Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 14
Thiết Tinh Nguyệt liên tục quát lớn, đã đánh ngã mười lăm người, nhưng trên người hắn cũng đầy vết máu, có hai vệt máu chảy ra như suối thấm ướt cả áo quần.
Nhưng Thiết Tinh Nguyệt vẫn xông lên phía trước. Hắn bình sinh chỉ giết quân Kim, không ngờ ở nơi này lại phải đánh nhau với quan binh Đại Tống, hắn vừa đánh vừa bực bội, càng xông vào nơi nhiều kẻ địch nhất.
Khâu Nam Cố thấy trên người Thiết Tinh Nguyệt chảy máu, lập tức đỏ mắt lên. Hắn và Thiết Tinh Nguyệt xưa nay không hòa thuận, nhưng đó chỉ là cãi nhau ngoài miệng, còn về cảm tình lại rất chân thành, cho nên hắn theo sau Thiết Tinh Nguyệt giết đến.
Nhưng chưa giết được mấy bước đã không thấy bóng lưng Thiết Tinh Nguyệt nữa, trước sau trái phải đều là bó đuốc, kẻ địch, binh khí. Khâu Nam Cố giống như hổ điên, tay đấm chân đá, đánh đến mức đối phương người nghiêng ngựa đổ, lại đánh ngã mười bảy mười tám người. Hắn còn nhảy lên, há miệng cắn vào yết hầu một tên ngục tốt vừa rồi giày xéo nữ nhân.
Lâm công tử mỗi lần xuất ra một đao, đâm ra một kiếm, đều nhất định có người ngã xuống. Hắn đã giết ra một đường máu, muốn đi thì lúc nào cũng có thể, nhưng khi các huynh đệ còn đang liều mạng thì hắn làm sao đi được?
Hắn thét lớn một tiếng, vung đao múa kiếm, lại giết ra cửa, chỉ trong chốc lát áo bào trắng đã nhuộm thành áo máu.
Lúc này người xông vào trong, cùng với đoàn đoàn bao vây không biết đã có bao nhiêu tầng, bao nhiêu người. Hồ Phúc khoan dung nhân hậu, khiêm nhường quân tử, cảm thấy không nỡ nên hét lớn:
– Các huynh đệ, mọi người đều là người có mẹ có cha, vì sao phải ép nhau quá mức như vậy?
Hắn chế ngự mấy người đều không hạ sát, không ngờ kẻ mà hắn tha mạng lại tham công, một đao chém vào cổ hắn. Hồ Phúc nghiêng mạnh đầu, dưới cằm nóng rát đau nhói, bị cắt một mảng nhìn thấy cả xương. Hắn lập tức giận dữ, trở tay dùng một đao kết thúc đối phương.
Do đó hắn bị thương nặng. Trong mấy người thì công lực của hắn có thể coi là thâm hậu nhất, nhưng lúc này lại gặp nguy hiểm lớn nhất. Lý Hắc là người tinh ranh nhất, lúc chiến đấu mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, thấy Hồ Phúc bị thương, lập tức vừa đánh vừa dùng thân hình linh hoạt chui, xoay, lủi, nhảy, trượt, thậm chí không ngại lăn, lật, bò, bám, cưỡi, giết đến bên cạnh Hồ Phúc. Hai người dán lưng tác chiến, đối diện với hơn hai trăm kẻ địch vẫn có thể phòng thủ vững vàng.
Lý Hắc trời sinh thấp bé, đứng đối diện với cấm quân tinh nhuệ cao hơn năm thước năm tấc chỉ thấy hắn giống như hạt đậu, lúc thì nhảy vọt lên cao, lúc thì lăn trên đất như quả bầu, cấm quân trên người dưới người đều bị Lý Hắc khi dễ. Lý Hắc híp mắt nhìn chuẩn một tên cao thủ sử dụng hai roi giữ chức phó án sát, đột nhiên lao qua, xông vào chính giữa, vừa ra tay đã bứt hai chùm râu dê của người nọ. Người nọ đau đến mức kêu la, Lý Hắc cười nói:
– Ngươi ngày ngày dùng hình, hôm nay ta sẽ nhổ sạch râu của ngươi!
Còn chưa dứt lời chợt thấy dưới chân trượt đi, ngã chỏng vó xuống đất. Hóa ra lúc hắn nói chuyện quá đắc ý, bất giác lại đứng trên binh khí của đối phương. Người nọ tay trái cầm roi ngựa, tay phải cầm roi vàng, chỉ dùng roi vàng quấn vào roi ngựa, dùng sức kéo một cái, Lý Hắc liền ngã đến mông đít nở hoa.
May mắn hắn thân thủ nhanh nhẹn, không để kẻ địch băm thành thịt vụn, kịp thời ngồi dậy chiến đấu. Lần này Hồ Phúc lại giúp hắn, hai người dựa lưng vào nhau, một người cằm bị gọt một miếng nhỏ, một người đùi mông bị lệch. Trần Kiến Quỷ đang chiến đấu nhìn thấy tất cả, trong lúc đại chiến nguy hiểm vẫn không nhịn được khom lưng dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương cười lớn.
Cười như vậy có thể nói cực kỳ mạo hiểm, chỉ nghe một tiếng “bốp”, sau lưng đã trúng một côn tam khúc, ngã thẳng về trước. May mắn là Đoản Đả quyền của nàng uy mãnh, nhân cơ hội xông vào trận địch, đánh đến tơi bời tan tác, nhưng chân trái lại bị người ta chém một kiếm, biến thành chân què tác chiến, còn chật vật hơn hai người Hồ Phúc, Lý Hắc.
Lúc này quần hiệp đang giết đến hăng máu, trên người Vạn Gia Chi, Sài Hoa Lộ cũng bị trọng thương vài nơi, nhưng vẫn dũng mãnh tác chiến. Đại Đỗ hòa thượng dốc sức chiến đấu với Hàng Bát, chiếm được thượng phong. “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long đánh được nửa chừng, chợt nhớ vừa rồi còn một tên đáng ghét đội mai rùa chưa giết, liền cầm kiếm chạy tới
“Thiết Quy” Hàng Bát chỉ đối phó với Đại Đỗ hòa thượng đã cảm thấy khó khăn, nếu không phải Đại Đỗ hòa thượng đánh được nửa chừng lại kêu mệt thì đã sớm kết thúc hắn rồi. Hàng Bát xưa nay tinh ranh như quỷ, vừa thấy có thêm một Thiên Thủ Kiếm Viên liền quay đầu bỏ chạy.
Đại Đỗ hòa thượng và Lận Tuấn Long đồng thời đuổi theo, chạy ra khỏi nhà giam, chỉ thấy khắp nơi là tuyết trắng xóa, gió bắc lạnh lẽo ập vào mặt, lại không thấy Hàng Bát đâu.
Hai người hơi ngẩn ra, chợt nghe tiếng xé gió vù vù như mưa dày, nguyên lai bốn phía không biết có bao nhiêu mũi tên bắn vào hai người bọn họ.
Đại Đỗ hòa thượng hét lớn một tiếng, áo tăng tung bay. Lận Tuấn Long lại hóa thành ngàn cánh tay, bắt được một mũi tên lại ném ngược về, lập tức có tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ trong chốc lát hắn đã bắt ném chừng trăm mũi tên.
Thân pháp của Đại Đỗ hòa thượng không linh hoạt như Lận Tuấn Long, may mắn cái bụng của hắn lại biến thành tấm khiên, tên bắn vào bụng giống như trúng phải bông vải, toàn bộ bị bắn ngược ra ngoài, lập tức có người kêu thảm từ trên cây té xuống.
Lần này nếu người đuổi ra ngoài không phải Đại Đỗ hòa thượng và Lận Tuấn Long, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đối phương ngã xuống lại thay người khác, chỉ phút chốc trên người Đại Đỗ hòa thượng và “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long đã trúng mấy mũi tên. Hai người vừa gạt tên bắt tên vừa lui lại, cố gắng cầm cự, tình thế hết sức nguy hiểm.
Nhưng hai người vẫn kiên cường tử thủ trước ngục. Bởi vì mai phục bên ngoài vô cùng nguy hiểm, một khi bọn họ rời khỏi, huynh đệ bên trong không cẩn thận lao ra, chẳng phải sẽ gặp nguy cơ sao? Cho nên bọn họ thà rằng làm bia bắn tên, có chết cũng không trở lại trong ngục.
Hai người Đại Đỗ hòa thượng và Lận Tuấn Long càng đánh càng tức giận. Đại Đỗ hòa thượng mắng:
– Bà nội nó, con mẹ nó, có gan thì bỏ ám khí xuống tới đánh nhau!
Lận Tuấn Long đồng loạt rút ra ba thanh trường kiếm, múa đến ánh sáng trắng vàng đỏ quay cuồng giống như cầu vồng, mưa gió không lọt, lại không nhịn được hỏi:
– Này, tên xuất gia ngươi sao mở miệng là đọc Tam Tự kinh thế?
Đại Đỗ hòa thượng liếc mắt qua, tức giận nói:
– Ngươi có ngoại hiệu là Thiên Thủ Kiếm Viên, ta có từng hỏi ngươi là người hay vượn không?
Lận Tuấn Long lại đáp:
– Không có.
Một tiếng “xoẹt” vang lên, lại một mũi tên bắn trúng bụng Đại Đỗ hòa thượng. Lần này Đại Đỗ hòa thượng chưa kịp vận chân khí, “Đỗ Bì công” không thể đẩy ngược ám khí, mũi tên đâm vào thịt ba phân. Hắn đau đến mức kêu lên oa oa, bực tức mắng:
– Đám rùa thỏ, dám làm bị thương cái bụng quý báu của ta!
Sau đó quay đầu lại hung hăng mắng Lận Tuấn Long:
– Ta không hỏi ngươi có phải vượn hay không, ngươi quan tâm chuyện ta làm hòa thượng cái rắm gì!
Lận Tuấn Long bị hắn vô cớ chửi mắng một trận, trong lòng luống cuống, lại trúng một mũi ám khí. Lực đạo và kình đạo của ám khí này không thể coi thường, cánh tay trái của Lận Tuấn Long trúng phải phi tiêu, kiếm thế lập tức chậm lại.
Nên biết điểm mạnh nhất của “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long là đôi tay nhanh như tia chớp, hiện giờ bị thương một tay, nhuệ khí giảm sút. Mà ám khí của đối phương bỗng có một nơi gia tăng kịch liệt, không phát thì thôi, một khi phát thì nhắm huyệt rất chuẩn xác, tốc độ cực nhanh, thủ pháp vô cùng ác độc.
Trông thấy Lận Tuấn Long sắp không tiếp được, Đại Đỗ hòa thượng giơ phật chưởng ra, kẹp lấy một món ám khí đang bắn nhanh vào yết hầu “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long.
Một chiêu này của Đại Đỗ hòa thượng xem như đã cứu tính mạng Lận Tuấn Long, nhưng lại cảm giác lòng bàn tay hơi đau, biết đã bị ám khí này đâm trúng. Hắn đưa tay ra ánh tuyết nhìn thử, lại thấy đó là một đóa hoa sen bằng sắt, phía trên có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ.
Đại Đỗ hòa thượng giật mình biến sắc, chỉ cảm thấy vết thương tê ngứa, khí độc từ lòng bàn tay tràn thẳng lên. Hắn vội vận công bảo vệ tâm mạch, trong tình thế này làm thế nào ngăn cản ám khí như mưa dày?
Lận Tuấn Long đương nhiên ra sức chống đỡ, nhưng ám khí ở nơi đó vô cùng ác liệt, cộng thêm các phương quấy nhiễu, cho dù là “Thiên Thủ Kiếm Viên” cũng không ngăn cản được. Lúc này chợt nghe tiếng quát, một người lướt ra bên ngoài, toàn thân hóa thành một mảng ánh đao màu vàng, khiến cho mũi tên ào ào bắn ngược trở về. Người nọ bật hơi cao giọng, một đao chém vào một cây du gần đó. Cây du kia rầm rầm ngã xuống, bỗng thấy một thân hình to lớn từ trong bụi cây thò ra, rơi xuống dướt đất, ngay cả tuyết cũng bị lõm xuống.
Người sử dụng kim đao kia là Hồ Phúc, hắn cứu người thần uy lẫm liệt, bảo vệ thì lại không được như vậy. Bởi vì hắn khoan dung trung hậu, lưu ý đến tình hình chiến đấu của những huynh đệ khác, thấy bên phía Lận Tuấn Long, Đại Đỗ hòa thượng đang nguy cấp, lập tức nhìn chuẩn nơi phát ra ám khí mạnh nhất kia, chém tới một đao.
Người nọ vừa rơi xuống đất, phát ra một tiếng “rầm” giống như địa chấn. Mọi người đều hơi lắc lư, Hồ Phúc, Đại Đỗ đồng loạt kêu lớn:
– Đường Phì!
Chỉ thấy dưới ánh tuyết chiếu rọi, hiện ra một nữ nhân mập như hai Đại Đỗ hòa thượng hợp lại, nửa bên mặt giống như bị ma quỷ từ trong chém ra, đang mở chiếc miệng to như chậu máu cười ha hả:
– Chính là bản cô nương, các ngươi có thể làm gì?
Đại Đỗ hòa thượng quát lớn một tiếng, hai tay như bão táp cuốn ra, nhưng chưởng đi được giữa đường thì cơn ngứa lại công tâm, chưởng lực giảm sút. Đường Phì trở tay một cái, theo hai tiếng “vút vút”, hai mũi châm thấu tim lại phá chưởng lực đâm vào.
May mắn “Thiên Thủ Kiếm Viên” nhanh mắt, dùng hai kiếm đánh bay hai mũi châm. “Kim Đao” Hồ Phúc hai tay cầm đao, nghiến răng nổi giận mắng:
– Đường Phì, cô, cô, cô…
Trước giờ hắn vẫn xem Đường Phì là người phe mình, hiện giờ vì quá tức giận Đường Phì phản bội, lại nói không nên lời.
Lý Hắc biến thành một mình khổ chiến, tuy rằng liên tục thay hình đổi vị, kẻ địch không thể làm hắn bị thương, nhưng cũng khó mà giết ra ngoài, liền hét lớn:
– Hồ Phúc, Hồ Phúc, người tốt không sống lâu, ngươi còn muốn làm người tốt sao!
Hồ Phúc bị tiếng hét này kích động, liền quát lớn một tiếng, một đao bổ thẳng tới.
Thân hình Đường Phì tuy lớn, nhưng ám khí nhỏ mà ác độc. Hồ Phúc vốn trung thực, quả thật không phải đối thủ của ả ta. Lận Tuấn Long thì phải bảo vệ Đại Đỗ hòa thượng, không thể tương trợ. Quan binh mai phục các nơi bắt đầu bỏ cung tên xuống, tiến hành vây quét. Lúc này “Tạp Hạc” Thi Nguyệt lại lướt ra, thấy huynh đệ đang nguy ngập liền dốc sức ngăn cản đối phương.
Hồ Phúc chém mấy đao, Đường Phì cũng tránh mấy lần, đột nhiên nhếch mép cười nói:
– A phúc, ngươi cần gì phải tức giận như vậy?
Hồ Phúc thực lực hùng hậu, chỉ là giận đến đầu óc mê muội, liền cảm thán:
– Đường Phì, Đường môn các ngươi danh chấn thiên hạ, tội gì phải bỏ sáng đầu tối?
Đường Phì lại cười ỏn ẻn nói:
– Đúng vậy!
Sau đó giơ tay lên, “vù” một tiếng, một chiếc vòng kim loại lượn vòng bay ra, cắm vào sau đầu Vạn Gia Chi đang chiến đấu với quan binh.
Vạn Gia Chi đang chiến đấu kịch liệt, đột nhiên sau đầu bị thương, lập tức kêu lên giận dữ. Tiếng kêu này còn chưa dứt, trên người đã không biết trúng bao nhiêu đao, bao nhiêu thương.
“Kim Đao” Hồ Phúc thấy Đường Phì lại thừa lúc mình phân tâm ra tay làm hại hảo thủ Cái Bang, trong lòng cực kỳ căm hận, giống như hổ điên một đao tiếp một đao bổ tới.
Điểm mạnh của Hồ Phúc là cơ sở vững chắc, nhưng lúc này lửa giận công tâm, ngược lại trở nên kém cỏi, hoàn toàn không có lề lối. Võ công của Đường Phì vốn cao hơn Hồ Phúc, nhưng Hồ Phúc từng được Tiêu Thu Thủy chỉ điểm, xem như không hơn không kém. Đường Phì từng bị thương bởi rìu nên võ công giảm sút, hiện giờ Hồ Phúc cũng bị thương, nếu không phải Đường Phì chọc giận Hồ Phúc thì cũng không dễ đắc thủ.
Hồ Phúc càng tức giận thì sơ hở trong đao pháp càng nhiều, Đường Phì cười nham hiểm, giơ tay đánh ra “Đường hoa”.
Ngay lúc này chợt nghe một tiếng quát trong trẻo:
– Đường Phì!
Đường Phì nghe tiếng liền giật mình, chợt thấy một sợi xích bạc nhỏ như tơ nhện cuốn lấy “Đường hoa” giữa không trung, “Đường hoa” lại “nở” về phía Đường Phì.
“Đường hoa” là ám khí bí truyền của Đường môn. Bởi vì Đường Phì biết sử dụng nên trở thành cao thủ hạng nhất hạng nhì trên giang hồ, nhưng ả cũng không biết phá “Đường hoa”.
Người biết phá “Đường hoa” là Đường lão thái thái.
Lúc còn trẻ Đường lão thái thái có một tuyệt kỹ danh chấn giang hồ, gọi là “Nhất Tuyến Ngân Hà Bán Đường Hoa”.
Sợi xích bạc vừa rồi, thủ pháp sử dụng hiển nhiên chính là “Nhất Tuyến Ngân Hà”.
Càng khiến Đường Phì kinh tâm động phách không phải “Nhất Tuyến Ngân Hà”, mà là người kia.
Một cô gái xinh xắn, mắt sáng, răng trắng, vẻ đẹp mang ba phần chết chóc.
Đường Phương!
– Đường Phương tới rồi!
Chúng huynh đệ đồng thanh hô lên.
Thiết Tinh Nguyệt đang chiến đấu ác liệt bỗng kêu lên quái dị, bị người ta đánh trúng mấy cái cũng giống như không có cảm giác.
Lý Hắc đang chiến đấu kịch liệt cũng phấn chấn tinh thần, liên tục đả thương mấy người.
Đại Đỗ hòa thượng, Lận Tuấn Long, Thi Nguyệt đang gian khổ chống đỡ, hốc mắt cũng trào ra lệ nóng.
Trần Kiến Quỷ gần như than vãn:
– Chỉ thiếu Tiêu đại ca không có mặt!
Thiếu Lâm Hồng Hoa đụng đầu vào tường phát ra một tiếng “rầm”, lại phá gạch xông ra, chạy về phía Đường Phương.
Dưới ánh tuyết, “Thiết Quy” Hàng Bát lặng lẽ trốn đi. Khâu Nam Cố thấy vậy hào khí nổi lên, không để ý tất cả lập tức đuổi theo.
Kiếm và đao của Lâm công tử hợp lại với nhau, đao kiếm hợp nhất thành một luồng sáng vô cùng mãnh liệt.
Ánh sáng này chính là sĩ khí như cầu vồng.
“Đường hoa” bay ngược về phía Đường Phì.
Đường Phì hồn phi phách tán, vừa lui vừa kêu lên quái dị. Lần này “Kim Đao” Hồ Phúc lại không lưu tình, đột nhiên sáp đến gần, một đao chia hai.
Đường Phì chết.
Đường Phương thở dài xa xăm, nói:
– Cô không nên phản bội Đường môn. Cho dù không ở Đường môn, cũng không nên làm ra chuyện bỉ ổi như vậy. Thần Châu Kết Nghĩa đã tha thứ cho cô, nhưng cô không nên sai lại càng sai. Đường môn còn có lão thái thái, cho dù không có bà dạy ta “Ngân Hà Nhất Tuyến” để trừng trị cô, phía trên còn có trời, trời cũng sẽ đòi lại lời thề của cô với Đường gia ngày trước, trời cũng sẽ trừng phạt cô lấy oán báo ơn với Đường gia.
Đường Phương cũng không ra tay sát hại Đường Phì.
Nàng và Đường Phì tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng tình như chị em.
Đường Phương đương nhiên không nỡ.
Nàng chỉ dùng “Ngân Hà Nhất Tuyến” dẫn “Đường hoa” trở về.
Đường Phì trong lúc kinh hãi lại bị Hồ Phúc giết chết.
“Kim Đao” Hồ Phúc, ngoại hiệu là “người tốt không sống lâu”, bản thân hắn cũng là một người thà rằng mạng mình ngắn đi một chút, cũng không muốn lạm sát một người.
Hành vi của Đường Phì lại khiến “người tốt” này cũng phải hạ thủ… một người nếu như đuổi tận giết tuyệt người khác quá mức, kết quả có phải cũng đoạn tuyệt giống như hành vi của mình hay không?
Điểm này không ai biết.
Nhưng Đường Phương vừa xuất hiện, sĩ khí tăng mạnh, cục diện trở nên rất khác biệt. “Thiên Thủ Kiếm Viên” Lận Tuấn Long tuy chưa từng gặp Đường Phương, nhưng thường xuyên nghe các huynh đệ nói về nàng, cũng không biết vì sao, Đường Phương tự có một loại lực lượng, khiến người khác muốn toàn lực biểu hiện thật tốt cho nàng xem, cho nên Lận Tuấn Long cũng không đếm xỉa gì nữa, cánh tay bị thương cũng giống như hồi phục phân nửa.
Bốn người Hồ Phúc, Đại Đỗ hòa thượng, Thi Nguyệt và Lận Tuấn Long hợp lực chống cự ngoại địch. Đường Phương nhảy lên cao lướt đi, phát ám khí trợ giúp, cản trở thế công bên ngoài. Đám người Thiết Tinh Nguyệt, Lý Hắc, Lâm công tử, Trần Kiến Quỷ, Sài Hoa Lộ trong ngục càng đại triển thần uy, bắt đầu phản công, muốn lần lượt tiêu diệt quan binh đang bao vây trong ngục. Chỉ có hai người Khâu Nam Cố và Hồng Hoa, thấy Đường Phương tới vui mừng quá đỗi, lập tức đuổi theo “Thiết Quy” Hàng Bát.
Võ công của “Thiết Quy” Hàng Bát nói cao thì không cao, nói thấp thì không thấp, so với đám quan binh tất nhiên là giỏi hơn nhiều, nhưng so với đám huynh đệ Khâu Nam Cố thì lại kém rất xa. Hiện giờ trước tiên hắn đã mất đi dũng khí, liền co chân bỏ chạy bạt mạng.
Khâu Nam Cố lập tức đuổi theo. Hồng Hoa sợ Khâu Nam Cố xảy ra chuyện, hắn tiếc lời như vàng, làm việc cẩn thận, cho nên đi theo sau để dễ trông chừng.
Hàng Bát chạy trốn phía trước, dù sao hắn cũng là một viên quan, quan binh thấy chủ soái bỏ trốn cũng chạy tán loạn phân nửa. Hàng Bát vừa kêu vừa trốn, quan binh dọc theo nhà ngục liền ào ào rút binh khí chặn hậu, nhưng Khâu Nam Cố đuổi theo rất nhanh, chỉ nghe một tiếng “vù”, Hàng Bát chạy qua, lại một tiếng “vù”, Khâu Nam Cố cũng đuổi qua, quan binh làm sao chặn được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!