Thiên Duyên Kiếp - Chương 29: Trở về Lục gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Thiên Duyên Kiếp


Chương 29: Trở về Lục gia


Lão nhân thần bí đi rồi không khí của phường thị bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Trần Lâm cũng không có thời gian tham gia phiếm luận với bọn họ, hắn tìm một tên chấp sự khác để bán đi số vật phẩm không dùng đến, tiếp tục thu mua các loại phù lục, công pháp phù hợp với mình. Đáng tiếc, trong phường thị đa số công pháp đều là nhân giai công pháp, Trần Lâm muốn kiếm một loại công pháp giống như hai môn công pháp “huỳnh long xuất động”, “huỳnh long độc kiếm” (*) là điều không thể nào. Tên chấp sự thấy Trần Lâm một lần đem ra nhiều đồ để trao đổi như vậy không khỏi mồm mép cứng đơ. Hắn chưa từng thấy qua một tên tu sĩ luyện khí cảnh nào có thể săn giết được nhiều yêu thú đến như vậy. Đây là chưa kể Trần Lâm khoảng thời gian trước đã ở dịch trạm trao đổi đi hết mấy phần rồi. Số linh dược dưới năm trăm năm tuổi Trần Lâm cũng đem ra đổi thành các loại đan dược, hoặc là linh thạch. Hắn nghe nói là một tháng nữa ở trong phường thị sẽ có một buổi đấu giá hội cỡ lớn. Hắn hy vọng mình có thể kiếm được vài món đồ tốt. Thấy Trần Lâm đang có ý định rời đi, tên chấp sự có chút ngập ngừng nói:

– Lâm công tử, tiểu thư có dặn dò, nếu công tử đã trở về thì đến chỗ nàng gặp mặt.

Trần Lâm hơi nhướng mày nhìn hắn, tiểu thư như trong lời của hắn không biết là Lục Hầu Nhi hay là cô nàng Lục Tiểu Thanh. Nhưng đằng nào hắn cũng trở về rồi, gặp hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Hắn khẽ gật đầu, rồi đặt vào tay tên chấp sự hai viên hạ phẩm linh thạch. Đừng thấy chỉ có hai viên linh thạch mà nghĩ rằng hắn keo kiệt. Phải biết, một cái chức vụ chấp sự nho nhỏ ở phường thị mỗi tháng cũng không cầm đến được hai mươi viên linh thạch. Trần Lâm mới gặp mặt mà hào phóng như vậy, tên chấp sự không khỏi mừng rỡ mà ríu rít cảm tạ.

Trần Lâm chậm rãi đi trở về Lục gia, hiện tại trong khuôn viên gia trang của Lục gia mọi người đang qua lại rất là khẩn trương. Chỉ còn không đến ba tháng nữa là kỳ tỷ thí đại hội giữa các đệ tử tinh anh của hơn mười cái gia tộc lớn nhỏ sẽ diễn ra, trước đó Lục gia cùng với ba gia tộc lớn nhất xung quanh U Minh thành cũng sẽ tham gia đấu giá hội do thương hội của Trần gia tổ chức. Nói tóm lại, hiện tại ở Lục gia đang rất bận, chỉ có một mình Trần Lâm hắn là rỗi rãi đi dạo một vòng. Đám con em trong gia tộc vừa nhìn thấy hắn đều chắp tay chào hỏi, hắn càng là vui vẻ nói chuyện qua lại với bọn họ một, vài câu. Xong xuôi, hắn không có trở lại phòng của mình, mà đi đến chỗ ở của Lục Hầu Nhi để tìm nàng. Cũng đã gần hai năm rồi hắn không có gặp qua nàng, không biết là nàng có gì thay đổi hay không? Chỉ là, hắn vừa mới đi vào trong chỗ ở của nàng, đã nghe có tiếng thiếu nữ cãi nhau:

– Tiểu Hầu tử, ngươi đây là có ý gì? Danh ngạch tham gia đấu giá hội lần này tại sao lại không có tên ta?

Trần Lâm nhận ra được giọng nói là của Lục Tiểu Thanh. Bên trong có tiếng thiếu nữ lười biếng đáp lại:

– Danh ngạch này là do trưởng bối trong gia tộc đưa xuống, ta làm sao mà biết được!

– Hừ, nếu như ngươi không giở trò sau lưng, nói cái gì đó làm sao năm nay danh ngạch lại không có tên ta? Ngươi phải biết là đấu giá hội cỡ lớn này chỉ có ba năm mới tổ chức một lần. Ta nghe nói đấu giá lần này có một nhóm lớn đan dược dùng để đột phá bình cảnh. Mấy cái viên đan dược đó rất cần thiết với ta, ngươi là đang cố ý làm khó ta có phải không?

Trần Lâm nghe hai nữ cãi nhau, không khỏi quay lưng lại mà chạy đi. Nhưng hắn còn chưa kịp xoay người đã có kẻ lớn tiếng hô:

– Ồ, Lâm đệ! Ngươi trở về từ khi nào, sao không báo cho ta một tiếng?

Trần Lâm thật là lần đầu thấy tên Lục Lân này đáng ghét như vậy, không việc gì làm sao lại kêu tên hắn to như thế. Bộ hắn tưởng là hai cái tiểu thư kia không có nghe thấy hay sao? Lục Lân lúc này mới chú ý đến sắc mặt của Trần Lâm, lại nghe tiếng cãi nhau ở trong phòng. Hắn không khỏi có chút muốn tự vả vào mồm của mình. Lục Lân nhìn Trần Lâm với vẻ đầy áy náy:

– Lần này ta thật sự là không biết nha!

Trần Lâm lúc này cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, vì hai nữ cũng đã chạy ra khỏi phòng. Lục Tiểu Thanh nhìn hắn ánh mắt có chút phức tạp, chỉ có Lục Hầu Nhi là tức giận nói:

– Hừ, ta còn tưởng là ngươi đã quên lời hứa của mình luôn rồi chứ?

Trần Lâm còn lạ gì với tính khí của nàng, hắn nham nhở cười:

– Hì hì, ta làm sao mà nói không giữ lời được chứ! Có một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy đang đợi ta, ta đương nhiên là phải trở về rồi!

Lục Hầu Nhi mặt không khỏi tối sầm lại. Nàng đang tính nói gì đó nhưng rồi nuốt lại vào bụng, tức giận xoay người trở vào phòng. Trần Lâm biết nàng da mặt mỏng, nên cố tình trêu chọc như vậy, không ngờ chiêu này lại rất hiệu quả.

– Vô sĩ!

Lục Tiểu Thanh hai mắt trợn tròn mà nhìn hắn.

– Mẹ ta nói nam nhân trên đời này đều không đáng tin, quả nhiên là không sai, hừ!

Thấy hai nàng đều đã đi khỏi, Lục Lân lúc này mới đưa ngón tay cái lên làm dấu:

– Lâm sư đệ quả nhiên là lợi hại! Chỉ có một thời gian không gặp mà ta phải nhìn đệ bằng con mắt khác rồi!

Trần Lâm thật muốn đánh cho hắn một trận, không phải hắn Trần Lâm cũng không có đi trêu chọc cho hai nữ nhân này tức giận. Lúc này, Lục Lân mới kéo tay Trần Lâm rồi nói:

– Hai huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay đệ đi uống rượu với ta đi!

Trần Lâm cũng không có phản đối. Hai người đi đến một cái lục đình, Lục Lân mới lấy ra một bình linh tưởu năm trăm năm, kèm theo hai cái chén ngọc đặt ở trên bàn. Hắn chậm rãi rót đầy hai cái chén rượu, nhấp một ngụm, rồi từ tốn nói:

– Lâm sư đệ, ngươi hôm nay trở về chắc cũng đã nghe qua chuyện đấu giá hội do Trần gia thương hội tổ chức rồi chứ?

Trần Lâm nghe hỏi thì cũng gật đầu đáp. Đợi đến khi uống cạn một chén linh tửu, Lục Lân lại nói tiếp:

– Ta nghe nói Lâm sư đệ đang tu luyện hai bộ công pháp là “huỳnh long độc kiếm” và “huỳnh long xuất động” có phải không?

Trần Lâm không hiểu Lục Lân hỏi những chuyện này là ý gì, nhưng dù sao hai môn công pháp này đều do Lục Hầu Nhi đưa cho. Hắn cũng không có ý giấu giếm làm gì, mà gật đầu đáp phải. Lục Lân lại càng thâm ý nhìn hắn hỏi:

– Lâm sư đệ có biết là môn công pháp này xuất thân từ đâu hay không?

Nghe đến đây Trần Lâm lại càng nghi hoặc, lại càng tò mò hỏi:

– Chuyện này thì có liên quan gì đến đại hội đấu giá lần này?

Lục Lân lúc này mới đặt chén linh tửu xuống cười:

– Bởi vì, bộ công pháp này nằm trong cuốn “ngũ long xuất động”, “ngũ long nhập động” do lão tổ của Trần gia sáng lập. Mà Trần gia này là một trong tứ đại gia tộc đứng đầu ở Đại Việt giới. Trần gia ở U Minh thành chỉ là một thế lực chi nhánh mà thôi. Đệ nghĩ xem, một cuốn công pháp quan trọng như vậy tại sao lại giao cho một người như đệ, mà lại còn nằm trong tay của Lục gia chúng ta?

Trần Lâm lúc này không khỏi kích động mà đứng bật dậy:

– Những chuyện này là thật?

Lục Lân không có đưa ra bất kỳ ý kiến gì, hắn chậm rãi nhấm nháp linh tửu, rồi chậc chậc khen ngon. Trần Lâm không khỏi sốt ruột mà nhìn hắn. Cuối cùng, Trần Lâm không thấy Lục Lân có ý định nói ra, mới im lặng mà làm như mắt không nhìn, tai không nghe, miệng không nói, ngồi như một khúc gỗ. Lần này lại đến phiền Lục Lân sốt ruột, hắn đặt chén linh tửu trên bàn, rồi nhìn nhìn sang Trần Lâm.

– Này, đệ thật không có một chút tò mò nào sao?

Trần Lâm diễn tả lại cái bộ dạng Lục Lân lúc nãy, rồi mỉm cười nói:

– Lân huynh không có ý định nói ra, ta việc gì phải nhọc sức để hỏi? Lân huynh nói có đúng không?

Lục Lân làm gì mà không biết Trần Lâm đang trả đũa mình. Hắn cười lên khà khà, chữa ngượng nói:

– Hà hà, ta chỉ đùa vui với đệ một chút thôi. Chuyện này là có người giao phó cho ta, ta nào dám lừa gạt đệ chứ!

Nói đến đây mặt hắn lập tức nghiêm lại. Trần Lâm nhìn mà không khỏi thầm khen ngợi.

– Đệ cũng biết từ sau khi tiên – ma đại chiến diễn ra cách đây ba vạn năm trước đã xảy ra rất nhiều cố sự. Trần gia là một trong những gia tộc tồn tại lâu đời nhất ở cái giới diện này. Lúc ba vạn năm trước, Trần gia từng sản sinh ra một vị kỳ tài võ học chấn động Đại Việt giới tên là Trần Quốc Tuấn. Người này khi còn tại thế đã chế tạo ra hai bộ võ công uy chấn thiên hạ, một bộ thiên về chưởng pháp được gọi là “ngũ long nhập động”, còn một bộ thì thiên về kiếm pháp tên là “ngũ long xuất động”. Vào thời đó, lão tổ tông của Trần gia một mình một kiếm mà thành danh lập nghiệp. Nghe nói thanh kiếm mà người từng dùng có tên là Nhuệ kiếm, là một thanh thần binh chuyên dùng để khắc chế ma vật. Hình dáng thanh kiếm này như thế nào ta cũng không được rõ lắm, và trong thư tịch cũng không thấy ghi chép lại. Nhưng có một điều đáng lưu ý là, chỉ có con cháu trực hệ của Trần gia mới có thể sử dụng được thanh kiếm này. Mà người nào cầm trên tay thanh kiếm cũng liền ứng với địa vị tộc trưởng của Trần gia. Chỉ có điều đáng tiếc, sau khi lão tổ của Trần gia trong trận tiên – ma năm đó bị thương mà tạ thế, kể từ đó thanh Nhuệ kiếm cũng liền không tìm thấy nữa. Bởi vì lẽ đó mà Trần gia bắt đầu bị phân tán, rồi chia rẽ. Một bộ phận tộc nhân trực hệ của lão tổ đi đến U Minh thành này định cư. Còn nhóm người còn lại thì vẫn trấn giữ ở Thăng Long thành. Mà cho đến bây giờ, người có thể tu luyện hai bộ công pháp ở trên đều mang họ Trần.

Trần Lâm chấn động trong lòng. Hắn không cho rằng trên đời này lại có sự trùng hợp đến như vậy. Thanh hắc kiếm mà hắn mang theo bên mình chẳng phải cũng gọi là Nhuệ kiếm hay sao? Hắn họ Trần, dùng Nhuệ kiếm, luyện công pháp của lão tổ Trần gia. Cuối cùng, hắn tự hỏi bản thân mình phải chăng là bị đưa đến cái giới diện này là do một bàn tay của ai đó xếp đặt hay không? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Hắn ước gì đây chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh dậy hắn chỉ là một Trần Lâm phàm nhân bình thường.

Thân thế của Trần Lâm vẫn là một cái bí ẩn lớn. Lục Lân vốn dĩ nói ra những chuyện này cũng không liên quan đến. Mà mục đích của hắn chính là đang nói đến một kiện bảo vật được đấu giá trong đại hội lần này. Và kiện bảo vật này càng có quan hệ mật thiết đến cổ tộc Trần gia. Món bảo vật có tên là “Hịch văn đại đồ thuật”. Đây có thể coi là một cuốn sổ tay truyền thừa mà lão tổ của Trần gia, Trần Quốc Tuấn đã để lại. Cuốn sổ tay này đã ba vạn năm nay được các đời thành chủ của U Minh thành cất giữ, thế nhưng cũng đã từng ấy năm chưa có một ai mở được nó. Lần này, U Minh thành chủ lại đem nó đến đại hội đấu giá không khỏi làm rất nhiều thế lực nghi ngờ. Lục Lân cũng chỉ đoán định đó là một cái đại âm mưu, đại bí mật mà U Minh thành chủ dùng để làm một việc trọng đại nào đó. Nhưng Trần Lâm lại nghĩ khác, hắn có cảm giác như món đồ này có quan hệ rất lớn đến hắn. Đại hội lần này, hắn càng không thể không đi.

(*) Do có sự nhầm lẫn về tên hai bộ công pháp từ những chương trước, nên bây giờ chính thức đổi tên như vậy. Mong các vị đại hiệp, tiểu thư bỏ qua cho! Xin chân thành cảm ơn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN