Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 193: Thương Linh Luận Kiếm (8)
Một tiếng \”chờ” này như tảng đá phóng tới phá vỡ cục diện hiện tại, trong khoảnh khắc liền cải biến thế cục.
Đang lúc mọi người hơi ngẩn ra vì biến cố này, người từ góc tối kia bỗng nhiên bay vút ra. Vị trí hắn xuất hiện cùng với hướng phát ra tiếng quát vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Hắn cũng không hiện thân nơi Sử Yên Nhiên cùng Tự Vũ giao chiến mà là xuất hiện hơn một trượng sau lưng Phong Bất Giác.
Người này một thân áo xanh, cách ăn mặc không khác gì Vương Ngạo trên mặt đất. Bởi vì động tác cực nhanh, lại cố ý che dấu, dù Phong Bất Giác bị tiếp cận cũng không thấy rõ diện mạo hắn, chỉ biết đó là một hán tử mặt chữ điền, thân hình cao lớn, thân thủ kiện tráng bất phàm.
Phong Bất Giác kịp phản ứng, liền trong chớp mắt chuyển sang tư thế đón địch, thật không ngờ mục tiêu của vị khách không mời mà đến này căn bản không phải là hắn.
Chỉ thấy người đang giết tới kia gầm một tiếng hổ rống, trở mình tung chưởng, ầm ầm đánh xuống, hướng về phía tử thi trên mặt đất. Một chiêu này uy thế kinh người, khi đánh ra âm vang rầm rầm, giống như sấm sét.
Phong Bất Giác trong chốc lát đã hiểu ý đồ của người này, nhưng hắn đã bất lực. Thi thể Vương Ngạo bị chưởng lực mãnh liệt như nước thủy triều của người này đánh cho vỡ vụn, nửa người bị đâm đầy tiêu đinh kia lập tức xương cốt thành phấn, nội tạng giàn giụa.
Người nọ làm xong việc này, lập tức hướng Sử Yên Nhiên kêu một tiếng: \”Đi!” Đồng thời hắn hướng phía Phong Bất Giác ở phía trước vung một chưởng bức lui.
Sử Yên Nhiên tựa hồ cũng nhận ra gì đó, nàng đã biết người tới là ai. Vì vậy nàng xoay người đi nhanh, đồng thời vung tay tản ra hơn mười cây tiêu đinh để yểm hộ đường lui của mình.
Tiêu đinh bay tới lần này, vô luận tốc độ hay là lực đạo đều không lớn, chỉ là số lượng nhiều, phạm vi cũng rộng, khiến cho Tự Vũ cùng tiểu thán gần đó đều không thể không tránh lui hay đón đỡ một phen. Rất hiển nhiên Sử Yên Nhiên gấp rút rời đi, cho nên tinh lực chủ yếu đều tập trung vào khinh công, ném ám khí chỉ để câu giờ truy binh mà thôi.
Tên nam tử kia cùng Sử Yên Nhiên cùng hướng về một chỗ, dùng hư chiêu thối lui, các người chơi thực sự không có cách nào đuổi theo. Đối mặt với hai người võ nghệ cùng khinh công cao cường, giữa năm người chơi, người duy nhất có năng lực truy đuổi khoảng cách dài chỉ có một mình Phong Bất Giác, hơn nữa hắn còn phải liên tục bảo trì trạng thái linh thức tụ thân thuật, nếu không không thì không còn gì để nói. Thân thủ Tự Vũ tuy tốt hơn Giác ca nhưng dưới điều kiện tiên quyết là nàng không có kĩ năng hỗ trợ, nàng chỉ có thể dùng tố chất thân thể để đuổi theo hai người này. Muốn vậy, phải được cấp 25 cái đã. Hiện tại là không được.
“Chuyện gì mới xảy ra vậy?” Tiểu thán hỏi.
Phong Bất Giác còn chưa có trả lời hắn, Bi Linh đã đi tới mở miệng trước nói: \”Không phải đã quá rõ ràng rồi? Chúng ta sắp phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.”
“Hả?” Tiểu thán vẻ mặt mờ mịt.
Thần sắc Tích Bộ thiếu gia không khác tiểu Thán là mấy, \”Là sao a?”
“Không phải là rõ mồn một à…” Phong Bất Giác lúc này đã giải trừ linh thức tụ thân thuật, nói: \”Hiện tại thi thể đã hoàn toàn thay đổi. Chuyện đã xảy ra nơi này, hai người kia muốn nói như thế nào, thì nó là thế đó.” Hắn hướng phía thi thể Vương Ngạo đi đến, \”Từ lời nói của nữ nhân kia thấy nàng không muốn bị người khác biết mình là hung thủ. Mà chúng ta, lại đúng lúc mà thấy nàng giết người.
Từ góc độ của nàng, có hai lựa chọn.
Thứ nhất, mặc kệ thi thể, dưới tình huống không hiện thân trực tiếp bỏ chạy.
Thứ hai, giết sạch chúng ta để diệt khẩu.
Nàng chọn cái thứ hai, điều đó đã nói lên… võ công hoặc là ám khí nàng dùng rất được nhiều người trên giang hồ biết đến. Nàng cảm thấy dù cho chúng ta không thấy mặt hung thủ, chỉ cần xem qua thi thể liền sẽ biết hung thủ là ai. Vì vậy, nàng vừa thấy có người ở gần, liền quyết đoán ra tay.”
“Ah! Cho nên ngươi lúc đầu mới nói mấy câu \”Ta không biết ngươi, cũng không biết hắn’ còn có \”Thi thể mặc ngươi xử trí’…” Tiểu thán bừng tỉnh đại ngộ nói.
Phong Bất Giác gật đầu: \”Ta lúc ấy đã đoán được ý nghĩ của nàng, liền muốn hòa bình giải quyết, nhưng nàng hiển nhiên không tin tưởng chúng ta. Đương nhiên, đây cũng là chuyện thường tình. Nếu như nếu đổi lại là ta, ngay thời điểm phạm tội lại bị mấy người lạ thấy, ccho dù bọn họ chân thành mà tuyên thệ nói sẽ thay ta giữ bí mật như thế nào, ta cũng sẽ không tin tưởng loại hứa hẹn này, bởi vì đến cuối, sự tình tám thành sẽ trở thành bọn họ dùng cái này để vơ vét tài sản của ta. Nói thật, bọn hắn nếu không vơ vét tài sản ta, ta ngược lại còn cảm thấy bất an.”
Phong Bất Giác vừa nói, lại ngồi chồm hổm bên cạnh thi thể: \”Về sau xuất hiện người nam nhân kia chỉ sợ đã từ một nơi bí mật gần đó quan sát đã lâu, hắn vốn tưởng rằng không cần tự mình ra tay, nữ nhân kia có thể giết sạch chúng ta, cho nên chậm chạp không hiện thân.” Hắn như có điều suy nghĩ nói: \”Những cao thủ võ lâm trong kịch bản này tựa hồ cũng có thể thông qua quan sát biết được mấy người chúng ta không biết võ công, hoặc là nhìn ra chúng ta không có nội lực, ta thấy một nam một nữ vừa rồi cũng không ngoại lệ.” Hắn dùng cờ-lê chơi đùa tiêu đinh bên trong đống thịt nát, để tới trước mắt nhìn: \”Bất quá tình huống thực tế là năng lực chiến đấu của chúng ta xa xa vượt ra khỏi dự đoán của bọn hắn. Nhưng việc đã đến nước này, nữ nhân kia chỉ còn một đường gắng gượng, cho nên tên nam tử kia thấy tình thế không đúng liền nghĩ ra một kế sách…”
Phong Bất Giác đã bắt đầu tìm kiếm trên phần thi thể tương đối hoàn còn lại, mong từ trên người hắn tìm được vài món vật phẩm: \”… Hủy thi diệt tích.” Hắn lại dùng một loại ngữ khí tán dương mà nói: \”Giờ thi thể thành bộ dáng như vậy, bọn hắn đại khái có thể nói là mấy người chúng ta giết người này, mà hắn và nữ nhân kia, đúng lúc đuổi tới, cùng chúng ta mà một hồi kịch chiến, cho nên ám khí mới có thể tán lạc gần đó.” Hắn cười lạnh một tiếng: \”Hừ… Tên kia lúc lao tới trước kia sớm đã quan sát được một lúc, đã tính toán chu toàn. Hắn trong lúc khẩn cấp cứu nữ nhân đang lâm nguy kia đồng thời giương đông kích tây, cố ý dùng thanh âm nhiễu loạn tầm mắt của chúng ta. Sau đó hắn đột nhiên xuất hiện, hướng phía thi thể bị dính nhiều ám khí, một kích xử lý.
Nếu thi thể hoàn hảo, ám khí đâm vào trước và sau khi chết chắc chắn là có chỗ khác nhau, chỗ nào là vết thương trí mạng cũng có thể theo dấu vết mà lần theo. Nhưng bây giờ… Cho dù chúng ta xuất ra một khối thịt nát có ám khí cũng không nói lên được cái gì. Dưới cái dạng này, nói hàng này bị võ công gì đánh chết mà chả được, nói là bị dã thú cắn chết chắc cũng có người tin.”
“Oan ức này chúng ta chẳng phải là phải gánh rồi?” Tích Bộ thiếu gia hỏi.
“Không sao cả.” Phong Bất Giác trả lời, hắn từ trên thi thể thật sự là tìm không ra cái gì, đành phải nhún vai đứng lên nói: \”Tái ông thất mã, an tri họa phúc*…”
“Ý ngươi là sao?” Tiểu thán hỏi.
Lúc này, Tự Vũ nói một câu: \”Muốn phô trương thanh thế?”
“Thông minh.” Phong Bất Giác mỉm cười, hướng nàng trừng mắt nhìn.
Bi Linh nói tiếp: \”Đây quả thật là cũng là một biện pháp…”
Tích Bộ thiếu gia vẻ mặt không hiểu: \”Cách mấy người các ngươi trao đổi quá nhanh a! Nãy giờ đang nói cái gì vậy?”
Phong Bất Giác quay đầu nhìn hắn và tiểu thán cười nói: \”A… Đến ngày mai, các ngươi sẽ hiểu.”
– —+-++++——–
– ————————
*Hckt: Tái ông thất mã, an tri họa phúc là một câu thành ngữ được lấy từ câu chuyện trong sách Hoài Nam Tử, ý là họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh.
Nếu ai hứng thú có thể đọc câu chuyện mà mình trích dưới đây:
Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ, có nuôi một con ngựa. Một hôm con trai ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất tăm. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tĩnh nói: “Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi”.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: “Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi”.
Con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa này chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Một lần, con ông lão không cẩn thận để ngựa hất xuống, té gãy xương đùi, bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua này lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: “Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa này mà được phúc”.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lược Trung Nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!