Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
Quyển 1 - Chương 25: Hắc thạch thần bí
“Nước này… là suối nước nóng sao?” Lăng Vô Song nghi hoặc ngồi dậy.
Khó trách nàng cảm thấy cả người thoải mái như vậy, giống như được bao bộc giữa làn nước ấm, thì ra là đang nằm trong suối nước nóng thật. Cả người ướt sủng, nàng cởi bỏ dây cột tóc, tóc ướt nương theo đường cong cơ thể mà rơi xuống, cúi mắt nhìn từng giọt nước nhiễu xuống khiến mặt hồ nhẹ lay tán ở phía dưới.
Hình ảnh được phản chiếu rất rõ ràng, gợn nước nhộn nhạo làm hình ảnh đứt nét nhưng vẫn nhìn thấy được, da thịt như mỡ đông, mịn màng như ngọc. Làn da nữ tử trắng sáng mềm mại, không nhiễm chút tạp chất, thoáng nhìn như bề mặt loại ngọc tinh phẩm nhất, xinh đẹp đến khiến người ta hít thở không thông. Rèn gân tẩy tủy không chỉ rèn kinh mạch mà còn thể tẩy trừ hết tất cả bụi bặm tạp chất!
“Đây là có chuyện gì?” Cử động một chút, Lăng Vô Song cảm giác cả người đều tràn ngập năng lượng. Nhưng theo lý thuyết, rèn gân tẩy tủy rất thương gân động cốt, nghe nói ít nhất cũng hơn cả tháng mới có thể khôi phục, vậy sao nàng lại thấy tinh lực dư thừa thế này?
“Là vì loại nước này!” Chợt, Lăng Vô Song bừng tỉnh, kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
Nàng thật đúng là bất cẩn, lại lo lấy gùi mà bỏ ngọc, nước suối này mới là bảo bối thật sự! Con suối cao không đủ hai tấc này nuôi lớn tất cả linh dược, nó là linh mạch nuôi dưỡng ở đây!
Nhưng…. Lăng Vô Song ngẩn ra, sao nàng trở lại đây được?
Lăng Vô Song vừa đưa tay vắt khô tóc vừa thất thần nhớ lại, sau lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra được nguyên cớ gì, nên quyết định không nghĩ nhiều nữa. Nàng đảo mắt đánh giá xung quanh, có chút ngạc nhiên, có thể tạo ra một con suối nông thần kì này, nơi này chắc chắn được thiên địa linh mạch nuôi dưỡng.
“Pi pi” Tiểu sinh linh nhảy nhót trong nước, giương nanh múa vuốt.
“Làm gì?” Lăng Vô Song đứng dậy, vẩy bọt nước trên người, nhẹ liếc nó, có chút dở khóc dở cười: “Cắn một cái còn chưa đủ, ngươi còn muốn cắn ta nữa?”
Tiểu sinh linh đứng lên bằng hai chân sau, chân trước chỉ chỉ tới nơi nào đó, kêu pi pi hai tiếng, bọt nước văng khắp nơi, nhảy nhảy về phía một bụi cây bên vách núi. Lăng Vô Song khoanh hai tay trước ngực, giữa những gợn nước lăn tăn, đôi ủng trắng tinh dẫm lên chất lỏng trắng ngà đi lên bờ. Nàng cất bước đến chỗ nó, vật nhỏ này muốn làm gì?
Lăng Vô Song cúi đầu, đi vòng qua một bụi cây cao tới nửa người, duỗi tay tách bụi gai trên đỉnh đầu ra, sau đó nhướn mày đầy kinh ngạc, không ngờ nơi này còn có một hang động nha, nếu không có tiểu sinh linh dẫn đường e là không ai phát hiện ra nó.
Hang động nằm sau màn nước mỏng manh đổ xuống từ vách núi, hơn nữa còn bị cây cối cao bằng người che khuất, nên không ai phát hiện được. Bước vào bên trong, vách đá hai bên phát sáng lấp lánh tựa như màu ánh trăng chiếu xuống mặt nước, ánh sáng tựa như ánh sáng minh châu soi sáng suốt hang động. Nàng chậm rãi tiến vào, tiếng “chèm chẹp” vang lên theo từng bước chân, mặt đất dưới chân như vừa rút nước, ướt át lạ kì, chất lỏng trắng ngà không ngừng thấm ra bên ngoài cửa động. Linh khí nồng đậm như màn sương đặc, tạo ra phần cốt lỗi của vách đá cheo leo này.
“Đây là một nơi tu luyện tuyệt vời!” Lăng Vô Song vừa đi sâu vào động vừa cảm thán nói: “Linh khí dày đặc khác thường, nếu tu luyện ở đây, tốc độ sẽ gia tăng lên gấp mười lần, hiệu quả một năm tu luyện ở đây có thể ngang bằng với mười năm tu luyện bên ngoài!”
Lăng Vô Song mắt sáng rực, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý tưởng, nếu để Lăng gia tuyển chọn ra hậu thế tinh anh đến đây tu luyện thì….
“Pi pi”
Tiếp tục đi sâu vào trong liền thấy bóng dáng hoả hồng nhỏ bé bằng bàn tay đang nhảy nhót đầy vui sướng ở cách đó không xa. Tiểu sinh linh đang đứng trên một tảng đá to lớn, dài hơn ba mét, giống một cái giường đá thì đúng hơn, trắng bóng như ngọc, ẩn ẩn toả ra ánh sáng bàng bạc tinh khiết.
“Nơi này quả nhiên có thiên địa linh mạch nuôi dưỡng!” Lăng Vô Song tiến lên vài bước, ánh mắt rưng rưng như có sóng nước dập dờn bên trong, thiên địa linh mạch, trân bảo có một không hai!
Vách đá bên trên không ngừng rỉ nước nhiễu xuống giường đá bạch ngọc, nước suối trong suốt sau khi đi qua ngọc thạch mới chuyển thành màu trắng ngà, tạo nên một dòng nước cạn thấm dần ra cửa động. Tích lũy nước thành suối, bãi suối nước nóng bên ngoài tuy không cao được hai tấc nhưng lại chính là thứ được khối thiên địa linh mạch này tích dưỡng suốt trăm năm mới có.
Khó trách nơi này mọc nhiều thiên linh địa bảo như vậy, để dưỡng ra một khối thiên địa linh mạch cỡ móng tay thôi, chậm thì ngàn năm, nhanh thì mấy vạn năm, càng đừng nói chi tới một khối lớn như vậy, vì vậy việc nó có thể nuôi ra được bảo vật như thánh quả cũng không có gì là lạ nữa.
“Chỉ tiếc là nhìn được chứ không mang đi được.” Lăng Vô Song thầm than một tiếng, lòng đau đến nhỏ máu, đúng là khóc không ra nước mắt mà, khối đá có sức nặng đạt được số tấn này… một mình nàng có thể khiêng đi sao?
“Pi pi” Thấy Lăng Vô Song quên mất sự tồn tại của nó, tiểu sinh linh rất bất mãn, bộ lông đỏ đậm một mảnh, nhảy nhót lung tung, khiến bọt nước bắn tung toé vào mặt Lăng Vô Song.
“Ngươi yên lặng chút cho ta.” Lăng Vô Song nhăn mày lại, thấp giọng mắng, ánh mắt rốt cuộc cũng rời khỏi thiên địa linh mạch chuyển về phía tiểu sinh linh, lại lơ đãng nhìn thấy thêm một vật nữa, không khỏi cúi đầu nghi hoặc: “Cái này là cái gì nữa?”
Giữa dòng nước, một viên hắc thạch đứng sừng sững một góc, một hạt nước bỗng từ bên trên nhỏ xuống, bề ngoài hắc thạch nhờ giọt nước đó mà trở nên bóng loáng như viên Hắc Diệu Thạch. Hắc thạch đứng giữa dòng linh mạch trắng ngà, vô cùng nổi bật.
“Chi chi!” Lúc này, tiểu sinh linh hỏa hồng kích động bất thường, nhảy nhót khiến nước văng tứ tung, nhe răng trợn mắt, không ngừng kêu to, móng vuốt kéo kéo cổ tay áo Lăng Vô Song, con ngươi đen nhánh toả sáng như ánh sao lung linh lúng liếng nhìn chằm chằm hắc thạch, rất vội.
Lăng Vô Song có chút tò mò, tiểu gia hỏa này tới Thánh Quả còn gặm như cục đá, nhưng bây giờ nó hình như cực kì để ý tới viên đá đen nhánh kia. Xem ra thứ này không đơn giản, Lăng Vô Song giơ hai ngón tay ra kéo viên đá lên, nhưng bất ngờ là nàng không thể lay động được nó.
“Đây là chuyện gì? Kéo không lên, chẳng lẽ nó mọc lên từ nơi này???”
Lăng Vô Song dùng sức hơn nữa kéo nó ra, hình như bên dưới hắc thạch có cái gì đó nhúc nhích, giống như giáp hút vậy, ngoan cố bám vào linh mạch.
“Cục đá mà cũng mọc rễ.” Lăng Vô Song cắn răng, âm thầm tăng thêm lực ở tay, “phốc” một tiếng, nước văng tóe khắp nơi, rốt cuộc cũng nhổ được viên đá. Một viên hắc thạch không lớn không nhỏ tựa như một hạt mầm, đáy của nó mọc đầy gân mạch mỏng manh màu xanh lá, mỏng như tơ nhện, lúc lắc như xúc tua. Nó nhúc nhích uốn lượn vài cái trong không khí, ngay sau đó lại biến mất không tung tích, hắc thạch khôi phục lại vẻ ngoài bóng loáng như ban đầu.
“Sức mạnh của sinh mệnh này thật cường liệt, đây rốt cuộc là cái gì vậy?” Lăng Vô Song cầm hắc thạch trên tay, cảm giác nó có rất nhiều linh khí, sức mạnh sinh mệnh của nó cuồn cuộn xuyên thấu qua lòng bàn tay, chui vào lỗ chân lông trên người, hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn mấy phần.
Hắc thạch mọc lên từ dưới đất, khí tức cổ xưa mà thần bí, mang theo loại cảm giác quen thuộc thân thiết.
“Tiểu Cửu, đi thôi, trở về thưởng cho ngươi một cái đùi gà to.” Tiểu sinh linh thích kêu pi pi, Lăng Vô Song thuận miệng đặt tên cho nó là Tiểu Cửu.
“Pi –” Tiểu Cửu vô cùng vui mừng, xẹt qua cái vèo, tiểu sinh linh lớn bằng bàn tay vậy mà lại lén ngồi xổm lên đầu Lăng Vô Song. Móng vuốt nho nhỏ vuốt vuốt chỏm lông màu đỏ trên trán, ngẩng đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt.
Lông tơ tinh xảo đỏ rực phối với một đầu tóc đen nhánh, càng làm nổi bật thêm da thịt nõn nà của Lăng Vô Song, khiến nàng đẹp đẽ lạ thường.
“Cái tiểu tham ăn này thật là, vừa nhắc tới ăn là nghịch ngợm như vậy.” Lăng Vô Song khẽ cười một tiếng, tùy tay cất hắc thạch vào lồng ngực, tạm thời chưa biết được nguyên cớ của nó, không bằng cứ mang về rồi từ từ nghiên cứu cũng được.
Trước khi rời đi, nàng còn tiếc nuối nhìn dòng linh mạch ôn dưỡng một cái, không mang đi được, Lăng Vô Song thật không cam lòng. Bước chân từ tốn chậm rãi, bỗng nhiên dừng lại, gật đầu cười hắc hắc hai tiếng, gia hoả này thế nhưng lại lấy chủy thủ ra, hung hăng thu hoạch linh dược.
“Bảo bối như thế sao mà buông tha được chứ.”
Nếu để người khác thấy, người nọ nhất định sẽ bụm trán thầm than, chuyện này nhất định là do thổ phỉ vào thôn.
Lăng Vô Song từ trong sơn cốc bước ra, không chậm trễ nữa, liền chạy về không ngừng nghỉ. Tuy nàng xui xẻo bị nổ bay, nhưng lại cướp đoạt được không ít bảo bối nha, tâm tình cũng không tệ.
Lúc này nàng không biết, kinh thành Đông Lâm quốc đã sớm như bị đổ nước sôi vào, mà Lăng gia càng thêm náo loạn, gần như dốc hết toàn lực.
~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!