Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 277: Có tin tôi đánh cậu không?
Rất nhanh, bảo vệ nhà hàng đã chạy đến nơi.
Bảo vệ đi đầu nhìn nhân viên phục vụ: “Có chuyện gì thế?”Nhân viên phục vụ chỉ vào Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu, nói: “Hai đứa nhóc này muốn ăn quỵt.”Bảo vệ nhìn sang Hạ Kỳ, tuy cậu thiếu niên này chỉ mặc bộ đồ vest vệ sĩ không bắt mắt.
Nhưng khi cậu ta ngồi ở đó, sắc mặt thản nhiên, từng hành động, cử chỉ đều là sự kiêu ngạo khó động vào được.
Bộ vest vệ sĩ không bắt mắt lại được cậu mặc thành cảm giác như bộ đồ hàng hiệu quốc tế.
Nhìn thế nào cũng không giống như người ăn cơm quỵt.
Đây là ấn tượng đầu tiên Hạ Kỳ mang lại cho người bảo vệ.”Cô có nhầm không đấy?” Bảo vệ quay sang hỏi nhân viên phục vụ.”Làm sao có thể?” Nhân viên phục vụ trợn mắt, cô ta chẳng cảm thấy mình nhầm ở đâu hết.”Ha!”Hạ Kỳ bỗng cười khẩy một tiếng.
Nhân viên phục vụ trợn mắt nhìn Hạ Kỳ: “Cậu cười cái gì?”
“Tôi cười là một người bảo vệ còn có mắt hơn cô.”Bảo vệ cười ngây ngô gãi đầu: “Cảm ơn đã khen ngợi.”Nhân viên phục vụ trợn mắt lườm bảo vệ, anh chàng bảo vệ vô tội xoa mũi mình.
Anh ta cảm thấy cậu thiếu niên này nói rất có lý.
Nhân viên phục vụ lại quay về phía Hạ Kỳ một lần nữa, bàn tay giơ lên giữa không trung, hung dữ trợn mắt với Hạ Kỳ: “Cậu mà còn nói lung tung nữa, có tin tôi đánh cậu không?”Đổi thành một thiếu niên khác thì chắc chắn sẽ bị cô dọa sợ và phải xin lỗi, nhưng người đối mặt với cô ta lại là Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ chẳng thèm cho cô ta một ánh mắt nào nữa.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy.
Lý Đường chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhân viên phục vụ đang giơ tay như định đánh Thái tử nhà bọn họ.”Dừng tay…”Nhân viên phục vụ nghe được giọng của quản lý thì sửng sốt.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy có người đẩy mình.”A a a…”Người nhân viên phục vụ bị đẩy sang một bên.
Trùng hợp là cô ta lại ngã vào đúng lòng anh bảo vệ.
Anh chàng bảo vệ nhìn thoáng qua người phụ nữ trong lòng, rồi thẳng tay đẩy cô ta ra ngoài mà không hề thương tiếc.
Nhân viên phục vụ không chỉ ngã chổng vó, mà còn bị trẹo chân.
Nhưng hiện giờ không có ai quan tâm đến cô ta cả.
Bởi vì bọn họ lại nhìn thấy người quản lý không ai sánh nổi của bọn họ đang cúi người xin lỗi với cậu thiếu niên mà nhân viên phục vụ vừa nãy còn khinh thường.”Cậu Hạ, tôi không biết cậu sẽ đến.
Nếu tôi mà biết cậu đến, chắc chắn tôi đã đứng đón ở cửa nhà hàng rồi.”Trên mặt Lý Đường là một nụ cười nịnh nọt, nhưng mà nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Bát cơm của anh ta đã sắp không giữ được rồi, anh ta còn có thể cười tươi tắn được sao?”Tôi không thích đi theo chủ nghĩa hình thức.” Hạ Kỳ lạnh giọng nói.
Cậu không thích bị một đám người vây xem như xem khỉ.”Vậy… vậy à?” Lý Đường lau mồ hôi trên trán: “Vậy thì lần sau cậu tới gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho cậu.”
“Tôi đến nhà hàng nhà mình ăn cơm mà còn phải gọi điện thoại cho anh à?” Hạ Kỳ hừ giọng.
Lý Đường có mặt mũi cỡ nào mà bắt cậu gọi điện trước chứ? Hơn nữa sẽ không có lần sau đâu.
Hạ Kỳ liếc qua người phụ nữ vẫn còn ngồi dưới đất, như cười mà không phải cười, nói: “Còn nữa, tôi mà không gọi điện thoại cho anh trước thì sao có thể chứng kiến được một màn đặc sắc như vậy chứ?” Giọng Hạ Kỳ rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà giọng cậu càng nhẹ, trái tim nhỏ bé của Lý Đường lại càng run lên nhiều hơn.
Anh ta không biết, thân hình giả vờ bình tĩnh của mình lúc này đã sắp run như cái sàng.
Không sai, nhà hàng này thuộc Tập đoàn Hạ Thị.
Tuy Tập đoàn Hạ Thị mới khởi nghiệp không lâu, nhưng sản nghiệp bao quát rất rộng, bao gồm: ẩm thực, điện ảnh giải trí, truyền thông quảng cáo, bất động sản cũng có liên quan luôn.
Hơn thế nữa, vì Ngọc Mạn Nhu thường xuyên quay phim ở đây, nên sản nghiệp của Tập đoàn Hạ Thị ở quanh Hoành Điếm nhiều hơn nơi khác một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!