Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 120: Thiên Đạo phản kháng
Toái Tâm Chưởng mang theo quang mang chói mắt trực tiếp nện lên bầu trời khiến cho một vài ngôi sao xung quanh bị trùng kích, hào quang tán loạn, uy thế quá lớn, Tinh Không Chi Võng buộc phải hiện thân, một tấm lưới mênh mông dệt từ Tử Kim Lôi Điện lập tức bao trùm toàn bộ thương khung.
Tinh Không Chi Võng vặn vẹo, lực lượng phản chấn như bão táp cuồng động, vô biên vô tận kình phong súc thế chém xuống Tội Ác Chi Thành một đạo đao ảnh, đao ảnh này cực lớn, những nơi nó đi qua phảng phất vạn vật toái diệt.
Mọi chuyện diễn biến rất nhanh, lúc này Vũ Thiên Long vừa kịp thu tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc đã hồi phục nhưng trong lòng vẫn còn động đãng.
Một cỗ nguy cơ trí mạng từ thương khung vọt thẳng xuống, tựa hồ Thiên Đạo làm ra trừng phạt đối với kẻ có tâm ý nghịch thiên, đao ảnh như một con sông bàng bạc che khuất chân trời, toả ra khí tức sâm nghiêm tột độ, chớp mắt lay động, sau cái chớp mắt đã xé mở hư không lặng lẽ giáng lâm.
Vũ Thiên Long giật mình, nội tâm lộp bộp, quá nhanh, Vũ Thiên Long không kịp điều động tu vi lực lượng, bất quá, lúc này Tiên Mệnh ấn ký thình lình hiện hữu giữa hư vô, nửa chiếc mặt trăng ngân quang động đãng, hạo nguyệt sáng bùng, Thần Thánh khí tức xâm lăng, cũng đồng thời trên tầng da Vũ Thiên Long bạo phát thanh quang, cả người hắn một màu xanh thâm thúy như lục bảo.
Tiên Mệnh, Tiên Thể dưới nguy cơ sinh tử tự động hiện thân, rất nhanh Vũ Thiên Long đè xuống tâm tình, hai chân súc thế, dẫm mạnh lên mặt đất đẩy thân thể xé mở hư vô hướng bầu trời bay vút, như một quả đại pháo gào thét rời nòng.
Vũ Thiên Long ma sát với đạo đao ảnh, ở giữa hư vô trực tiếp đụng chạm, mới nhìn qua như đom đóm lớn gan muốn tranh quang cùng nhật nguyệt, Vũ Thiên Long hình thể nhỏ nhoi không đáng nhắc, nhưng từ trên nhục thân hắn mãnh liệt bạo phát ra một cỗ bá đạo chi ý, cỗ ý chí này như cũ, muốn cùng ” Thiên” Đối kháng.
” Oanh! Oanh! Oanh” Trời đất sáng bùng, quẩn quanh trong thiên địa là đại âm bạo tạc.
Tiên Thiên thể chất mạnh mẽ cường hoá nhục thân, bao phủ xung quanh Vũ Thiên Long một cái quang cầu cương khí.
Đao ảnh chém xuống lập tức liền cuốn lên một cái vòng xoáy khổng lồ, đao phong đi trước dễ dàng bổ nát tầng cương khí hộ thân, Vũ Thiên Long nhận lấy trùng kích, trực tiếp phun ra máu tươi, nhưng đồng thời đao ảnh cũng ở giữa bầu trời ngừng lại, mượn thời điểm này Vũ Thiên Long cắn răn nhấc tay.
Trong cơ thể tu vi cuồn cuộn vận chuyển, Đạo Vận khí tức sôi trào, trên đỉnh đầu hư ảnh bình trà tái hiện, thần thông Tuế Nguyệt Vô Ưu như gió lạnh quét đường chân trời, không hoa mỹ, không cầu kỳ, lập tức phong bạo giáng lâm, từ mọi ngõ ngách, Phong nguyên tố tựa hồ bị triệu hoán, chớp mắt, ngàn vạn đạo vòi rồng thình lình hiện hữu, đỉnh thiên lập địa, thẳng tắp như cột không khí chống đỡ trời cao.
Vũ Thiên Long đứng ở bên dưới, bạch y phiêu đãng, tóc đen cuốn ngược, máu tươi từ khoé miệng liên tục chảy xuống, nhục thân hắn mặc dù mạnh mẽ cũng phải chịu ít nhiều thương tổn, trên trán, vị trí mi tâm chếch về bên phải mơ hồ xuất hiện một vệt nứt, vệt nứt này theo thời gian lan ra khắp khuôn mặt.
Đao ảnh định trụ, bên trên, vô cùng vô tận lực lượng theo thời gian dưới tác động của thần thông Tuế Nguyệt Vô Ưu chậm rãi bị bào mòn, bất quá, uy áp do nó mang lại lúc này cũng cực kỳ khủng khiếp.
Núi lớn trên đầu, kiếm sắc kề cổ, Vũ Thiên Long tinh bì lực tẫn bị ép rơi xuống mặt đất cuống cuồng thổ huyết, hai chân cắm sâu đại địa ” Quá nguy hiểm!” Vũ Thiên Long thở dốc, nội tâm kinh hãi.
Qua mấy hơi thở, rốt cuộc thần thông Tuế Nguyệt Vô Ưu cũng hoàn toàn mất đi diệu dụng, hư ảnh bình trà triệt để phá toái, đao ảnh chớp động một chút, lại hướng mặt đất nơi Vũ Thiên Long đang đứng tiếp tục khai thiên bổ xuống, tuy lực lượng đã bị bào mòn đến bảy thành, nhưng chừng ấy vừa đủ để cho Vũ Thiên Long biến sắc.
Khí tức Vũ Thiên Long ở thời điểm này đã cực kỳ yếu ớt, hai chân lún sâu bên không nhấc lên được, khuôn mặt loang lỗ vệt nứt như kính vỡ, tại những vệt nứt kia mơ hồ nhìn thấy ngàn vạn điểm sáng li đang tuần hoàn chuyển động, chậm rãi hàn gắn, khôi phục diện mạo.
Đao ảnh chém xuống, mặc dù chưa va chạm nhưng đại địa đã bị xé toạc, kình khí lan tràn xoắn nát hư vô, trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long chỉ cách hơn trăm trượng, phong bạo cuồng động.
Vũ Thiên Long lúc này triệt để bất lực, ánh mắt thất thần hướng vị trí Vũ Thiên Kim đang hạ lạc, cả người nàng bị bụi bặm phủ lên một lớp.
Tâm niệm chợt động, gần như ngay lập tức Sinh Tử Luân Hồi đạo môn thình lình xuất hiện ở trước người Vũ Thiên Kim, đạo môn sừng sững như vạn năm cổ thành ngang nhiên hứng lấy tất cả khí kình, lực nộ, dù cho mưa sa bão táp cũng không chút chuyển dịch.
Đao ảnh kinh thiên chém xuống, Vũ Thiên Long nhắm lại hai mắt, bầu trời sáng bừng, hắn không ngờ, thực sự không ngờ.. Mặc dù tuyệt vọng như trong lòng vô niệm, có thể mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, tâm lý Vũ Thiên Long còn chưa kịp chuyển giao.
” Đùng! Đùng! Đùng!” Nổ lớn rung trời, Tội Ác Chi Thành trùng điệp chấn động, người ở bên ngoài mấy chục vạn dặm cũng có thể cảm nhận được, chỗ sâu U Minh sâm lâm đại sự phát sinh.
Như hai tôn Hồng Hoang Cự Thú đang vật lộn, dư ba lực lượng lan tràn, càn quấy bát phương, Phong Vũ thượng cung kịch liệt lắc lư, mây xanh sạch bóng, dòng Nguyệt Giang tại Trấn Thiên Quan nước sông sôi trào, Đông Hải bên ngoài hải vụ tán loạn, cả Tội Ác Chi Thành tựa hồ vừa rồi mới bị chém rơi xuống một đoạn, Cốt Long Đao vạn năm sừng sững, lúc này nhiều nơi hiện ra dấu vết phá toái.
” Ta chết chưa?” Vũ Thiên Long tự hỏi, hai mắt chật vật mở ra chỉ thấy bầu trời tối đen, khắp nơi là huyết quang cuồng động.
Dưới mấy tấc đất bụi Vũ Thiên Long khó khăn trở mình, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ tương liên khí tức, khí tức này đã rất lâu rồi Vũ Thiên Long mới gặp lại, trước đây hắn hoàn toàn quên mất.
” Chiến Thần Đỉnh” Vũ Thiên Long cả kinh.
Thì ra bầu trời mà hắn mường tượng là do Chiến Thần Đỉnh tạo ra, hiển nhiên khi đao phong chém xuống Chiến Thần Đỉnh cũng kịp thời xuất hiện che chắn cho Vũ Thiên Long, cứu hắn một mạng.
500 năm, kể từ ngày Vũ Thiên Long tự bạo, Chiến Thần Đỉnh lưu lại bên trong Vũ Gia Thánh Địa, qua tuế nguyệt trở thành đỉnh lô để cho bá tánh đốt hương khói phụng thờ, khi Vũ Thiên Long một lần nữa xuất hiện, Chiến Thần Đỉnh nhận ra hơi thở chủ nhân mà tìm đến, vật cũng như người, lâu ngày gắn bó hiển nhiên nảy sinh Thần tính.
Đại đỉnh bị đánh chìm mấy chục trượng, tựa một toà núi lớn mọc lên từ mặt đất, có lẽ chân đỉnh khá cao cho nên mới không đè chết Vũ Thiên Long.
Liên Châu Thần Nỏ cũng phiêu phù trên bầu trời, kim quang khiếp người tản mát, khí thế sắc bén như dao, lạnh lẽo như băng tuyết, bốn mươi bảy mũi tên linh khí vờn quanh.
Chiến Thần Đỉnh ” Ong! Ong!” Tác hưởng, như vui mừng, như kích động, Sơn Hà Đồ mênh mông đón gió, tại bức vẽ sơn hà, vầng kiêu dương treo trên cao quang huy diệu động, con sông trong hoạ bình lặng mà thâm trầm, lão nhân trên chiếc độc mộc tâm tư xem không thấu, Thuận Thiên Kiếm ở một góc khuất phía sau ngọn núi kiếm vũ phiêu phong, khung cảnh sơn hà hoa mỹ muốn thay thế hoàn toàn bóng đêm Tội Ác Chi Thành.
Đại nạn qua đi, vạn vật trở về bản ngã, thương khung như cũ tịch mịch, vừa rồi tuy không phải thập trọng Thiên Kiếp của bán bộ Hoá Hư kỳ nhưng thậm chí còn mãnh liệt hơn Thiên Kiếp gấp trăm lần.
Vũ Thiên Long bất kính với trời, hiển nhiên Thiên Đạo không dung, muốn nhất kích diệt sát hắn, Vũ Thiên Long sống sót chẳng qua là chuyện ngoài thiên ý.
Thu lại Chiến Thần Đỉnh, đại đỉnh hoá thành một đạo tử quang chui vào mi tâm Vũ Thiên Long, tại thức hải hoành không đạp lên sóng lớn, huyết quang kinh người, ngay bên cạnh Xích Quỷ Ma Tháp cũng không chịu kém, ma khí đãng thiên, Đạo Thần lơ lửng hư vô ung dung xếp bằng đả toạ, Thần Thánh khí tức bao trùm mảnh hải dương.
Vũ Thiên Long cầm Liên Châu Thần nỏ, đảo mắt quan sát xung quanh, khuôn viên trăm dặm, đại địa bị tàn phá bừa bãi, loang lỗ trên mặt đất vô số vệt nứt toác kéo dài, sâu hun hút, chỗ của hắn lúc trước hoá thành một cái bồn địa sâu trăm trượng.
Cách đó không xa, Sinh Tử Luân Hồi đạo môn to lớn chống trời, phía sau đạo môn Vũ Thiên Kim mê man bất tỉnh, nhưng tuyệt nhiên nàng không có vấn đề, lúc này hơi thở đã khá trầm ổn, nét mặt dần dần xuất hiện sinh khí.
Ngọn cổ tháp phong ấn Nạp Đặc các vẫn còn tại, tấm lưới kim tuyến như cũ vặn vẹo kim quang.. Âm thanh gào thét im bặt..Nhưng Vũ Thiên Bá lại biến đâu mất dạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!