Thiên Hạ Chí Tôn - Chương 127: Hứa Vân Phi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Thiên Hạ Chí Tôn


Chương 127: Hứa Vân Phi?


Ba đạo diệt thế chi lực ầm vang rơi xuống, một khắc này thương khung có loại cảm giác bị kéo dài ra vô hạn, bốn phía bắt đầu xuất hiện vết rách, vết rách lan tràn, rốt cuộc hoàn toàn đổ sụp, thương khung vậy mà đổ sụp, cũng gần như đồng thời một cái lỗ đen ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa trống rỗng xuất hiện, lỗ đen này vừa hiện thân liền đi trước hướng Đổ Thiên tựa hồ há miệng thôn phệ.

Đồ Thiên vẻ mặt âm trầm đến cực hạn, trái tim không khỏi gia tốc, một cỗ sinh tử nguy cơ trong đầu hắn cường hoành bộc phát, trước đó Đổ Thiên quyết định không tránh né mà trực diện đối chiến, ở trong trận chiến này quy mô cùng lực lượng đã hoàn toàn vượt qua cực hạn, hai người bọn hắn không ai muốn rơi xuống thế hạ phong, đây chính là nắm bắt tiên cơ, kẻ tranh thủ được tiên cơ hoàn toàn có thể là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Đồ Thiên hóa thành một đạo lưu tinh vẫn thạch lăng không mà lên, hướng lỗ đen to lớn như muốn nuốt trọn thiên địa kia đạm mạc nhấc tay đấm ra một đấm, một đấm này thuần túy nhục thân chi lực, lập tức từ sau lưng hắn, xung quanh cơ thể hắn ngoài ma khí dũng động phun trào còn có hơn 100 tôn Cự Quỷ, 100 tôn Cự Quỷ cũng đạm mạc nhấc tay, biểu tình lạnh nhạt.

Đại thủ phá trời mà lên, liên tục 100 cái đại thủ phá trời gào thét, lập tức hư vô bị chấn nát, đổ vỡ càng nhiều, không chỉ một mảnh tinh không, mà lúc này phạm vị sụp đổ càng lớn, lấy xu thế sóng quét mặt hồ cấp tốc lan tràn.

Một kích này của Đồ Thiên là nửa bước Hóa Hư một kích điệp gia cùng với 100 kích Vấn Đỉnh cảnh, uy lực to lớn phá nát thời không.. Mảnh tinh không này, thậm chí mảnh tinh hệ này đều hóa thành oanh minh vặn vẹo, ma khí hóa thành ma vực nuốt trọn càn khôn.

Hai luồng lực lượng ở giữa va chạm, một tiếng nổ to lớn siêu việt thiên hạ vạn âm trống rỗng vang lên, kình lực nghịch loạn thổi bay cát bụi vẫn thạch tinh không, chấn cho hư vô rung lắc liên hồi.

Lỗ đen bị chặn lại, sau đó là trực tiếp phá toái, đồng dạng đại thủ của Đồ Thiên cũng ầm ầm tán loạn, kình lực nghịch loạn quét tới ở giữa tạo thành một cái rảnh lớn, xoắn nát hư vô, ngăn cách hai người bọn hắn, cả hai phun ra máu tươi, y phục điên cuồng vũ động.

Chiến khí tiếp tục bạo tăng, Vũ Thiên Long lạnh nhạt lau đi máu tươi trên khóe miệng, mỉm cười, nhấc tay một chỉ, gần như ngay lập tức mảnh kiếm hải ầm vang mà đi, kiếm khí tề thiên cắt xuống hư vô một vết cắt to lớn, ở đó vĩnh viễn lưu lại không thể chữa lành, tạo thành một cái động lớn sừng sững hư không.

Đồ Thiên chưa kịp bình tâm đã nhìn thấy mảnh kiếm hải hướng vị trí bản thân gào thét giết tới, với tu vi cùng thủ đoạn của hắn tự nhiên không mất quá nhiều thời gian, chớp mắt, trên tay Đồ Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mặt kỳ phiên cắm lên chiếc đầu lâu trắng bạc, mặt kỳ phiên này là lúc trước hắn cướp được trong trận chiến với Lê Văn Phúc.

Trân Long Kỳ trên tay Đồ Thiên uy lực bạo phát ra lớn hơn trước đó đâu chỉ gấp trăm lần, lập tức một cỗ lực lượng kinh thiên động địa từ một địa phương mơ hồ bên trong chỗ sâu tinh không lấy tốc độ cực hạn thế gian trực tiếp giáng lâm.

Trân Long Kỳ quay cuồng, mặt kỳ phiên phun ra nuốt vào hỏa diễm, hỏa diễm này là chí dương hỏa, tựa hồ có thể thiêu đốt hết thảy vật chất thế gian, chớp mắt, ở phía trước, ở xung quanh Trân Long Kỳ phạm vi trăm dặm hình thành nên một mảnh hỏa vực, mảnh hỏa vực ở giữa cuồng động, nhiệt lực tỏa ra hóa thành khí lưu vặn vẹo, sóng nhiệt quá mức khủng khiếp gần như nhấn chìm toàn bộ thương khung bên trên Huyền Hoàng đại lục.

Hỏa vực ngăn cản kiếm hải, lại một tiếng nổ nữa, lại một lần thương khung kịch chấn.. Trận chiến này đi đến thời điểm hiện tại đã không ai không biết.. Bên kia Hoa Hạ cũng có thể nhìn thấy, thậm chí Tiên Tộc, Yêu Tộc xa xôi đều cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng.

Cảm nhận tinh không bên trên có hai vị chí cường giả đang giao thủ, hoặc hai ngôi đại lưu tinh đang chuẩn bị đụng chạm lẫn nhau, ai nấy đều âm trầm, đều minh bạch kỳ hạn Huyền Hoàng phong ấn sắp kết thúc, đây có lẽ là một trận oanh động mở màn.

Thế cục cân bằng, kiếm hải bên trên, hỏa vực bên dưới ở giữa giằng co, kiếm khí, hỏa lực tùy tiện tàn phá tinh không.

Vũ Thiên Long đạp lên tinh không, vượt trên Đồ Thiên, vẻ mặt âm trầm, bàn tay nắm chặt nhấn xuống một cái, lập tức Chiến Thần Đỉnh huyết quang bạo khởi, cự đỉnh ông ông chấn động, lại hóa lớn, khuếch trương vô hạn, ở trong mảnh kiếm hải trực tiếp dung nhập, gia trì lực lượng.

Thời điểm này mảnh kiếm hải vốn bị hỏa vực chế trụ vậy mà chậm rãi dịch chuyển, ung dung ép xuống, mang theo trọng lực đủ để nghiền ép trời đất.

Đồ Thiên cũng bắt chước nhấc tay, tu vi triệt để rót vào Trân Long Kỳ, nhưng ở dưới áp lực khủng khiếp này hắn không thể không lui lại, kiếm hải như cũ chậm rãi rơi xuống, tốc độ không nhanh, từng tấc, từng tấc một.

Tạo thành phong ấn đại trận.

Mấy mươi cái hơi thở qua đi, Đồ Thiên thình lình thổ huyết, trán nổi gân xanh, hắn điên cuồng hét lên một tiếng thảm liệt, lần này là dùng đến hai tay, dùng đến toàn bộ bình sinh tu vị, ý đồ nâng lên hỏa vực, nâng lên mảnh kiếm hải.

Thủ đoạn của hắn rõ ràng đem lại kết quả, mảnh kiếm hải mặc dù như cũ khủng bố nhưng tốc độ ép xuống dần trở nên chậm chạp, rốt cuộc ngừng hẳn, Chiến Thần Đỉnh ở bên trong quay cuồng, huyết quang phiêu tán từng lớp từng lớp trùng điệp.

Vũ Thiên Long mặt không đổi sắc, vĩnh viễn lạnh nhạt, hắn lại động thân, đạp lên mảnh kiếm hải, ở đó tựa hồ là lĩnh vực của hắn, hai tay ấn niệm pháp quyết, gia trì thêm sức mạnh cho Toái Tâm Chưởng.

Toái Tâm Chưởng quá lớn, che trời tản mát ra bàng bạc khí tức, đại chưởng bao phủ ở trên mảnh kiếm hải thình lình nhấn xuống, lập tức mảnh tinh không trở nên mờ ảo, một cái nhấn này tựa hồ nhấn chìm xuống toàn bộ Huyền Hoàng đại lục.

Đồ Thiên ôm ngực thổ huyết, ma khí trên thân tán loạn, lục phủ ngủ tạng đều rung động, mặc dù ban đầu song phương thực lực cân bằng nhưng tới hiện tại hắn đã hoàn toàn bị nghiền ép, triệt để ở vào thế hạ phong.

Trận chiến này nói thì chậm, nhưng mọi thứ phát sinh thực sự quá nhanh, từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn mấy chục cái hơi thở, nhưng cao thủ chiến đấu một cái chớp mắt bất cẩn cũng đủ để trả giá.

Đồ Thiên không chút khinh địch, hắn thậm chí còn đặt Vũ Thiên Long ở độ cao là địch nhân xưa nay hiếm có, tuy nhiên Vũ Thiên Long bày ra thực lực sâu cạn không ai có thể định liệu, tựa hồ Đồ Thiên càng mạnh hắn sẽ càng mạnh, Đồ Thiên bá đạo, hắn sẽ bá đạo hơn.

Mảnh kiếm hải không thể duy trì quá lâu, sau khi tạo thành áp lực cho Đồ Thiên trong vòng gần chục cái hơi thở thì tự động tiêu tán, Chiến Thần Đỉnh cũng vậy, hóa thành một đạo huyết quang chui vào bên trong mi tâm Vũ Thiên Long, bất động, treo ngược thức hải.

Duy chỉ có Toái Tâm Chưởng chưởng ấn là như cũ bàng bạc che trời, khí tức càng mạnh, để cho Đổ Thiên đang trọng thương bên dưới cảm thấy áp lực vô cùng, tựa hồ đang phải vác trên vai cả một viên tinh cầu chết chóc, hơn nữa mảnh hỏa vực do Trân Long Kỳ tạo thành thời điểm này phản chấn quét ngược trở lại khiến cho nhiệt hỏa hừng hực điên cuồng thiêu đốt cơ thể hắn, tàn phá y phục, tàn phá tóc tai.

Đồ Thiên tỏ ra cực kỳ chật vật.

” Ta cho ngươi 10 cái hơi thở để quyết định.. Hoặc là tự bạo.. Hoặc là chết ở trong tay ta! ” Vũ Thiên Long lạnh nhạt, biểu tình dứt khoát, thanh âm mang theo đầy đủ uy nghiêm, ở bên trong trời đất này trầm minh vang vọng.

” Ngươi tưởng dễ dàng giết chết ta như vậy? Ta là Oán Anh.. Về cơ bản đã siêu thoát Luân Hồi, chém giết ta là điều không thể… Thậm chí nhục thân này ngươi cũng không phá nổi.. Đến chiến thắng ta ngươi cũng không làm được!”.

Đồ Thiên liếc mắt nhìn Vũ Thiên Long, sau đó ngẩng đầu lên trời bộc phát ra một đạo cuồng âm kinh thiên động địa, thanh âm này độ lớn siêu việt lôi âm quá nhiều, ở bên trong mảnh tinh không này trống rỗng nổ tung, ngay lập tức từ miệng hắn xuất hiện một đạo vòi rồng, vòi rồng lập tức khuếch trương, hóa thành một cái vòng xoáy vặn vẹo, càn quấy tinh không.

Đồng thời khí tức hắn không biết dùng đến thủ đoạn gì, phát sinh nghiêng trời lệch đất biến hóa, đầu tiên là diện mạo.

Cả người Đồ Thiên oanh minh nổ vang, trong cơ thể bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh thiên động địa, siêu việt trước đó quá nhiều, diện mạo hắn vậy mà biến hóa, trở thành một cái nhân ảnh, vừa nhìn, Vũ Thiên Long không khỏi tâm thần chấn động

Nhân ảnh này, là Hứa Vân Phi.

Đồ Thiên trong hình dạng Hứa Vân Phi đằng không mà lên, khí tức áp bách, dễ dàng đẩy lùi Toái Tâm Chưởng chưởng ấn, khí thế bàng bạc như trăm sông cùng tụ, trong một khắc từ nửa bước Hóa Hư, đạt đến chuẩn Hóa Hư, Nhân Hư cảnh.

Đây rõ ràng là khí tức của Hứa Vân Phi, hơn ai hết, đối với Hứa Vân Phi, Vũ Thiên Long cực kỳ quen thuộc..Là khuôn mặt đó, biểu tình đó, cái âm lãnh, cái biểu cảm lạnh nhạt chết chóc đó.. Thậm chí còn hoàn hảo ngưng tụ ra một cỗ bá đạo chi ý chỉ thuộc về Hóa Hư Đạo Tổ.

Ở trong thiên địa tề thiên mà đứng, bá tánh xưng tôn.

“Hắn cướp lấy nhục thân Hứa Vân Phi bên trong Hoàng Thành?” Vũ Thiên Long kinh nghi bất định, rất nhanh đáy lòng minh ngộ.

” Tản Viên Thánh.. Thiên phong thiên.. Xích Quỷ Cốt Đao.. Hiện..” Đồ Thiên nắm chặt tay phải, ánh mắt lóe lên một đạo hàn mang, sau đó ngón tay một chỉ, hướng Phong Vũ thượng cung bên dưới, cách không điểm tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN