Thiên Hình Kỷ - Quyển 1 - Chương 11: Sư phụ ngươi là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Thiên Hình Kỷ


Quyển 1 - Chương 11: Sư phụ ngươi là ai?


Tong huyệt động tối tăm đưa tay không thấy năm ngón. Ánh lửa lóe lên, mọi thứ dần hiện lên rõ ràng.

Vô Cữu vẫn đứng yên, hắn đang quan sát ba người lạ và Mộc Thân. Ở cái nơi chật hẹp này có hơn mười bộ tử thi giờ lại thêm mấy người sống nữa thì muốn chạy cũng khó. Vậy thì ở lại xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Mộc Thân không để ý kỹ, gã liền nhanh chóng giải thích với hai người kia: ” Đây là Vô đạo hữu, lần này cùng ta đến đây để lấy vàng bạc, ai ngờ vừa bước vào động phủ thì mặt đất bỗng biến ra một ánh sáng đen rồi sau đó biến mất. Tại hạ đang định đi tìm hắn ai dè..” Gã nhanh chóng lộ ra nụ cười khổ sở rồi nói tiếp: ”Mọi người chắc cũng biết Vạn Hồn cốc từ xưa đến nay rất kỳ dị. Tiểu đệ tĩnh tu là cách để che giấu thôi còn thực ra thì là kiếm vàng bạc, chỉ là để che giấu tai mắt thiên hạ nên mới không biết làm cách nào chỉ tạm thời vừa đi vừa tính..” Sau đó gã liền vẫy tay với hai người sau rồi nói: ”Ta đã nói trước rồi, sau cửa đá chính là có huyệt mộ, trong đó có bảo tàng…”

Nói đến đây Mộc Thân liền đảo mắt xung quanh. Khi hắn thấy quan tài bằng đá đã mở một nửa, và nhìn thấy cái thây khô của Quỷ vật thì sắc mặt liền biến đổi, nhanh chóng đi vài bước cúi người xem xét, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía quan tài. Hô hấp dồn dập nhanh chóng đã trở lại bình thường, hắn nhìn thấy quần áo Vỗ Cữu rách nát liền tò mò nói tiếp: ” Đây là ba vị hảo hữu của ta là Cổ Ly, Đào Tử cùng Hồng Nữ, không ngại thì mọi người có thể làm quen. . .”

Cổ Ly chính là nam tử tay cầm bó đuốc, gã có vẻ to khỏe, mặt thì vuông đen, sau lưng có đeo một thanh kiếm dài, mà người đầu tiên vào trong huyệt động tên là Đào Tử, mặc áo lụa dài có làn da trắng nõn, có vẻ hơi gầy nhưng mắt thì sáng trong. Hồng Nữ chính là nữ tử duy nhất ở đây, nàng không mặc trang phục màu hồng mà là một chiếc váy dài màu xanh, trông rất đơn giản đẹp đẽ. Cả ba người đều khoảng hơn hai mươi tuổi, sau lưng đều mang theo tay nải, có lẽ đang trên đường đi xa lần lượt giới thiệu bản thân.

Lúc này Vô Cữu mới an tâm. Tính mạng của hắn tạm thời không có gì đáng ngại. Mà từ cái miệng láo toét của Mộc Thân mà không khó để đoán ra thì gã cùng đám người này không hề thân quen mà chỉ vừa mới gặp mặt.

“Tiểu đệ cùng ba vị không hẹn mà gặp, thật là một niềm vinh hạnh! Tại hạ mong sao sau này sẽ được các vị chỉ bảo nhiều hơn..”

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy..”

“Vô đạo hữu thật nhã nhặn, khác với những tên mọt sách..”

“Thiên hạ mọi người đều chung một nhà, huynh đệ không cần khách khí. Còn không biết là tại sao huynh đệ lại vào nơi đây, ngay cả Mộc Thân đạo hữu cũng không biết được..”

“Cái này. . .Ta cũng không biết. . .”

Hai bên trao đổi qua lại, Cổ Ly đang hỏi thăm về tình hình trong hang động. Vô Cữu giống như một tên ngốc, không nói về những gì đã trải qua. Đối phương không tra hỏi thì tự nhiên nói ra làm gì, sau đó lại tiếp :”Mộc Thân huynh đệ muốn mời ba người chúng ta đến đây chỉ nói là để lấy vàng bạc, lại nói rằng sau cửa đá sẽ là có bảo tàng, quả nhiên là có chỗ kỳ lạ, cũng không nhắc đến Vô huynh đệ nên .. Ồ?”

Mộc Thân cười cười áy náy tạ lỗi, ánh mắt đảo qua, đảo lại.

Vô Cữu sắc mặt vẫn thản nhiên như thường, coi như không có việc gì.

Cổ Ly nói chưa hết câu bỗng nhiên kinh ngạc mà ồ lên một tiếng, sau đó mang bó đuốc đi vài bước nhìn cái thây khô đang nằm trong góc mà kinh ngạc kêu lên: ”Trách không được vì sao ở đây Âm khí bức người như vậy, thì ra là sào huyệt của Cương Sát..” Hắn tự nói với mình với vẻ vui mừng: ”Cái Cương Sát này chết rồi, thật là khó tin..”

Đào Tử cùng Hồng Nữ cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng lại gần xem xét.

“Chỗ này chỉ có Cổ huynh là am hiểu nhất, tiểu đệ đến đây đã trông thấy tình hình thế này rồi.”

Vô Cữu tranh thủ lùi lại hai bước, sau đó nói với vẻ là người không liên quan đến mình, nhưng hắn vẫn không quên nhún vai về phía Mộc Thân một cái. Hắn rất thành khẩn và ra vẻ ung dung. Mộc Thân thì vẫn như thường nhưng ánh mắt có vẻ thêm âm trầm. Hắn hầu như chưa phát hiện ra nên cũng tò mò nhìn quanh.

Quỷ vật kia có tên là Cương Sát sao? Nó có gì lợi hại?

Đào Tử thắc mắc rồi nói: ”Đã là Cương Sát xem nó vì sao mà chết rồi mới nói tiếp.”

Hồng Nữ cũng nói xen vào: ”Đúng vậy, chúng ta ở đây Cổ huynh có tu vi cao nhất, kiến thức cũng uyên thâm xin huynh chỉ giáo cho một chút..”

Cổ Ly lắc đầu nói: ”Cương Sát, chỉ là một loại Cương Thi mà thôi. Thi thể của nó biến đổi có thể xưng là Cương Bạch, khắp người toàn là lông đen, dần dần sẽ biến thành màu đen cứng, chuyên đi hút máu để Luyện Khí, chỉ có tu vi tán nhân mà thôi, sau khi những chiếc lông màu đen rút đi thì có thể so sánh với tu vi của Trúc Cơ đạo nhân. Sau khi càng tu luyện thì có thể đi lại như bay tự xưng là Phi thể hoặc Cương phi. Cương thi một khi đã thành ma thì có thể xưng là Bạt, có biến hóa khôn lường thần thông kinh người, cuối cùng nếu tu thành Ma Vương thì có thể phân thắng bại cùng với Thiên Tiên..” Hắn nói với vẻ rất sợ hãi, sau đó tiếp lời :” Cương Sát nơi này có tu vi là Trúc Cơ đạo nhân, có lẽ đã gặp phải thiên địch nên bị hút khô tinh huyết hồn phách, nếu không thì kẻ chết chỉ có thể là chúng ta mà thôi…”

Đạo Tử và Hồng Nữ nghe thấy liền biến sắc.

Cổ Ly nhìn ngọn đèn chong trên mặt đất rồi nói tiếp: ”Nếu như ta đoán không nhầm thì cái ngọn đèn dầu kia phát ra ánh xanh, nó hiện ra Âm Sát chi khí rõ ràng là được bố trí rất cầu kì, khi đã thắp lên thì rất khó có thể bị dập tắt, nghe nói nó có thể nhiếp hồn đoạt phách!” Hắn quay người lại nói lớn tiếng: ”Nơi này không thể ở lâu được…”

Đào Tử và Hồng Nữ nhanh chóng đi về phía cửa đá.

Vô Cữu lại càng hoảng sợ, sau đó muốn bước đi thì thấy đã có người chặn đường, hắn nhanh chóng nắm chắc bao bố đề phòng.

Mộc Thân ngăn người trước cửa đá cũng không tranh thủ làm khó dễ, mà quay người cười nhạt sau đó từ từ đi ra ngoài.

Vô Cữu thở phào nhẹ nhàng, nhanh chóng rời khỏi cửa đá. Từ sau khi hắn bước ra khỏi mới nhìn rõ ràng cảnh quan.

Sơn động này lớn có mấy trượng, tuy rằng rất thanh tịnh không nhiễm bụi trần, nhưng lại không hề giống một nơi để tĩnh tu, ở đây có bốn đến năm cái rương gỗ, nắp mỗi cái đều mở to ra trong đó chất đầy vàng bạc châu báu.

Cổ Ly nói: ”Mộc Thân huynh đệ, chúng ta nên sớm đi đến Thiên Thủy Trấn thôi..”

Mộc Thân cũng thuận theo mà nói: ”Một mình tại hạ thì pháp lực có hạn, chỉ lấy vàng bạc hợp với sức mình thôi.” Nói xong hắn liền chộp tới hai cái rương gỗ nhỏ .

Cổ Ly cũng nhanh chóng làm theo, lập tức ba cái rương lớn liền biến mât.

Mộc Thân liền khen: ”Cổ huynh tụ lý càn khôn không giống với người thường, tiểu đệ xin bái hạ phong!”

Cổ Ly phất tay khiêm tốn nói: ”Chỉ là thuật pháp vặt vãnh mà thôi, không thể nhắc tới những tiền bối kia mới lợi hại, nghe nói họ vung tay lên có thể chứa nổi Trời đất trăng sao.” Hắn cũng hiếu kỳ quay sang hỏi: ”Thứ lỗi cho ta tò mò, Vô huynh đệ có tu vi thế nào?”

“Tiểu đệ đang nóng lòng cầu đạo cho nên còn chưa nhập môn.”

Vô Cữu đang hoa mắt mà vội vàng trả lời. Tụ Lý càn khôn? Thật là chiêu pháp thuật kỳ diệu có thể cho người ta mở rộng tầm mắt. Mà ta phải mang theo bọc hành lý này thật sự là vẽ vời lắm chuyện ra. Vô luận thế nào Tu Tiên cũng thú vị hơn nhiều…!

Cổ Ly nhìn hắn với vẻ khinh thường, sau đó giận mà nói: ”Mộc huynh đệ, tại sao lại cho một phàm nhân đi cùng..”

Lúc này Đào Tử cùng Hồng Nữ nhanh chóng nhìn sang với ánh mắt tò mò.

Vô Cữu đương nhiên là bị bài xích, hắn không khỏi lúng túng rồi, nhưng hắn cho như vậy là không đúng. Phàm nhân thì sao chứ, ai lại có cái kiểu trời sinh ra ai cũng bắt đầu từ tay trắng mà thôi. Xem ra sau này phải quyết tâm học tu tiên một phen, để thỉnh thoảng còn bay lượn với Tử Yên Tiên Tử chứ.

Hắn đi khắp bốn phương, cũng có nỗi khổ của mình. Nhưng đột nhiên xuất hiện ý muốn Tu Tiên, việc này đã trở thành mục tiêu số một!

Mộc Thân quay người đi đến cửa đá rồi vung tay tung ra một phù lục bằng da thú. Trong nháy mắt, ánh lựa hừng hực bốc lên từ trong động. Gã nhanh chóng đóng cửa đá lại rồi thở dài một tiếng, sau khi đi ra ngoài cũng không quên liếc Vô Cữu một cái rồi nói bâng khuân: ”Vô đạo hữu, có lẽ là người thâm tàng bất lộ đấy..”

Cổ Ly không nói thêm câu nào, cùng Đào Tử và Hồng Nữ bước ra khỏi sơn động.

Vô Cữu không để ý đến sự biến hóa của ba người vẫn đang còn suy tư.

Gặp biến cố liên tục, phải nói là nguy hiểm khó lường. Hôm nay muốn cùng đồng hành với những người tu sĩ thì tất nhiên phải biết chút ít tiên đạo. Nhớ cái cách mà Mộc Thân tung ra phù lục cũng là da thú, cũng giống như Tử Yên, Diệp Tử nhưng có vẻ hơi khác. Mà gã vùng ngón tay giữa vung lên vài cái. Chả lẽ mỗi cái phù lục lại có cách thi triển khác nhau sao? Chỉ tiếc là mình không thể biết tường tận không thì cũng rõ rồi. Mà tên kia bụng dạ khó lường lại hay xảo trá. Có câu chó cắn là chó không sủa..

Trong giây lát, đoàn năm người đã đi vào trong sơn cốc.

Từ miệng cua Cổ Ly một tên ruột ngựa, Vô Cữu biết được gã cùng với Đào Tử, Hồng Nữ muốn cùng đồng hành về Linh Hà Sơn. Mà muốn đi đến Linh Hà Sơn thì trước hết phải đi qua Thiên Thủy Trấn. Thiên Thủy Trấn cách đây ba trăm dặm, trong đó có một nhà Thượng Quan gia, cũng đã từng có một vị Tiên nhân nên xây dựng một tòa Truyền Tống Pháp Trận, nếu muốn dùng phải bỏ ra cả vạn kim tệ. Rất nhiều người muốn đi Linh Hà Sơn mà do kinh tế thiếu thốn mà không đi được. May mà có Mộc Thân tích lũy được đủ vàng bạc nên muốn mời ba người nhóm Cổ Ly cùng đi. Hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ rồi nên việc tiếp theo là ngồi lên thuyền mà khởi hành thôi..

Cổ Ly đi đầu ra khỏi sơn cốc, tiếp theo là Đào Tử và Hồng Nữ, Mộc Thân chỉ bước sau vài bước mà thôi, năm người bọn cứ theo đường mòn mà nối đuôi nhau bước tới.

Chẳng biết từ lúc nào sơn cốc lại tràn ngập mây mù. Tiếp theo là một luồng hơi ẩm ướt và từng giọt mưa rơi xuống.

Vô Cữu để quên chiếc ô che mưa ở Như ý phường rồi cho nên đành phải dùng tay che mưa.

Mà phía trước ba người đều có cách của riêng mình. Cổ Ly cùng Mộc Thân đều vận dụng pháp lực, bên ngoài thân đã hiện lên một tầng vô hình dày ba tấc ngăn mưa lại, mưa chỉ chảy xuống sang hai bên. Đào Tử cùng Hồng Nữ có vẻ yếu hơn nên chỉ có thể dựa hơi mà hưởng thôi.

Tu Tiên không sợ dầm mưa!

Vô Cữu lấy tay lau mấy giọt mưa trên mặt rồi chật vật đối phó với những giọt mưa, hắn giờ đây lại càng cảm thấy tu tiên càng thêm thú vị.

Bỗng lúc này bên tai hắn vang lên một giọng nói :”Ngươi.. giết sư phụ ta??”

Cách đó hai đến ba trượng chính là Mọc Thân, hắn không hề há mồm. Xem ra là không muốn cho ba người Cổ Ly biết, vật thì tiếng nói vừa rồi làm thế nào để phát ra?

Vô Cữu nhìn sau lưng Mộc Thân mà cảm thấy kỳ quái.

Một lần nữa tiếng nói lại vang lên :”Ngươi chẳng lẽ là một tiền bối Trúc Cơ? Vì sao lại muốn trêu đùa ta? Nếu ta có điều mạo muội xin thứ lỗi!”

Hừ bổn công tử chính là một nhân vật cao siêu, trách không được ngươi cứ nói vòng vo dối trá hết lần này đến lần khác, xem ra có điều kiêng sợ.

Vô Cữu rất thoải mái mà đáp lại: ”Thân là phàm nhân, cũng là tự tại. Mà trên đời vốn không có gì, nhiều người còn không đáng nhắc tới.”

Mộc Thân quay đầu nhìn lại, mặt càng thêm nghi ngờ, cuối cùng hắn nghĩ đối phương đang cười nhạo mình, biết rõ rồi còn giả vờ. Gã im lặng một lát, sau đó nói với giọng năn nỉ: ”Xin hãy đem di vật của gia sư trả lại cho ta, sau đó ta sẽ hậu tạ.”

Vô Cữu vui mừng nhe răng mà nói: ”Không biết lệnh sư là người phương nào? Đã gặp mặt chưa?”

Mộc Thân chân dừng lại, sắc mặt rất giận dữ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN