Thiên Giới Hoàng Hậu - Chương 133-5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thiên Giới Hoàng Hậu


Chương 133-5


Ngân Hiên không nói cái gì nữa, cùng Tiểu Ngư nhi chơi đùa một hồi, thẳng đến khi Thanh Dao trở về.

“Vừa rồi ngươi không nên nói như vậy?”

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, nàng cũng không có trách Ngân Hiên, đối với một người chết đi lại sống lại, đó là phản ứng bản năng thôi, thế nhưng hiện tại nàng không biết nên làm sao để nói với hắn, sự tự nhiên hài hòa khi các nàng cùng ở chung lúc trước bổng nhiên bị phá hủy, hai người bây giớ có lãnh khí len lỏi bên trong, tuy rằng thần thái Ngân Hiên lạnh lùng, nhưng đáy lòng vẫn đang cảm nhận được đau đớn.

“Ta không phải cố ý nói như vậy.”

“Ta biết.” Thanh Dao gật đầu, nàng liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng đã dịch dung, nhưng vẫn nhìn ra hắn đã gầy, cằm càng nhọn hơn, một đoạn đường dài hắn ra roi thúc ngựa chạy tới đây, đại khái hắn  nằm mơ cũng không nghĩ tới cục diện trước mắt này, Bây giờ nàng nên làm như thế nào cho phải đây? Nếu như là hành quân chiến tranh, nàng là không chút do dự mà lựa chọn, nhưng chuyện tình cảm, nàng không tinh thông, nhưng khi nhìn thấy đáy mắt hắn cô đơn, trong lòng của nàng rất không dễ chịu, chỉ phải nặng nề mở miệng.

“Xin lỗi, ta?”

“Đừng nói xin lỗi, không phải là lỗi của ngươi, có một số việc do mọi người không ngờ tới mà thôi, hiện ngươi ở bên cạnh hắn đã không có bất luận cái gì nguy hiểm, nếu như hắn thực sự yêu ngươi, như vậy  ta đã an tâm, sau này ta cũng không cần xuất cung nữa.”

Hắn đứng lên bước đi thong thả đến trước cửa, thanh âm đạm mạc, nhưng đã dùng hết tất cả khí lực, từ lâu hắn đã chuẩn bị tâm lý buông tay, nếu như tên kia thật sự là hạnh phúc của nàng…

Chẳng qua Vô Tình thực sự vẫn như trước kia sao? Nàng có thể nhìn nhận rõ ràng sao?

Lúc này hắn vẫn cảm thấy tên kia không còn đơn thuần nữa, ánh mắt thanh minh lúc trước tựa hồ bao phủ lên hơi thở sâu u, làm cho người ta bất an phòng đoán, hắn đã có kết luận, đây không phải là do hắn đa nghi, nhưng nàng thì sao?

“Ngươi xác định hắn thật là Vô Tình trước kia?”

Hắn quay người lại, đôi mắt đen như biển sâu nhìn không thấy đáy.

“Ta đã thử qua, đối với chuyện giữa chúng ta, cái gì hắn cũng biết, ngay cả đàn cầm cũng vậy.” Thanh Dao hoang mang mở miệng, nàng biết, nàng và Vô Tình đã không còn đơn thuần thanh khiết như trước đây, bởi vì một đã chết người hai năm, hơn nữa thời gian vĩnh viễn đi về phía trước, nàng vô luận như thế nào cũng không buông ra được khúc mắc này, tuy rằng nàng không thể cho hắn thứ khác, nhưng ít ra không nên thương tổn hắn, hiện tại tâm tình nàng cực kỳ phiền muộn, không nghĩ tới Ngân Hiên xuất hiện, càng làm nàng khó xử thêm, nàng luôn luôn lãnh tĩnh, lúc này tầng tầng nặng nề bao phủ, cảm giác rất mệt mỏi.

“Vậy là tốt rồi.” Hắn nói xong xoay người đi ra trúc phòng, bóng lưng cao to ở dưới trời tuyết càng thêm nổi bật, lại càng mang vẻ thê lương, lòng nàng cứng lại, nhịn không được kêu lên: “Ngươi đi đâu?”

“Doanh trướng.”

Hắn nói xong, bóng dáng đi xa, rất nhanh trở thành một điểm đen nhỏ.

Thanh Dao đờ đẫn ngồi đó, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu còn có Tiểu Ngư nhi đã lắc mình tiến vào, mọi người ai cũng không dám nói chuyện, chỉ cùng nhau nhìn nàng, thật lâu, Tiểu Ngư nhi mới thở dài, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, ngươi có phải cảm thấy rất phiền hay không?”

Thanh Dao gật đầu, đúng vậy, hiện tại rất phiền, thật muốn một mình trốn đi, cái gì cũng không thấy, như vậy hết thảy tất cả sẽ được giải quyết.

“Chủ tử thương tâm.”

Băng Tiêu rốt cuộc vẫn là người của hoàng thượng, nhìn hình dạng chủ tử bi thương, giống như hùng binh cô tịch, làm thuộc hạ, nàng vẫn đau lòng, tiếng nói Băng Tiêu vừa dứt, tim của Thanh Dao lần thứ hai co rút đau đớn, nàng không chỗ nào nói, cuối cùng chỉ nặng nề mở miệng: “Được rồi, ta muốn ngủ.”

Hiện tại chỉ có ngủ, mới có thể làm cho nàng cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm.

Ở trong một trúc phòng khác, Vô Tình lặng lẽ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, phía sau Thanh Phong cung kính dâng nước trà lên, nhàn nhạt mở miệng: “Công tử, hắn đã tới? Ngươi?”

Vô tình đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt mỹ lệ chợt lóe lên sự sắc bén rồi biến mất, nặng nề mở miệng: “Vậy thì thế nào?”

“Đừng quên chuyện ngươi nên làm.” Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, Vô Tình trầm mặc, vẻ mặt ảm đạm hẳn đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong: “Chẳng lẽ ngươi không thể để cho ta yên tĩnh một chút.”

“Ta sợ ngươi đã quên chuyện nên làm.”

Thanh Phong nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, bên trong gian phòng, Vô Tình trầm mặc, đúng vậy, hắn đã quên chuyện nên làm, hắn mất nhiều thứ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì a?

Ngân Hiên vẫn không có xuất hiện, cho đến hai ngày sau lúc chạng vạng mới hiện thân, hắn cũng không có đến gặp Thanh Dao, mà chỉ hẹn Vô Tình ở trên bè gỗ bên bờ hồ gặp mặt, vì có việc muốn nói.

Thanh Phong đẩy công tử theo phía sau Ngân Hiên, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều lặng lẽ không nói.

Tiểu Ngư nhi nhận được tin tức, lập tức chạy vội đi bẩm báo với mẫu thân.

Hai ngày nay mẫu thân vẫn lẫn trốn Vô Tình công tử, nàng không gặp Vô Tình, cũng không gặp Ngân Hiên, bởi vì quá phiền, thực sự không biết nên làm thế nào để đối mặt hai người bọn họ, không bằng ai cũng không gặp.

“Mẫu thân, mẫu thân?”

Bên trong chỗ sâu kín của núi xanh, tuyết đọng bị hòa tan một ít, bắt đầu lộ ra những mảnh xanh ngắt, phong cảnh khắp núi trở nên xinh đẹp.

“Làm sao vậy?” Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía nữ nhi đang lòng như lửa đốt chạy tới, tiểu nha đầu này đã bốn tuổi, tiểu thân thể cao hơn và ngày càng linh mẫn, hơn nữa quanh năm suốt tháng tập võ, hiện tại thân tay đã rất nhanh nhạy.

“Phụ hoàng hẹn công tử gặp mặt, hai người ở trên bè gỗ tại bờ hồ đối diện cửa trúc phòng, người nói xem hai người bọn họ có đánh nhau hay không?”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, chỉ thấy trước mắt gió nhẹ thổi qua, bóng dáng của mẫu thân đã tung bay, chớp mắt biến mất không thấy, Tiểu Ngư nhi nóng ruột kêu lên: “Nương, chờ ta một chút, chờ ta một chút a.”

Nàng muốn xem náo nhiệt a, mẫu thân thật là, đánh thì cứ đánh, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút, hai cao thủ này đánh nhau, ai sẽ giỏi hơn đây?

Bên hồ

Ánh dương quang chiếu xuống, chiếu ở trên người hai nam nhân bên hồ, đều tuyệt sắc như nhau, chói mắt như nhau, yêu nữ nhân kia như nhau.

Tuy nhiên phong thái của bọn họ thì khác nhau, Ngân Hiên cao to tuấn mỹ, một thân khí phách, mà Vô Tình thì tuyển mỹ tự nhiên, giống như u trúc, hai người đều là nam tử hiếm thấy trong trời đất, nhưng lại đơn phương chung tình với một nữ nhân lạnh lùng.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ngân Hiên nặng nề mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, hai ngày này trong lòng hắn như có lửa, vẫn ăn không ngon ngủ không yên, vì thế giọng nói cũng khàn, hắn đã suy nghĩ hai ngày hai đêm, cuối cùng khẳng định suy đoán của mình là đúng, người này căn bản không phải Vô Tình, mặc dù hắn không có làm nghề y, thế nhưng đối với y thuật cũng rất tinh thông, lúc đầu khi hắn tiếp xúc với mạch tượng của Vô Tình, quả thật đã chết rồi, như vậy người trước mắt là ai? Tại sao lại giả mạo Vô Tình, đây rốt cuộc là vì cái gì?

Hắn trăm mối nghi ngờ không có lời giải đáp, hơn nữa mặt của Vô Tình là độc nhất vô nhị, làm cho người ta nhìn không ra vết tích dịch dung, ngay cả tiếng đàn cũng giống nhau, đây không phải là chuyện người bình thường làm được, hắn đến tột cùng là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN