Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 38: Thất cách cách
Lúc sắp đến phòng học, Hạ Kỳ nói với Tiểu Miêu Miêu: “Miêu Miêu, chút nữa vào đó đừng gọi anh là “ôn ã” nữa, biết chưa?”
Tiểu Miêu Miêu không vui: “Chại hao*?”
(*) Tại sao?
“Nếu Miêu Miêu gọi ôn ã, thì không thể ở cùng với anh nữa.”
Hạ Kỳ chính là điểm yếu của Tiểu Miêu Miêu, vừa nghe thấy không được ở cùng với Hạ Kỳ nữa, cô bé vội vàng ôm lấy cổ Hạ Kỳ: “Không, Miêu Miêu không gọi nữa.”
Trông thấy khuôn mặt căng thẳng của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ nhếch môi, cưng chiều nhéo chiếc mũi của Tiểu Miêu Miêu.
“Ngoan!”
Tiểu Miêu Miêu phồng má, bĩu môi, có đôi chút không vui hỏi: “Dậy chút nữa em gọi anh là chái chì)?”
(*) Vậy chút nữa em gọi anh là cái gì?
“Gọi là…” – Hạ Kỳ ngập ngừng.
Đúng thế, Tiểu Miêu Miêu không gọi cậu là “ôn ã” thì gọi là gì?
Câu hỏi này đã làm khó Hạ Kỳ.
Lúc Tiểu Miêu Miêu bắt đầu biết nói, đã gọi là “ôn ã”, bây giờ gọi hơn một năm rồi, trước giờ chưa từng gọi cậu bằng cách gọi khác.
Cậu nghĩ ngợi rồi nói: “Gọi anh là anh Kỳ đi!”
“Thất cách cách?”*
(*) Thất cách cách có cách gọi gần giống với Kỳ ca ca, nghĩa là anh Kỳ.
Đó chẳng phải cách xưng hô được dùng cho con gái trong “Hoàn Châu Cách Cách”? Cô bé nhớ con trai đều gọi là A Ca.
Vốn dĩ cô bé muốn nhắc nhở “ôn ã”, nhưng lúc nhìn khuôn mặt trắng như sứ và ánh mắt chăm chú của Hạ Kỳ, trái tim của Tiểu Miêu Miêu đập lỡ mất một nhịp.
Hiện giờ cô bé mới hai tuổi, còn chưa biết thế này gọi là rung động.
Nhìn Hạ Kỳ vài cái, trong lòng Tiểu Miêu Miêu không mấy tán thành.
Nếu “ôn ã” thích được gọi là Thất cách cách, vậy sau này cô bé sẽ gọi anh là Thất cách cách vậy!
Vì Hạ Kỳ nán lại một lúc trong phòng thầy hiệu trưởng, nên bây giờ đã vang lên tiếng chuông vào học.
Tiết này là tiết học của giáo viên chủ nhiệm, lúc cô chủ nhiệm nhìn thấy Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu trong lòng, cô cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, chắc hẳn là hiệu trưởng đã thông báo cho cô ấy rồi.
Cô chủ nhiệm vẫy vẫy tay, bảo Hạ Kỳ đứng lên bục giảng, Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu xuống, lùi lại phía sau hai bước.
Vào khoảnh khắc Tiểu Miêu Miêu tiến vào, mấy chục ánh mắt đổ dồn vào khuôn mặt Tiểu Miêu Miêu.
Tò mò có, kinh ngạc có, hâm mộ có, đố kỵ có, còn có ngơ ngẩn nữa.
Tiểu Miêu Miêu tự nhiên thoải mái đứng trên bục giảng mặc kệ mọi người quan sát, đôi mắt to tròn đen láy nhìn ngắm những khuôn mặt phong phú đa dạng trước mắt.
Cô chủ nhiệm ngồi thấp xuống, sắc mặt dịu dàng nhìn cô bé không hề luống cuống, từng bước chỉ dẫn: “Em giới thiệu với mọi người về bản thân mình được không nào?”
“Được ạ.”
Lúc đến, Hạ Kỳ đã dạy cô bé giới thiệu bản thân thế nào rồi.
Cô bé bước lên hai bước, trước tiên khom lưng chín mươi độ, sau đó chậm rãi cất giọng non nớt lên: “Chào mọi nừi, em là Miêu Miêu, sau này xin hãy chỉ bảo em nhiều hơn ạ.”*
(*) Chào mọi người, em là Miêu Miêu, sau này xin hãy chỉ bảo em nhiều hơn ạ.
Hôm nay Tiểu Miêu Miêu mặc áo T-shirt ngắn tay bằng cotton, bên dưới mặc một chiếc quần Jogger màu vàng cam, chân đi một đôi giày da màu trắng, vô cùng xinh xắn.
Mái tóc đen bóng cắt ngắn đến mang tai, áp sát vào khuôn mặt trắng nõn, trên sống mũi là cặp mắt kính gọng đen tròn tròn, thêm nữa là đôi mắt lúng liếng to tròn, thật sự là dễ thương quá mức chịu đựng mà.
Sau khi giáo viên giới thiệu xong, thì bảo Hạ Kỳ dẫn Tiểu Miêu Miêu về chỗ ngồi.
Lúc Hạ Kỳ đi xuống bục giảng, cảm thấy những ánh mắt xung quanh hận không thể dán lên người Tiểu Miêu Miêu, đôi lông mày tuấn tú không vui nhăn tít lại.
Cậu không thích bọn họ dùng ánh mắt thèm thuồng như vậy nhìn bé Miêu Miêu của cậu.
Cô bé trong lòng cậu rõ ràng rất vui vẻ, cô bé giơ đôi tay mềm mại vẫy vẫy chào hỏi với mọi người.
Hạ Kỳ không vui nắm lấy tay của Tiểu Miêu Miêu, không cho cô bé động đậy, Tiểu Miêu Miêu tủi thân nhìn Hạ Kỳ một cái: ” Ôn ã…”
Nói xong, cô bé vội vàng bịt miệng lại, chán chường cúi đầu, không dám nhìn Hạ Kỳ nữa.
Tiêu rồi, cô bé quên mất “ôn ã” nói ở trong trường không được gọi anh ấy là “ôn ã”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!