Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
Quyển 1 - Chương 8: Đan lục
Mấy ngày gần đây, Lăng Vô Song ngồi chờ trong nhà rất thành thật, đàng hoàng, cửa lớn không ra, cổng trong không bước.
Lăng lão gia tử ngồi sau tủ sách, tay khẽ vuốt rau, vừa uống trà vừa nghe hạ nhân báo cáo, khi thì gật đầu cười to, khi thì lắc đầu nhíu mày, vẻ mặt đúng là muôn màu muôn vẻ.
“Lão gia tử, mấy ngày trước Thất hoàng tử có sai người mang Ngưng Thần Thảo vào phủ” Người hầu cười hắc hắc hai tiếng: “Lão gia, ngươi đoán cuối cùng xảy ra chuyện gì?”
“Còn không mau nói.” Lăng lão gia tử trừng mắt lên, vào lúc này, lão nào còn tâm tình đi đoán nữa.
Một gốc Ngưng Thần Thảo mà thôi, Lăng gia bọn họ còn không thèm đặt vào mắt, điều hắn lo lắng chính là lời của Vô Song ở thư phòng ngày đó có phải chỉ là lời thoại đẹp hay không, sợ chỉ vừa nhắc tới Thất hoàng tử, không chắc nàng sẽ như mình nói, mà lại mụ mị quên cả trời đất lần nữa.
Hạ nhân cười khà khà vài tiếng, mặt đầy đắc ý nói: “Kết quả là cả người cả dược đều bị Vô Song tiểu thư ném ra khỏi phủ.”
Lăng lão gia hơi run run, khẽ gật gù, kết quả này đúng là bất ngờ, lúc này Lăng lão gia mới tin rằng Lăng Vô Song thật sự không còn lưu luyến gì với Thất hoàng tử nữa.
Người hầu báo tin tiếp: “Từ ngày đó trở đi, Vô Song tiểu thư trừ ăn cơm rồi ngủ ra, đều núp ở trong thư phòng. Mấy ngày nay, thậm chí là lúc ăn, đồ ăn cũng được chuyển vào trong, không bước ra ngoài nửa bước, chúng nô tỳ không ai biết nàng đang làm gì trong đó nữa.”
“Thư phòng?” Lăng lão gia đột nhiên kích động, kéo chòm râu mình xuống một cái, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn của mình khẽ nhíu nhíu, đôi mắt đột ngột tỏa sáng lên, hưng phấn nói: “Ngươi chắc chắn là đến thư phòng?”
“Đúng đấy lão gia, ta tận mắt nhìn thấy Vô Song tiểu thư bước vào thư phòng, đến bây giờ vẫn chưa trở ra.” Khúc A càng nói càng hưng phấn, Vô Song tiểu thư rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, lão sư (thầy) còn chưa mời, bản thân đã tự phấn đấu học.
“Giấu kỹ thật!” Lăng lão gia tử vỗ đùi, vỗ về chòm râu, chợt nhớ tới cái gì đó, híp mắt cười nói: “Đúng rồi, bây giờ ngươi mang chìa khóa của Trân Bảo Các cho Vô Song đi, Vô Song muốn xem cái thì cứ xem cái đó, nói với nàng, nàng có nhu cầu gì cứ nói với lão già ta.”
“Cái gì? Trân Bảo Các” Hạ nhân mặt không dám tin, khó khăn nói: “Lão gia, chuyện này….”
“Này cái gì mà này” Râu mép Lăng lão gia cứ run cả lên, quát: “Còn không mau đi.”
“Vâng….” Hạ nhân gật đầu, trả lời: “Vậy thì nô tài đi ngay.”
“Chờ chút.” Lăng lão gia gọi hạ nhân quay lại, bổ sung thêm một câu: “Bảo Vô Song đừng quá hại thân thể mình, ngươi sang nhà bếp một chuyến, cho nhà bếp làm vài món ăn Vô Song thích nhất rồi thuận tay mang đi qua luôn, hoặc là buổi tối gọi nàng qua dùng cơm chung với ta cũng được.”
Như vậy cũng tốt, đã mấy ngày rồi hắn chưa được thấy bóng dáng Vô Song.
“Vâng.” Khúc A trả lời: “Ta đi đây.”
“Vô Song cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đúng là không uổng công lão già ta yêu thương nó bấy lâu nay.” Lăng lão gia gật đầu cảm thán, lòng vô cùng vui mừng, kém chút nữa đã khóc ròng một dòng sông.
Trân Bảo Các, mỗi đồ vật trong tầng cao nhất đó, bất kể là bí tịch công pháp hay là tài liệu kinh sách, đều là những món thuộc hàng quý giá bậc nhất, ở Lăng gia chỉ duy nhất có gia chủ mới được phép vào trong đó.
Chỉ điểm này cũng đã đủ nhìn ra Lăng lão gia yêu thương Lăng Vô Song đến cùng cực nào.
Giữa tháng ba, gió man mát.
Hồ khuya trong suốt như tấm gương, trăng tròn lên đến đỉnh điểm.
Bên cạnh Kính Hồ của Lăng gia, một tòa lâu các cổ điển vụt lên từ mặt đất, phân ra bảy tầng, không quá cao, phong cách giản dị nhưng lại lộ ra hơi thở dày nặng, phản chiếu thân mình lên mặt hồ, gió nhẹ lướt qua vuốt ve vào tầng tầng lâu ảnh.
Tầng cao nhất gọi là Trân Bảo Các, bên cạnh cái giá sách cao ngất ngưởng, các loại sách vở được xếp lít nha lít nhít trên kệ sách, Lăng Vo Song ngồi khoanh chân, xung quanh là các loại thư sách được xếp lộn xộn, cong cong vẹo vẹo.
“Ngày tận thế của Tinh đại lục”, “Đông Lâm nhân danh chí”, “Bút kí săn thú”, “Bản đồ của tứ quốc Tinh đại lục.”, “Tiên thảo Lạc Nhật tập”, “Tứ quốc đàm luận”….. Các loại thư sách đa dạng, không thiếu thứ gì.
Thân thể nhỏ nhắn như bị nhấn chìm giữa biển sách, ánh đèn mông lung lấp lóe nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lăng Vô Song mới chịu ngẩng đầu lên từ bên trong đống sách, chậm rãi xoay người qua lại, đưa tay xoa đôi vai đã có chút cứng ngắc, trái xong rồi lại đến phải.
Ánh mắt nàng có chút ngưng lại, thế giới này còn phức tạp hơn cả trong tưởng tượng của nàng.
Chủ nhân trước của thân thể này ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, chạy đi tìm Thất hoàng tử ra, không còn biết gì nữa. Nên muốn hiểu được thế giới này nhanh nhất, nhiều nhất, không còn nơi nào thích hợp hơn là thư phòng – nơi chứa những tinh hoa trên mặt giấy.
Thời gian gần đây, ăn hay ở, Lăng Vô Song đều chuyển vào đây, dường như đã đạt đến mức độ mất ăn mất ngủ, dựa vào khả năng đã đọc qua là không quên được của mình, nàng cũng đã hiểu được đại khái về thế giới này.
Lăng Vô Song chậm rãi xoay người, nghiêng người nhích lại gần về giá sách sau lưng, ánh mắt nhìn lướt qua lướt lại, cuối cùng dừng lại ở khoảng tối dưới đáy giá sách, đó là một góc khuất đầy tro bụi, trong đó có đặt một hộp gỗ, giống như bị vứt đại ở đấy.
Sách ở Trân Bảo Các cuốn nào cũng được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, đồ bị vứt lung tung thật sự rất ít ỏi.
“Đây là vật gì?” Vì tò mò, nên Lăng Vô Song thuận tay rút hộp gỗ ra, cúi đầu thổi một hơi để xua đuổi đi lớp bụi dày trên mặt hộp, ngón trỏ nhẹ dùng lực, lòng hộp dần dần được khai sáng.
Tiếng giòn tan vang lên, nắp hộp được mở ra, một quyển sách ố vàng dần dần hiện ra ngay tầm mắt nàng.
“Đan lục….” Lăng Vô Song đưa hai ngón tay phủi đi lớp bụi trên tấm bìa, chăm chú nhìn hai con chữ to lớn nổi bật lấp lánh ánh kim, sau một hồi, mắt đột nhiên sáng lên.
Những thứ nàng thích nhất là gì? Ngoại trừ vũ khí là vật nàng yêu thích nhất ra, còn có cả y thuật.
Luyện đan ở Tinh đại lục cũng giống như thứ y thuật mà nàng biết, nói trắng ra, luyện đan chính là lấy bảo vật quý giá của trời đất, sau đó dung hợp lại với nhau, luyện lấy tinh hoa cô đọng thuần khiết nhất của nó qua các biện pháp đặc biệt, cuối cùng là chế thành đan dược có hiệu quả thần thánh.
Để trở thành luyện đan sư, khả năng về huyền lực hay lực lượng tinh thần đều được đặt ra rất hà khắc, thiên phú là thứ mang tính chất quyết định, vì lẽ đó, mà luyện đan sư ở Tinh đại lục mới ít ỏi như vậy.
Chuyện luyện đan đối với người khác thì khó khăn, nhưng còn đối với Lăng Vô Song, chẳng phải nó cũng giống như xe nhẹ chạy đường quen thôi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!