao tròn 1 trượng có thiêu khắc cực kì nhiều những kí tự tối nghĩa, những đồ án u uất, tỏa ra “Thế” tràn đầy như biển lớn, vô tận
như tinh không, trống rỗng xuất hiện trên bàn tay của hắn.
Những áng mây trời chậm rãi rục rịch, tựa như bị triệu hoán mà bắt đầu xoay vòng lấy Hồng Vũ làm hồng tâm, khí trời bắt đầu lạnh dần, những hạt mưa liên tục nhỏ giọt từ thiên không vốn dĩ thanh bình giờ phút này đen kịt một màu mây trải dài đến tít tắp vô định.
“Thiên Địa bị dẫn động?” – Đổng Mẫn chói tai hét lớn, ánh mắt đã muốn nứt ra.Tên này tưởng truy binh thật sự muốn giết hắn chăng, cần gì làm quá mức như vậy?
Đổng Mẫn thật sự gấp muốn khóc lên, thằng này không biết nặng nhẹ à!?
Dưới chân hắn, từng đợt sóng lớn bắt đầu hình thành, nhỏ có thủy triều vài trượng, lớn có sóng thần trên mười trượng và còn không ngừng tăng lên.
Đổng Mẫn tràn vào khiếp sợ, chỉ là càng sợ, càng có một thứ gì đó trong hắn trở nên điên cuồng hơn.Một con đường cầu sinh chỉ sợ phải lao vào trong biển lửa mới có thể nắm lấy!
Ánh sáng trên mặt biển Vô Định Ma Hải dần biến mất, lúc này một cơn bão lớn đã hình thành, từng khắc một từng khắc một có vô số cuồng phong thổi quét khắp nơi.
Hơi lạnh thấu xương khiến Hải Tôn 12 vị trầm mặc không thốt nên lời, từng đóa tiên huyết bỗng nở rộ hòa vào bầu không khí cực độ áp bức.
Khí thế tăng lên kéo theo quang mang của mũi tên bạc ngày càng chói mắt, đó là thứ ánh sáng ẩn chứa hi vọng lẻ loi đối diện với bầu trời u ám vô tận tưởng như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng nó vẫn cứ ngoan cường như thế…
Hồng Vũ hai mắt lấp lé thứ ánh sáng xanh lam kì dị, hắn quét mắt đến đâu, ở đó dường như lạnh hơn vài phần.
Khí tức của Đổng Mẫn đang ngày một yếu dần, từng miếng lân phiến của Dị Long bị cuồng phong chèn ép đến rung rẩy một cách bất lực thảm thương.
Hồng Vũ thế nhưng không có đình chỉ tỏa định lấy hắn bằng thần thức của mình, đôi mắt mềm mại ngân ngấn nước nhìn thẳng về mũi tên bạc.
Một tiếng trầm thấp vang lên trong đầu hắn:”Từ Thất Long trở xuống, đem ra hết đi” cùng lúc đó một cổ lực lượng thần bí tràn vào thể nội của Hồng Vũ.
Vốn là 2 mắt phảng phất màu lam ngọc, một bên mắt phải của Hồng Vũ chậm rãi biến thành ám kim sắc.Ngay lúc này, chiến kì vốn héo rũ trở nên trung khí mười phần, điên cuồng khua động, một tia sáng lam sắc từ đó xuất hiện.
Mũi tên bạc như chưa từng xuất hiện, thân ảnh mười hai Hải Tôn trầm mặc đứng trên bầu trời.
Lam quang mang không bởi vì thế mà đứng im bất động, lấy tốc độ khó tin nhất đối với thường nhân vươn ra thành 1 cái trảo lớn chụp tới không khí!
“Ầm!”
“Ầm!Ầm!”
“Ầm!Ầm!Ầm!”
khí lãng trên trời bị bạo tạc đến thiên hôn địa ám, cả Vô Định Ma Hải như lay động nhẹ, sóng biển bị đánh dạt ra theo một vòng bán nguyệt lớn.
Sau lưng Hồng Vũ hình thành từng đợt sóng thần đánh mạnh vào những hòn đảo phụ cận, trái ngược hoàn toàn với quang cảnh bình yên ở phía đối diện.
Sóng biển lặng im, cuồng phong ngừng thổi, những mảng đen kịt trên bầu trời bị đánh dạt ra để lộ một vùng mây trắng với ánh sáng vàng óng chiếu xuống từ thiên khung.
Lúc này, bàn tay lam sắc để lộ ra một con mảnh thú điên cuồng cắn xé tìm đường tiến tới, là một đầu Bạch Hồ, thân thể bạch sắc của nó kéo dài trông rất không giống với lẽ thường, cái đầu lớn hơi bị móp méo và ánh mắt nó lộ ra kim quang sáng lạn.
Dần dà, đầu Bạch Hổ trở nên ngưng thực, hình dạng cũng trở nên kì vĩ uy mãnh, kim quang càng lúc càng khó khống chế, nó cắn xé luồng Thủy lực của Hồng Vũ, nháy mắt trong lúc nó sắp thôn phệ phân nửa Thủy Trảo, kinh biến!
Thủy lực cấp tốc thối lui, sau khi biến hình trong chốc lát, nó nhường chỗ cho một cái miệng lớn chứa đầy răng nhọn lao tới, hai sợi râu rồng, hai chiếc sừng bén nhọn, long nhãn cao hơn cả trời.
Thủy Long vừa xuất hiện khinh thường cùng Bạch Hổ cận thân tác chiến, nó “Grào!Grào!Grào!” phun ra vô số Tuyết Tinh bao lấy Bạch Hổ, từng đoàn mê vụ bốc lên sau đó chỉ chừa lại kim quang tán loạn.
Long nhãn hướng về phía Đổng Mẫn lộ ra vài cái thần sắc phức tạp, Hải Tôn thế nhưng hoàn toàn bị xem nhẹ, Thủy Long còn chẳng hề liếc qua.
Sau đó, nó rút về bên cạnh Hồng Vũ, bấy giờ mới có thể nhìn rõ là cơ thể nó nó bắt đầu từ cán của chiến kỳ, tựa như sinh ra từ đó, một thân rồng dài có 1 dẫn (10 trượng).
Quấn mình phủ phục bên cạnh Hồng Vũ, Thủy Long cũng không có bất cứ hành động gì theo sau.
Hải Tôn lại một lần nửa khởi động trận pháp, khí thế lại là kéo đi xuống.
Phong cảnh bão lớn lần nửa cắt cứ bầu trời, Hồng Vũ đứng đầu làm kẻ chủ giác, lúc này, khí thế Hồng Vũ viễn siêu Hoàng giả, đi vào Bán Thánh.
Khí độ bá tuyệt của Bán Thánh đứng cạnh chiến kỳ vẫn còn quá mỏng manh, phảng phất như một con thuyền chu du trên một đại dương bao la.
12 vị Hải Tôn đình chỉ tiễn thuật,11 khuôn mặt từ sợ hãi chuyển sang điên cuồng, nét cười kéo dài trên nhân diện, một tia sáng từ trên cao chiếu xuống, một tia sáng thuần túy là kim sắc, một tia sáng nối liền đội hình của Tiêu Diễm với Thiên Khung.
Từ đó cũng mọc ra vài sợi xích vàng kim thả xuống mặt biển…
Tiêu Diễm đứng đầu duy trì bộ mặt lãnh khốc của mình, nếu nhìn kĩ, nhiều hơn là mấy mảng thanh minh bên trong tử sắc đồng tử của hắn.Hắn chợt phun nhẹ ra một ngụt trọc khí, văng vẳng lên một tiếng kinh hô náo động toàn bộ bầu trời:
“Thánh Khí, thật là Thánh Khí, chẳng trách, chẳng trách, ai..!”
Rồi Tiêu Diễm buông tha chống cự tia sáng kim sắc đang cố thôn tính 12 vị Hải Tôn, sau sự kiện này, toàn bộ các Hải Tôn nhân chìm vào Kim Sắc Hải Dương.
Một tiếng rống giận to lớn nổ ra, đinh tai nhức óc:”Vạn! Biến! Kỳ! Chẳng trách giữa chúng ta có duyên nợ muôn đời, chế ra Tứ Linh Chư Thần Tiễn dành ra cho các ngươi, liền đánh trận đầu với các ngươi!”
Hồng Vũ nhíu mày, hắn rất không thích tiếng rống có thể đem Vô Niệm Chi Tâm của bản thân hắn đánh vỡ!
“Ha ha, tặc thần thú vị, Tứ Linh còn tế ra làm tiễn, rất tạm được, ha ha, rất tạm được!” – tiếng cười mang theo ý vị càng cuồng bá hơn trống rỗng xuất hiện, thế nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi làm người ta nghẹn uất, đây là muốn thể hiện cảm xúc gì?
Tiếng cười dở dở ương ương này kích thích kim quang càng chói lọi hơn, khí trời bạo động, từng cột sáng phá vân vụ đen kịt chiếu xuống.
Một hư ảnh cự nhân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được xuất hiện rồi biến lớn, hai chân như thái sơn áp đỉnh đạp trên mặt nước mà đứng, hai tay giang ngang dài đên mấy trăm trượng, trên đầu có mũ quan vuốt nhọn về sau, lấy trăng khuyết làm sừng.
Một cây cung theo đó xuất hiện, cung đã quá mức dài nên không thể đặt theo phương dọc, mà phải sang ngang, kéo dài vô biên không nằm trong phạm vi còn có thể cảm nhận được của Hồng Vũ – một vị Bán Thánh!
Cự nhân hình thành, áo giáp vàng kim từ dưới làn da của hắn nổi lên rồi bao bọc lấy thân ảnh nối liền trời đất kín mích.
Hai cánh trắng rộng lớn như có thể tải thiên vươn ra, không đình chỉ phe phẩy theo một nhịp điệu thần thánh nào đó.
Đến đây, hắc vân đã bị đánh bay hoàn toàn, bầu trời, mặt biển lại tràn ngập trong ánh sáng nhu hòa của Đại Nhật.
Cự nhân lấy một tốc độ chậm chạp bay đến gần Hồng Vũ.Tốc độ chậm đến thái quá nhưng khi gắn với thân ảnh cao lớn tuyệt luân thì không có gì không ổn.
Hồng Vũ đứng im bất động, hắn lấy chiến kỳ, ngay ngắn cùng trang nghiêm đeo trên lưng, hắn trùng người xuống rồi độ cao lăng không giảm dần.
Cho đến khi hắn hoàn toàn đạp nước mà đi, chiến kỳ điên cuồng hút lấy Thủy lực trên mặt biển, một thân ảnh nhỏ bé cứ như thế tiến lên.
Từng nhịp thở là một hư ảnh Thủy Long hiện ra, cho đến khi có đủ 7 đầu thì dừng lại, Thất Long tề tụ quanh người Hồng Vũ, rồi được hắn vác trên lưng.
Từng nhịp thở là một lần huyết sắc bao quanh Đổng Mẫn càng dày đặc.Cho dù bầu trời và mặt biển có dao động kịch liệt đến như thế nào, cũng không mảy may đến gần hắn trong vòng 5 trượng.
Từng nhịp thở kéo gần khoảng cách của Hồng Vũ và Cự Thần trên trời.
Sóng lưng thẳng tắp dường như không thể trùng xuống, hắn bước ra từng bước chậm chạp như đeo gông cùm xiềng xích nhưng ổn trọng khó nói nên lời.
“Chân Hồng Vũ, cho bọn người kia thấy “Chân” là như thế nào đi!” – tiếng của một lão nhân, một lão nhân với giọng điệu hết sức bình tĩnh vang lên.
Hồng Vũ ngẩng mặt lên, con ngươi ám kim cấp tốc xoay vòng, giống như là theo chiều kim đồng hồ, cũng giống như ngược chiều kim đồng hồ, càng giống như là cả hai, quỷ dị khó tả.
“Hà hà, lần đầu ta gặp khí tức Chân Thần cũng không tránh nổi run sợ, ngươi vì sao lại phải cảm thấy không thoải mái?Huống chi lần này không đơn giản chỉ vỏn vẹn là một tia khí tức mỏng manh thôi đâu, nào, cứ tiến lên mà đập thằng đó!” – Câu nói này vang lên trong đầu Hồng Vũ rất mực bình tĩnh, ý vị thì càng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Thân ảnh đầu đội hắc quan chỉ lộ ra cặp đồng tử thông thiên, trường bào màu lam đậm, hộ uyển hắc sắc, lưng cõng chiến kỳ, chiến kỳ cõng Thất Long, cứ thế bình thường tiến lên.
Hồng Vũ bình thản đi ra từng bước…
Rồi, hắn bay lên…
Cự Thần nghiên người về sau kéo căng dây cung…
Dị Long gầm thét “Gràoooooo” kinh tâm động phách…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!