Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp] - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]


Chương 6


Tiêu Thu Thủy nhìn mà kinh tâm động phách, thầm nghĩ: “Yến Cuồng Đồ ép hai người ăn thức ăn, tuy là lấy độc trị độc, nhưng cũng không khỏi quá ‘độc’, nếu đổi lại là hắn thì thực không làm như vậy nổi”. Chỉ nghe Yến Cuồng Đồ thản nhiên nói:

– Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng, ngươi muốn độc chết ta, ta liền hạ độc chết ngươi, đó là đạo lý ngàn năm không đổi trong võ lâm giang hồ, ngươi không cần phải trừng mắt lên với ta.

Những lời này giống như nói với Tiêu Thu Thủy, lại như nói với hai người đang trợn trừng mắt như hai con cá chết kia. Hóa ra Tiêu Thu Thủy mới vừa trầm tư chốc lát, hai tên kia đã độc phát thân vong, bộ dạng cực thảm.

Tiêu Thu Thủy thầm thở dài, đột nhiên thân thuyền bỗng rung động kịch liệt.

Lúc này sóng đánh càng lúc càng lớn, chỗ này đá lớn rộng hơn một trượng, dài hơn bốn trượng, đứng sừng sững giữa lòng sông, khe nước chảy xiết hai bên sóng cao ngất trời, chiếc thuyền nhỏ bé làm sao đi qua nổi? Tiêu Thu Thủy chợt nghĩ: “Thì ra Chu đại thiên vương đã tính toán kỹ, sai thủ hạ ra tay ở chỗ này là ỷ vào nơi hiểm yếu, dù không thành công thì bọn hắn cũng khó thoát được tai ương!”

Yến Cuồng Đồ kêu lên thất thanh:

– Hỏng rồi! Lái thuyền đã chết, hai ta lại chẳng biết bơi, lấy ai cầm lái đây?

Yến Cuồng Đồ vừa nói, vừa phóng qua, cố gắng vặn bánh lái, nhưng nước sông là sức mạnh tự nhiên của trời đất, không phải chỉ dựa vào công lực của Yến Cuồng Đồ mà ứng phó được. Yến Cuồng Đồ càng cố giữ lấy bánh lái thì lại càng khó khống chế, cộng thêm hạ bàn không thể đứng vững, càng khó phát lực, con thuyền nhỏ cứ lao ầm ầm vào tảng đá lớn “Cứ tới đây”, chuyến này muốn không tan xương nát thịt cũng khó. Yến Cuồng Đồ dù tài cao mật lớn, đối mặt với uy lực thiên nhiên của nước sông ngập trời cũng không khỏi luống cuống tay chân.

Tiêu Thu Thủy vội vàng lao đến, đối mặt với ba chữ “Cứ tới đây”, trong đầu chợt nảy sinh một ý tưởng. Vong Tình thiên thư mà hắn học chính là quên đi hết thảy tình cảm dục vọng, đạt tới cảnh giới hợp nhất cùng trời đất, vật ngã lưỡng vong, nhất là một quyết Thiên ý lại càng bắt được thần tủy. Tiêu Thu Thủy tại nơi hiểm yếu “Diễm Tần lớn như trâu, Địch Đường chẳng ở lâu” này bỗng như ngộ ra điều gì đó.

Hắn lập tức cầm bánh lái, thuận chỉnh thuận theo dòng chảy, mặc cho nước đẩy thuyền về hướng đá lớn. Kỳ thực nước sông ở đây vốn chảy từ thượng du bờ nam Thanh Long Chủy, xuyên qua bờ bắc Xú Diêm Hoàng đổ xuống, thông tới gờ đá của bờ bắc, lúc này thuyền chạy giữa dòng, sóng ập xiết từ hướng đông bắc, nếu cứ cố tránh khỏi đá lớn thì lại càng có nguy cơ đâm vào, thậm chí thịt nát xương tan. Tiêu Thu Thủy cứ hướng thẳng phía đá mà đi, chỉ nắm vững bánh lái, không cố ép thay đổi phương hướng, lại thành ra thuyền nhẹ vượt sóng gấp, bình yên vô sự vượt qua bãi đá hiểm.

Yến Cuồng Đồ nhảy dựng kêu lên:

– Thì ra ngươi còn có chiêu này, sao không nói trước cho ta biết!

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Tôi không biết, bị tình thế bức bách nên ngộ ra được thôi.

Yến Cuồng Đồ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lẩm bẩm:

– Vậy sao ta lại không nghĩ ra được?

Lại tự đánh trống lảng, nói:

– Ta già rồi, vẫn là ngươi giỏi hơn!

Thật ra Yến Cuồng Đồ thông minh đĩnh ngộ, trí tuệ hơn người, nên mới có thể luyện được một thân cái thế thần công, chính là chuyên ý nghịch thiên, không chịu bó buộc; so với Tiêu Thu Thủy, ông ta ngược lại thiếu đi một chút khí chất thuận thiên hành sự, thấu suốt tâm linh.

Lúc này thuyền đã qua khỏi nơi hiểm trở, yên ổn đi tiếp một đoạn, Yến Cuồng Đồ nói:

– Chắc cũng sắp đến hang ổ của Chu đại thiên vương rồi.

Chợt thấy ông ta ngưng bặt tiếng nói, sắc mặt nghiêm trang, chắp tay cung cung kính kính hướng ra ngoài.

Tiêu Thu Thủy hiếm thấy có khi nào vị Sở nhân Yến Cuồng Đồ này lại trang trọng đến như thế, thuận mắt trông theo, chỉ thấy một quãng đất bằng phẳng khoảng chừng bốn trăm trượng, xếp các trụ đá cao năm trượng, vây khắp mười mặt, thưa mà kín kẽ, ngang dọc bằng nhau, khu vực trung tâm rộng hơn chín thước, lối ra vào nam bắc rộng chừng năm thước. Tiêu Thu Thủy cẩn thận đếm qua, tính ra có sáu mươi tư trụ đá, cắn chẳng những ngay lập tức bị khí thế bao la hùng vĩ của tự nhiên cùng trận thế kỳ ảo này làm chấn động mà còn nghĩ tới một truyện, run giọng nói:

– Đây là…

Yến Cuồng Đồ trầm giọng đáp:

– Chính là Bát Trận Đồ của Gia Cát võ hầu.

Tiêu Thu Thủy nghe vậy, cũng chắp tay vái ba vái.

Nơi này chính là nơi Thục chủ Lưu Bị xuất binh phạt Ngô, lập trại kéo dài suốt tám trăm dặm, sau thua lùi vào Tam hiệp, lấy đất Phụng Tiết làm nơi phòng thủ, tướng Ngô là Toàn Trung dẫn mấy vạn đại quân ngược dòng đuổi lên, dù người đông thế mạnh nhưng vẫn bị Bát Trận Đồ của Gia Cát võ hầu ngăn trở. Đỗ Phủ có thơ vịnh rằng:

Công cái tam phân quốc,

Danh thành Bát trận đồ.

Giang lưu thạch bất chuyển,

Di hận thất thôn Ngô.

Sau này mỗi năm đến tiết vào thu, trai thanh gái lịch đất Quỳ Châu lại rời thành đi du ngoạn, tới thăm Bát Trận Đồ, gọi là tục “Đạp tích”, chỉ là những nhân vật phong vân ngày ấy đều chỉ còn là câu chuyện trong sử sách mà thôi.

Lúc này nước từ phía đông rút xuống, đá lộ ra trên mặt nước, Tiêu Thu Thủy cùng Yến Cuồng Đồ thấy di tích nguy nga này, trong tâm sinh ra một cảm giác kính ngưỡng vô cùng, những lời hào hùng tráng khoát cũng chẳng nói ra được, chỉ cảm thấy thân vốn ở giữa thế giới sâu thẳm mênh mông, chỉ là đôi lúc mới có được sự rung động với cái rộng lớn vô biên ấy mà thôi.

Đúng lúc này, từ abên cạnh trụ đá chợt có mấy chục chiếc thuyền nhẹ phóng ra, trên thân thuyền đều có một chữ “Chu” đỏ rực.

Yến Cuồng Đồ không nhẫn nhịn nổi, chửi lớn:

– Con bà nhà nó chứ, không nhờ lại dám bày trận ở trận đồ của Gia Cát võ hầu, đúng là không tự lượng sức!

Những người trên thuyền bên kia đang định hô gọi thì bỗng thấy một người như chim lớn bay lướt tới, chỉ nhún mình đã vượt qua hơn mười trượng, đột ngột bổ nhào xuống.

Trên chiếc thuyền đó có ba người, một kẻ ở đằng mũi, một kẻ ở đằng lái, một kẻ ở chính giữa.

Yến Cuồng Đồ lao tới con thuyền đi đầu, vung tay bắt ngay được kẻ đứng ở mũi thuyền. Võ công kẻ đó vốn không thấp nhưng Yến Cuồng Đồ đã ra tay, hắn làm sao ngăn cản nổi! Yến Cuồng Đồ khống chế hắn, hỏi:

– Ngươi muốn làm gì?

Kẻ ấy vừa thấy Yến Cuồng Đồ lao tới, đã bị dọa bay mất cả ba hồn bảy vía, bây giờ lại bị Yến Cuồng Đồ bắt được, lại càng sợ tới mức răng đánh lập cập, nói không ra lời. Hai đồng bạn của hắn muốn xông tới cứu, Yến Cuồng Đồ chỉ vung tay lên, đã đánh cho hai kẻ đó rơi xuống nước, lại hỏi lại lần nữa:

– Ngươi muốn làm gì?

Tên kia tâm thần hoảng loạn, chỉ có thể khai thật:

– Tôi.. Bọn tôi đục thuyền….

Yến Cuồng Đồ nhíu mày, hỏi:

“Đục thuyền?”

Kẻ kia không biết giải thích như thế nào, vội giơ ngón tay chỉ ra, chính là thuyền của Tiêu Thu Thủy.

Yến Cuồng Đồ lúc này mới hiểu ý, liền quay về phía Tiêu Thu Thủy hô lớn:

– Có kẻ đục thuyền!

Vừa nói, vừa đưa tay chỉ xuống mặt nước. Ông ta cũng đưa tay kia bắt lấy bả vai kẻ đó để ổn định thân thể.

Thì ra mấy chục chiếc thuyền này đã sớm phái người lặn xuống nước đi đục thuyền của Tiêu Thu Thủy, Yến Cuồng Đồ, sau đó chờ cho hai người chìm nổi trong nước một phen, rồi mới phóng ám khí giết chết. Đáng tiếc bọn chúng còn chưa kịp hô gọi, Yến Cuồng Đồ đã bất ngờ phóng mình ra xa tới hơn mười trượng, khống chế một chiếc thuyền, khiến bọn chúng thực không thể lường trước được.

Tiêu Thu Thủy thấy thế tay của Yến Cuồng Đồ, lập tức tỉnh ngộ, nhưng đúng lúc này thuyền của hắn đột nhiên nghiêng ngả, chấn động không ngừng, lại nghe thấy tiếng lục cục, biết ngay là đã có người lặn dưới nước đang đục đáy thuyền.

Lúc này thế nước đã hơi chậm lại, nhưng Tiêu Thu Thủy không giỏi bơi lội, rắc rối thực không nhỏ. Trong lúc cấp bách hắn đưa mắt nhìn qua, thấy Yến Cuồng Đồ cũng đang nghiêng nghiêng ngả ngả. Nước chảy ồ ạt vào thuyền, hai chân ông ta đều ngập trong nước, thuyền cũng đang chìm dần xuống.

Thì ra lúc Yến Cuồng Đồ nhảy lên được chiếc thuyền kia, cũng đã sớm có người lén lặn xuống nước đục thủng đáy thuyền.

Yến Cuồng Đồ sợ nhất là bị rơi xuống nước, ông ta lập tức bóp chết người đang giữ trong tay, lại đánh liền mấy chưởng xuống mặt nước. Chỉ thấy cột nước bắn lên cao cả trượng, bốn năm người ở dưới đáy thuyền đều bị sức nước đánh chết.

Còn lại hai người vội vàng khỏa nước bỏ trốn. Yến Cuồng Đồ sao chịu buông tha, đánh liên tiếp hai chưởng, giết chết hai người, nhưng cột nước bắn lên lại tạt cả vào trong thuyền, khiến thuyền càng chìm xuống nhanh hơn.

Yến Cuồng Đồ tính cách mạo hiểm, muốn nhảy sang thuyền khác ở ngoài hai mươi trượng, nhưng vừa rồi ông ta có thể một hơi phóng qua hơn mười trượng, đã để lộ bản lĩnh, các thuyền khác đều đã lui ra xa. Trong lúc cấp thiết, bỗng nghe rào một tiếng, cả chiếc thuyền bị lật úp lại.

Hóa ra dưới nước vẫn còn một người nữa, hắn thấy đồng bọn đều bị chưởng lực đánh chết, nếu mình mạo hiểm bơi ra ngoài thì khó tránh khỏi kết cục tương tự, cho nên cứ nấp dưới đáy thuyền, Yến Cuồng Đồ quả nhiên không để ý đến. Nhưng người nọ ở dưới nước quá lâu, không chịu đựng nổi nữa, muốn bơi ra ngoài hít, lại sợ Yến Cuồng Đồ phát hiện cho một chưởng toi mạng, hắn cũng đành dứt khoát liều mạng, lật úp của Yến Cuồng Đồ trước.

Yến Cuồng Đồ rơi tõm xuống nước, do không biết bơi nên uống ngay mấy ngụm nước vào bụng, trong đám bọt nước nhất thời không mở mắt ra nổi. Một vị võ lâm tông chủ, bây giờ rơi xuống nước lại chật vật hết mức, mà kẻ kia lại thừa cơ lặn đến, đâm trộm một đao.

Đao đâm tới nửa đường, cổ tay hắn bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt, lập tức mất hết khí lực. Người đó chính là Tiêu Thu Thủy, hắn đương nhiên không giỏi bơi lặn, nhưng trong lúc nguy cấp lại nhớ tới trong mười lăm pháp môn của Vong Tình thiên thư có một quyết “Thủy thệ”, lập tức hít sâu một hơi, chìm mình xuống nước, cũng không cố quẫy đạp, chỉ tập trung vào mục tiêu, từ từ xuôi theo dòng nước chảy đi.

Làm như vậy, ngược lại có thể nổi nửa người lơ lửng trên mặt nước, hơn nữa còn có thể bơi qua lại theo hướng muốn, bởi thế mới kịp thời giải nguy được cho Yến Cuồng Đồ.

Chỉ có điều Tiêu Thu Thủy vừa nắm được mạch môn người kia, trên các thuyền xung quanh đã phóng ám khí ra rào rào. Yến Cuồng Đồ lúc này đã không biết bơi, hai chân lại không cử động được, vô cùng chật vật; ám khí thì phóng đến như mưa rào, thật không dễ gì ứng phó nổi.

Tình thế cấp bách, Tiêu Thu Thủy đẩy kẻ kia ra, một tay nâng Yến Cuồng Đồ lên, tìm cách cho miệng mũi ông ta lộ ra khỏi mặt nước, mặt khác dùng một tay hai chân bất ngờ quẫy mạnh.

Hắn vốn có thể kẻ đang bị khống chế đó làm khiên chắn ngăn cảm ám khí, chỉ là mấy ngày nay trên sông nước nhiều lần tiềm tâm suy nghĩ khiến tư tưởng Tiêu Thu Thủy tiến thêm một bậc, giữa sông lớn trăng cao ngộ ra được sự ngắn ngủi của sinh mạng cho nên lại càng quý tiếc. Lúc này hắn quẫy bọt nước, phát ra sức mạnh của “Thủy thệ”.

Chỉ thấy xung quanh hắn bắn lên vô số cột nước, những ám khí phóng tới đều không thể xuyên qua màn nước, lần lượt bị đánh rơi xuống.

Ám khí do đám người trên các thuyền kia có hơn một nửa do khoảng cách quá xa, lực tay không đủ, nên không cách nào đánh tới được vị trí của Tiêu Thu Thủy, nếu tới gần hơn thì lại sợ để Yến Cuồng Đồ xông được lên thuyền, bọn chúng càng không dám. Vì thế chỉ một số ít ám khí bắn đến được chỗ Tiêu Thu Thủy, nhưng lại bị hắn dùng lực đạo của “Thủy thệ” ngăn chặn.

Chỉ thấy Tiêu Thu Thủy như một con cá lớn, phục đầu trên mặt nước, thân thể thành một đường thẳng, tay phải đỡ Yến Cuồng Đồ, rẽ sóng bơi về phía Bát Trận Đồ. Hắn trước kia từng đối phó Bát Trận Đồ nên rất quen thuộc với trận thế này.

Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, chỉ cần đến gần được trụ đá của Bát Trận Đồ, lên được mặt đất là sẽ không còn phải ngại đám nhãi nhép này nữa.

Nhưng khi hắn tới được gần trụ đá của Bát Trận Đồ, trên các trụ đá đều thấy có người xuất hiện, những người này trên tay đều cầm một cây thương đặc biệt dài tới hơn ba trượng, chỉ cần Tiêu Thu Thủy bơi lại gần, trường thương sẽ lập tức đâm tới. Tiêu Thu Thủy ở trong nước, chuyển người né tránh cực kỳ bất tiện, tránh được mấy lần, Yến Cuồng Đồ lại uống thêm mấy ngụm nước, vị anh hùng bất thế này không ngờ vẫn còn cười được:

– Lão đệ, ngươi đừng lo cho ta, tự mình liều xông lên đi, giết cho sảng khoái! Ọc ọc ọc ọc.

Mấy tiếng “ọc ọc” vốn không phải tiếng nói, mà là tiếng Yến Cuồng Đồ bị nước tràn vào cổ họng. Tiêu Thu Thủy tránh qua né lại, vừa đưa tay gắng đoạt lấy trường thương, chỉ cần đoạt được thương vào tay, sẽ có thể cách không phản công, không đến mức ở mãi thế hạ phong, vừa hỏi ngược lại:

– Chúng ta là mấy người cùng đến?

Yến Cuồng Đồ ngẩn ra, đáp:

– Hai người chứ sao!

Tiêu Thu Thủy nói:

– Vậy thì hai người cùng sống mà xông trận!

Mắt thấy sắp đoạt được một thương, chỉ cần thân thương bị hắn giữ được, nội lực của những kẻ kia há lại là đối thủ của hắn? Ít nhất cũng đoạt được một thương đang đâm tới. Chẳng ngờ được trên thân thương có gai móc câu, hơn nữa còn hiện sắc xanh thẫm, hiển nhiên là có kịch độc. Tiêu Thu Thủy rút tay lại nhanh nên mới tránh được bị móc rách da mà trúng độc.

Tiêu Thu Thủy biết không thể lao bừa nhưng lại khổ nỗi không chỗ mượn lực, không thể nhảy vọt lên. Chỉ cần hắn xông được vào trận, sẽ không phải sợ đám người xung quanh nữa, nhưng giờ hắn lại đang chìm trong nước, dựa hết vào một quyết “Thủy thệ” cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì không để ngập quá đầu mà thôi.

Hắn lại mượn thế nước bơi đến một trụ đá khác, nhưng lại bị trường thương đẩy ra. Cứ như vậy mãi chỉ có rơi vào cảnh bị tấn công liên tục, hoàn toàn không có sức đánh trả. Bát Trận Đồ trận thế mê ảo, lại thêm trường thương chiếm hết lợi thế, Tiêu Thu Thủy còn Yến Cuồng Đồ làm vướng tay, mắt thấy sắp không thể duy trì thêm nữa.

Yến Cuồng Đồ tất nhiên là cũng muốn cố gắng giãy giụa, nhưng ông ta không biết bơi lội, dù có thần công cái thế cũng không cách nào thi triển ra được, đã thế lúc này thương thế trong ngoài đồng loạt tái phát, lại thêm chân không cử động được, tiếc cho một đấng anh hùng nay hoàn toàn không có đất dụng võ.

Trong một khắc sinh tử tồn vong này, Tiêu Thu Thủy chợt nhớ tới một chuyện, có vẻ khá tương tự với tình hình hiện tại: lúc trước khi mình vẫn còn cùng “tứ huynh đệ”, từng ở trấn Tỷ Quy vì cứu một nhà Na viên ngoại mà đối đầu với thủ hạ Tam anh của Chu đại thiên ương. Đánh được một hồi, bánh lái thuyền bị chặt gãy, thuyền thuật dòng đâm thẳng tới đá lớn Cửu long bôn giang, về sau mình ở bên cạnh phát lực chống đỡ, thêm gậy sắt của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa, mới thoát được cảnh thuyền hủy người vong.

Khi đó người của Chu đại thiên vương lặn trong nước định đánh lén nhưng đều bị ám khí của Đường Nhu lần lượt giết chết.

…Nếu có Đường Phương ở đây thì tốt quá.

Giữa lúc sống chết treo trước mắt, Tiêu Thu Thủy không khỏi nhớ đến Đường Phương.

…Đường Phương, Đường Phương, nàng đang ở đâu?

Hắn lại nghĩ đến lúc ở Ly Giang, mình bị đánh rơi xuống vách núi, ánh mắt như tuyết ngọc của Đường Phương, bóng dáng dần dần mờ xa…

…Xa tận chân trời, phải làm mới có thể thu ngắn lại được đây?

Đó là “Địa thế”! Tiêu Thu Thủy vụt chấn động, trong mười lăm pháp môn của Vong Tình thiên thư vừa đúng có một quyết này.

Hắn lập tức nhìn ra được góc chết của trận thế này.

Bát Trận Đồ quả thực là kín kẽ không sỏ sót điểm nào, Tiêu Thu Thủy không thể tìm ra được sơ hở của nó, chỉ có điều trận thế của Bát Trận Đồ vốn là dựa vào thiên thời địa lợi, lấy ít địch nhiều, chứ không phải được sắp đặt chỉ để đối phó với một người.

Cho nên Tiêu Thu Thủy có thể tìm được kẽ hở, thừa cơ mà vào.

Ở trong góc chết, trường thương không thể cong vòng mà đâm tới được, hơn nữa sự bố trí của các trụ đá còn che khuất tầm nhìn của người thủ trong trận.

Tiêu Thu Thủy đã sắp sửa xông lên được một trong các trụ đá, chỉ cần lên được là có thể chiếm được một góc trận, một khi đã lên bờ, đám người này há lại là đối thủ của võ lâm đệ nhất kỳ nhân Yến Cuồng Đồ?

Nước sông mùa đông vốn cực kỳ lạnh nhưng hai người bộc phát thần công, hoàn toàn không cảm thấu gì, chỉ một long muốn xông lên trụ đá.

Nhưng đúng lúc này, nước sông lại dâng mạnh lên, vốn dòng nước chảy đến đây đã bị ụ Diễm Tần làm cho chậm lại, giờ bỗng đột nhiên trở nên mãnh liệt, hơn nữa còn đang ấm lên rất nhanh.

Chỉ thấy trên bờ có một người đang liên tục ném đá lớn xuống nước, bên trong đá có giấu thuốc nổ, khi nổ mảnh vỡ bắn tung, sóng nước sôi trào. Tiêu Thu Thủy tùy dùng một quyết “Thủy thệ” cố gắng chống giữ, nhưng một mặt phải lo cho Yến Cuồng Đồ, mặt khác chính bản thân cũng không giỏi bơi lặn, tình hình vô cùng nguy cấp.

Yến Cuồng Đồ thấy tình hình cấp bách, rất không muốn làm liên lụy tới Tiêu Thu Thủy nên cũng muốn làm điều gì đó. Lúc này đá lớn không ngừng rơi xuống nước, lại chực chờ nổ tung, chỉ công của Yến Cuồng Đồ tuy không đánh tới được người ném đá trên bờ, nhưng lại có thể đánh trúng được đá lớn giữa không trung, làm chúng chệch hướng, bắn ra chỗ khác.

Tiêu Thu Thủy ngưng mắt nhìn lại, nhận ra người trên bờ kia chính là Ung Hi Vũ. Ung Hi Vũ ngoại hiệu Nhu Thủy thần quân Ung Hi Vũ, trong trận ở núi Đan Hà, đã từng cùng bọn hắn hợp lực chống lại Quyền Lực bang tại chùa Biệt Truyện. Hắn bèn hét lớn lên:

– Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương

Ung Hi Vũ ở trên bờ thoáng nghe thấy lời này, không khỏi chấn động. Giữa sông nước ầm ào, tiếng huyên náo váng trời, tiếng hét của Tiêu Thu Thủy có thể xuyên qua khoảng cách cách xa cùng mớ âm thanh hỗn tạp đó, truyền vào tai Ung Hi Vũ, chỉ bằng một phần nội lực đó thôi đã là cực kỳ xuất sắc rồi.

Ung Hi Vũ đang ném đá đá xuống nước, kích động sóng lớn, phá thế “Thủy thệ” của Tiêu Thu Thủy, chợt nghe thấy tám chữ “Thủy thượng long vương, thiên thượng nhân vương”, không khỏi nhớ lại cảnh chống địch ở núi Đan Hà, lúc hô gọi với Ngũ kiếm lão tẩu khi xông qua Hải Sơn quan, bấy giờ sắc trời mờ mịt, không khí vẫn còn lạnh lẽo, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy chiến trường cổ xưa cùng sóng vùi cát dập, trong lúc thất thần, thuận miệng đáp:

– Thượng thiên hạ địa, duy ngã thị vương.

Tiêu Thu Thủy biết không thể để lỡ thời cơ, vừa nhanh chóng bơi về phía tới trụ đá vừa cao giọng hô:

– Lửa lớn cố nhân đến!

Nhu thủy Thần quân lại chấn động. Lúc kháng địch tại chùa Biệt Truyện, khi Hỏa vương triển khai thế công tiêu thổ, chính ông ta từng hào hùng nói câu này. Hiện tại nghe thấy âm điệu quỷ dị đó, Ung Hi Vũ chỉ thấy tâm thần hoảng hốt, đầu váng mắt hoa, mê mang mờ mịt, miệng gần như rên rỉ:

– Khách gõ cửa dưới trăng.

Những lời này Dược vương Mạc Phi Oan đã nói lúc xâm nhập chùa Biệt Truyện ngay sau khi Hỏa vương Tổ Kim Điện phát động thế công tiêu thổ. Ung Hi Vũ như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, không tự chủ được chìm đắm vào chuyện cũ. Ông ta đã quên mất chuyện chỉ huy thủ hạ công kích, chỉ nghe Tiêu Thu Thủy lại tiếp tục nói, thanh âm càng lúc càng rõ ràng:

– Buổi sớm, chào mọi người.

“Buổi sớm, chào mọi người.” Là câu đầu tiên Tống Minh Châu áo đỏ nói khi bước vào. Hồng Phượng hoàng Tống Minh Châu đúng là một trong những nhân vật có thể xoay chuyển càn khôn, nếu không có nàng xuất hiện đối kháng với Thiệu Lưu Lệ thì vị Thiệu trưởng lão ngoại hiệu “Biệt nhân lưu lệ tha thương tâm” này đã sớm có thể ổn định đại cục, giết chết hết nhân thủ của Quyền Lực bang rồi, bản thân mình cũng không đến mức mắc mưu của ông ta, dẫn đến độc chết chưởng môn bốn phái lớn cùng thân tín Uyên Ương kiếm tẩu trên Kim Đỉnh Nga Mi…

Nghĩ đến thế, không khỏi cảm thấy trước mặt sông nước mênh mang, nước xa tiếp trời, khói sóng mịt mùng, nhân sinh chỉ thoáng qua như một giấc mộng. Đúng lúc ông ta nhận ra được những điều đó, chợt cảm thấy một luồng gió mạnh ập tới, lại có người hét lên: “Không được!” Nhưng chát một tiếng, lưng ông ta đã trúng một chưởng, rơi thẳng xuống lòng sông.

Thì ra khi Tiêu Thu Thủy đối đáp cùng ông ta đã vận một quyết “Thân ân” trong Vong Tình thiên thư sinh ra do nhung nhớ Đường Phương; sử dụng thanh âm, cử chỉ, âm nhạc, cảnh tượng thu hút đối phương, dùng nội lực kinh người thậm chí cao hơn đối phương gấp mấy lần tác động, khiến đối phương chìm vào chuyện mây khói. Cùng lúc ấy Tiêu Thu Thủy đã bơi được đến gò đá gần nhất, trước tiên hất Yến Cuồng Đồ lên.

Yến Cuồng Đồ vừa lên được bờ, liền như cá gặp nước, đánh một chưởng xuống đất, tung người mấy cái đã đến sau lưng Ung Hi Vũ. Tiêu Thu Thủy tuy không biết lúc này Ung Hi Vũ đang “đại triệt đại ngộ”, nhưng dù sao ông ta cũng đã từng cùng sóng vai ngăn cường địch, Ung học sĩ còn từng muốn nhận Tiêu Thu Thủy làm đồ đệ, có thể nói là tình nghĩa rất sâu, Tiêu Thu Thủy lập tức muốn ngăn cản Yến Cuồng Đồ hạ sát thủ.

Nhưng Yến Cuồng Đồ đã xuống tay rồi rồi.

Nhất đại cao thủ Nhu Thủy thần quân rơi xuống dòng Trường Giang cuồn cuộn. Cũng giống như Hỏa vương, chơi với lửa cuối cùng chết vì lửa, bị Liệt Hỏa thần quân dẫn lửa thiêu chết tại Nga Mi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN