Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 61: Vây ráp
Năm ngày, kể từ ngày Vũ Thiên Long thức tỉnh, bên trong địa bàn Trấn Đông Lâm phát sinh một sự kiện lớn.
Hơn một vạn quân đội thế tục được điều động, sau cái lần khai chiến với quốc gia Lâm Ấp mười ba năm về trước thì đây là lần động binh lớn thứ hai trong lịch sử Trấn Đông Lâm.
Trước quảng trường, tròn một vạn quân binh ngay ngắn xếp hàng, gươm giáo chỉnh tề đứng đầy một mảnh, lại có cờ xí tung bay, trống trận dồn dập, tràng cảnh hết sức khoa trương khiến cho bá tánh bên trong thành được một phen kinh hãi.
Bởi địa bàn Trấn Đông Lâm tiếp giáp cùng với quốc gia Lâm Ấp về phía tây, hai bên thường xuyên xảy ra xung đột, tranh chấp, bất quá ngoại trừ những lần chiến tranh trên quy mô lớn, thì sự kiện tương tự tuyệt đối hiếm gặp.
Lệnh trên ban xuống: Nhi tử thứ hai của Tín Anh Vương cùng chín vị thủ hộ giả bị kẻ khác giết hại, đã bảy tháng trôi qua còn chưa truy tìm được tung tích trọng phạm, hôm nay nhận được tin tức tình báo, trọng phạm đang ẩn nấp bên trong Hoàng Hoa khách điếm.
Bảy hồi trống trận nữa được đánh lên, ba ngàn thiết kỵ sĩ dẫn đầu giáp sắt sáng loáng, bảy ngàn bộ binh lê gươm tuốt giáo sát khí ngập trời, tứ đại môn đóng chặt, trên bầu trời lại có tầng tầng trận pháp thủ hộ do tu chân giả bày ra, tựa hồ thiên la địa võng được giăng sẵn, kín mít không có lấy một khe hở, thậm chí đến ruồi muỗi cũng khó bề bay lọt.
Bá tánh nhận ra kinh động liền cửa đóng then cài, khiến cho một trấn lớn thường ngày hết sức náo nhiệt bỗng dưng vắng ngắt như tờ, trên đại lộ không có lấy một bóng người qua lại.
Một vạn quân binh chiến khí lăng thiên, uy áp vô hình vậy mà tạo thành trận trận hàn phong quét ngược, lại nghe được tiếng ngựa hí ngập trời, tiếng bước chân đều đặn dồn dập.
Bên trên hư vô, đang đằng vân mà đứng có đến hơn hai trăm tu chân giả, tu vị mặc dù không đồng nhất, bất quá, khí thế điệp gia lại điên cuồng khuếch tán khiến cho một mảnh thương khung bởi vậy mà lắc lư chao đảo, gió thổi mây phun, hôn thiên ám địa, trận pháp thủ hộ chồng chất lên nhau phát ra quang minh mãnh liệt, khí tức cực kỳ ngưng trọng, nặng nề.
Nếu đổi lại là một trận quốc gia chi chiến có lẽ sẽ hợp lý hơn, Tín Anh Vương kia làm nên oanh động, không tiếc đại giới chỉ để truy bắt một vài kẻ tội phạm khiến cho bá tánh toàn thành đều dấy lên ngờ vực cùng bất an tột độ.
Mặc dù ai nấy đều nơm nớp lo sợ, cửa đóng then cài, một vài kẻ chu đáo còn đi gia cố, chằng chống nhà cửa, nhưng chỉ cần chút ít uy áp thẩm thấu kia thôi cũng đủ khiến lòng người hoang mang, bọn họ đều có chung nhận định: ” Những kẻ trọng phạm kia tuyệt đối không phải hạng tầm thường! “.
Vũ Thiên Long không hề biết những chuyện đang phát sinh bên ngoài, từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn thủy chung ngồi đó, đi trông chừng cho Công Tôn Uyển.
” Chủ nhân! Có đại sự ” Tiểu Kê đạp cửa lao vào, gấp gáp nói.
” Có chuyện gì! ” Vũ Thiên Long lạnh nhạt hỏi.
” Tín Anh Vương kia điều động đến một vạn quân binh để truy bắt chúng ta, hiện tại bên ngoài đều đã bị vây ráp “.
Đúng lúc này đám người Thiết Trụ cũng nhanh chóng tiến đến, Tiểu Tượng, Tiểu Mã thần sắc tỏ ra cực kỳ ngưng trọng.
” Phải làm sao bây giờ! ” Võ Vu Minh kinh hãi, run rẩy nói.
” Chỉ là một đám người thế tục mà thôi! Chẳng có gì đáng sợ cả! ” Thiết Trụ bĩu môi, khinh thường.
” Người ta nói: Thần thông đến mấy cũng khó bề đối đầu với thiên binh vạn mã, đúng là đám người thế tục thật, thế nhưng số lượng lại quá đông, chỉ cần mỗi tên xì hơi một cái thôi, cộng lại đem ra so sánh chỉ e không thua kém gì thiên lôi oanh kích đâu! ” Tiểu Kê rụt cổ, biểu tình kinh nghi.
Thần sắc Vũ Thiên Long biến hóa liên tục, đám người này không đến sớm, cũng chẳng đến muộn mà là vừa kịp lúc, mấy ngày qua chấp niệm vô tình tạo nên sát tâm nặng nề, khiến cho lòng hắn lúc này đã ngập trời oán khí, nếu không được phát tiết chỉ sợ sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên Vũ Thiên Long không muốn phải lạm sát phàm nhân.
” Để xem bọn chúng làm được gì! Dù sao nơi đây cũng là Đông Lâm trấn, trên kia còn có Phong Vũ Môn ” Vũ Thiên Long không mặn không nhạt nói.
” Bắt sống lấy những kẻ bên trong! Chống cự giết không tha! ” Lúc này từ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng quát dài, theo đó là hàng ngàn tiếng vâng dạ đồng thanh hưởng ứng, triều dâng sấm rền.
Đám người Vũ Thiên Long có thể cảm nhận được sát khí kinh tâm động phách đang nặng nề đập vào mặt, trên hư vô lúc này là một mảnh mây đen dày đặc, hàn phong quét ngang cuốn bay bụi đất cùng lá vàng trên đường lớn.
Vũ Thiên Long nhắm mắt, sát na sau đó lại mở mắt, lập tức oán niệm, sát tâm cùng lực lượng tu vị đồng thời bộc phát toàn diện, trên thân thể từng tia hắc khí lượn lờ, theo mười vạn tám ngàn lỗ chân lông thẩm thấu mà ra, huyễn hóa nên một cái đại thủ ấn to lớn, thủ ấn kia bị bao che bởi ma vân, tuy hình dạng có phần giống với Nhất Thủ Già Thương Khung nhưng khí thế ác liệt hơn rất nhiều.
Vũ Thiên Long thình lình nhấn tay về phía hư vô, lập tức một mảng tường lớn bị đánh sụp, toái thành phấn bụi, hắn bước ra ba bước, ngưng thần nhìn xuống bên dưới.
Lúc này trên đại lộ đã đông nghẹt người, Hoàng Hoa khách điếm bị vây chặt như nêm cối, cung thủ ẩn nấp khắp nơi, bộ binh gươm giáo sắc lạnh, tản mát ra hàn mang khiếp người.
Thiết Trụ thấy vậy lập tức tế xuất đại kiếm, một kiếm liền sinh sinh chém bay mái ngói tầng hai khách điếm, lại dẫm chân, ngự khí lăng không, bay vút lên bầu trời, hai huynh đệ Võ gia cũng đồng thời động thủ.
Thế nhưng khi bọn hắn vừa lao ra, liền bị một bàn tay to lớn từ hư vô ép xuống, đánh cho dội ngược trở lại, cả ba đồng thời phun ra máu tươi.
Vũ Thiên Long minh bạch địch nhân rất mạnh, còn có cả tu chân giả cường đại nhập trận, lần này cho dù bản thân hắn có muốn hay không cũng bắt buộc phải đại khai sát giới, bởi lẽ: Ta không giết người há để người giết ta?.
” Bỏ qua quân binh thế tục.. Tu chân giả phía trên… Toàn bộ giết hết cho ta!! Tiểu Kê, ngươi ở lại bảo hộ nàng! ” Dứt lời Vũ Thiên Long đạp không mà lên.
Tiểu Tượng cùng Tiểu Mã, Nguyên Anh tu vị toàn diện bộc phát khiến cho phong vân đều biến sắc, bốn phía hư vô vặn vẹo không ngừng, khí lưu hóa thành gợn sóng ầm ầm khuếch tán, Nguyên Anh đại năng xuất thủ, thiên địa oanh minh, thương khung chấn động.
Sát na sau, Nhị Linh đã thuấn di, song song đứng tại bên trên bầu trời cùng với Vũ Thiên Long, trước mặt bọn họ, đang cưỡi trên lưng Tam Túc Ma Hạt là một trung niên nhân, vẻ mặt hung thần ác sát, hắn mang vương bào, đầu đội kim khôi, tay cầm đại kiếm, trên thân tản mát ra trùng điệp Kết Đan uy áp, hắn chính là Tín Anh Vương.
Bên cạnh Tín Anh Vương, đằng vân giá vụ năm tên thiếu niên trẻ tuổi, đều mặc đạo phục Phong Vũ Môn, bọn hắn thần sắc cao cao tại thượng, hơn nữa khí tức lại cực kỳ khủng bố.
” Năm..Năm Nguyên Anh kỳ! ” Tiểu Mã kinh hãi, lắp bắp nói.
Vũ Thiên Long cũng dễ dàng cảm nhận được, dưới uy áp cuồng loạn tựa thủy triều kia, mặc dù hô hấp có chút khó khăn thế nhưng vẻ mặt hắn trước sau vẫn thủy chung băng lãnh.
Tiểu Tượng trầm mặc không nói, bất quá nhãn thần lại biến hóa liên tục, thân là Linh Vật đứng đầu, hơn nữa đã từng vấn đỉnh Hợp Đạo, hưởng lấy hương hỏa sinh linh suốt mấy vạn năm, thế nên tôn nghiêm của hắn không cho phép bản thân được mảy may rung động.
” Các ngươi vô lý giết chết nhi tử của ta, đứng dưới Thánh uy lại dám làm điều xằng bậy, giết người đền mạng, đạo lý này ai ai cũng biết, bất quá ta sẽ không để cho các ngươi được chết một cách dễ dàng, phải róc thịt lột da mới thỏa mối hận trong lòng bổn vương lúc này! “.
Tín Anh Vương bằng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm ba người Vũ Thiên Long, hắn hung hăng gằn lớn từng câu từng chữ, ngưng một chút lại quay sang năm tên thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, thần sắc liền biến đổi, cung kính nói.
” Năm vị thánh tử! Đám người này thủ đoạn tàn độc, giết chết con trai ta, xin các vị đại hiển thần uy, ra tay diệt trừ! “.
” Chỉ là rơm rác mà thôi! Vương gia cứ yên tâm, không mất đến mười hơi thở chúng ta liền giải quyết xong ba tên này! “.
Dứt lời, một trong năm tên thanh niên nhấc tay, cách không bắn ra một chỉ, thủ đoạn dứt khoát vô cùng, ngôn xuất pháp tùy, chỉ khí này tốc độ cực kỳ khủng bố, siêu việt ánh sáng, tựa hồ bôn lôi mạnh mẽ xé rách hư vô, không những vậy bốn phía không gian đều sinh sinh vặn vẹo, thiên địa pháp tắc phảng phất bị cưỡng ép oanh mở, khoảng cách ngàn trượng lập tức bị rút ngắn lại chỉ trong một cái sát na.
Khi đạo bôn lôi kia giáng lâm, thời không đều triệt để bị phong ấn, cắt đứt đường lui, Tiểu Mã thần sắc đại biến, tay phải nhanh chóng bắt ra hàng loạt thủ pháp khác nhau, tại vị trí mi tâm thình lình gào thét bay ra một tia hoàng kim chi khí, hoàng kim khí lại hóa thành thanh trường thương màu vàng rực rỡ, nơi đầu thương chạm nổi họa tiết Kim Long, Long Thương vừa xuất liền nghe được một tiếng long ngâm rung trời.
” Ta có xấu xí gì thì cũng là Tam Linh, ngày lão tử tung hoành ngang dọc tổ tiên các ngươi còn chưa mọc răng bú sữa.. Lại dám ở trước mặt ta khoa trương ngông cuồng! Lão tử là Mã mà không phải Mã, ngựa ăn thịt các ngươi chưa thấy?” Thanh âm như Lôi, nộ khí như Hoả, tiếng hét này không khác gì Hổ gầm Long khiếu, âm lực cuồn cuộn, chấn động bát phương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!