Thiên Hình Kỷ
Quyển 1 - Chương 9: Người đồng đạo
Trong bóng đêm, một chiếc thuyền nhỏ xuôi dòng mà đi.
Vô Cữu vừa mới rơi xuống dòng nước đang bất ngờ. Bắt đầu kéo lê thân thể ướt sủng đang dán chặt trên mạn thuyền dậy.
Chiếc thuyền chỉ dài có hơn hai trượng, mui thuyền có một chỗ che chắn mưa gió. Đầu thuyền có gắn đền lồng trắng, có một người đang đứng chắp tay. Nhờ ánh trăng cùng chút sáng từ đèn lồng có thể thấy được người này mặc một chiếc áo bào dài trông rất phiêu dật, đây chính là người đã gặp ở Như Ý phường có tên Mộc tiên sinh. Ngoài trừ hai người thì giờ đây trên thuyền không có thêm kẻ thứ ba, mà thuyền vẫn di chuyển bình thường?.
Thật là không tin nổi, sao gã lại lên một cái thuyền nhỏ này? Mà lại nhằm lúc đêm mới rời đi, chả lẽ đi nơi nào bí ẩn chăng?
Nhưng mà bổn công ta đây không phải là nô tài, cũng không phải là kẻ hay ký sổ nợ. Việc cấp bách đến bước này chỉ có thể nhảy vào vũng nước đục này thôi…
Vô Cữu chỉ ngạc nhiên giây lát, sau đó liền nở nụ cười chắp tay nói :”Tại hạ Vô Cữu, chính là một thư sinh ra ngoài học hỏi, do duyên số đưa đẩy mới rơi vào hiểm cảnh phải chạy trốn sự truy đuổi của Như Ý phường…” Hắn rất từ tốn và e ngại rồi mới nói tiếp: ”Đã làm phiền rồi… Mộc Thân tiên sinh xin thứ lỗi ha ha!”
“Ồ.. thì ra là vậy!”
Mộc Thân gật đầu một cái, sau đó đang đắn đo suy nghĩ rồi quay người ngồi xuống nói: ”Danh tướng vô tình mới gặp được, hữu ý không bằng có duyên, Vô huynh đệ xin mời lên thuyền nói chuyện.”
Vô Cữu còn đang chần chờ, sau đó ôm áo ướt và bao bố đi đến mui thuyền.
Thuyền nhỏ không có người lái, quả thật là rất mạo hiểm, cũng kỳ lạ là cũng không có mái chèo nữa.
Vô Cữu đi đến chỗ mui thuyền rồi ngồi xuống, liền có gió nhẹ thổi qua cảm thấy rất sảng khoái. Hắn để bọc đồ xuống rồi vén cổ áo, sắn tay áo lên lấy lại phong độ rồi nói: ” Đêm tối ngồi thuyền quả là thú vui thật là tao nhã, ha ha..”
Đang ăn nhờ ở đậu trên thuyền của người khác cũng phải nịnh nọt mấy câu cho thân thuộc chứ, đây chính là cách đối nhân xử thế mà hắn học được.
Nhưng đêm nay là một đêm sáng trăng, bầu trời lại không hề có một vì sao nào.
Vô Cữu cảm thấy ngượng ngịu quan sát xung quanh bỗng nhiên cảm thấy hơi rùng mình.
Chủ nhân của chiếc thuyền vẫn ngồi ngay ngắn, vừa nãy đi đến có quan sát gã có một làn da trắng bệch, trên mặt như không còn khí huyết. Hai hàng lông mày có vẻ như tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ, còn ánh mắt có phần lờ đờ không được vui, điều này làm cho người khác cảm thấy có phần gai gai người không biết nên làm thế nào cho phải. Tạm thời cứ đứng cách xa một chút vẫn hay hơn.
“Ha ha..”
Vô Cữu kho nhẹ một tiếng rồi cúi đầu xuống, sau đó giả bộ nhìn qua hướng khác rồi nói :”Mộc tiên sinh, tiên sinh muốn đi đâu?”
Một sông sóng sánh những tia sáng chiếu xuống nhàn nhạt, chiếc thuyền nhỏ cứ mặc sức trôi đi nhẹ nhàng. Nước hai bên bờ rất đen, thỉnh thoảng đâu đó phát ra tiếng cú mèo kêu đến từ đằng xa… tất cả mọi thứ cộng lại càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị.
Mộc Thân đáp lại: ”Phía Nam..”
Nói nhảm nhí gì thế, bổn công tử nhắm mắt cũng biết xuôi dòng này chính là phía Nam rồi còn nói thừa hơi.
Vô Cữu muốn biết thêm liền nhanh hỏi tiếp: ”Không biết là.. tiên sinh sẽ cập bến tại..” Hắn chưa nói hết thì vang lên âm thanh :”Cập bến tại Thiên Minh, đến đó sẽ biết.”
Đúng là nói ít hiểu nhiều!
Vị tiên sinh này khi tại Như Ý phường thì chuyện trò rất vui vẻ hoạt bát, sau khi đến đây lại trở nên rụt rè như vậy?
Vô Cữu cũng chả thèm nhìn nữa, trong lòng còn rất nhiều thắc mắc nhưng thấy đối phương mắt đã khép hờ rồi cũng không muốn nhiều lời. Hắn thấy mình có vẻ mất mặt nên chỉ biết nhếch miệng cười rồi đi vào khoang thuyền, duỗi thẳng chân ra rồi ngồi dựa vào túi đồ ngồi nghỉ ngơi.
Nơi này còn cách Linh Hà Sơn rất xa. Xem ra thì chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy thôi, còn về muốn thoát khỏi sự truy đuổi hay không thì tùy vào ý trời vậy. May mà còn có Tử Yên Tiên Tử mà ngóng trông, nàng tựa như là vầng trăng chỉ lối dẫn đường cho bổn công tử đi tới, hắc hắc….
Chả qua là Hạnh nhi cùng Tảo nhi làm cho ta còn cảm thấy lo lắng…
Mí mắt của Vô Cữu liều díu lại, hắn bắt đầu gật gù. Mấy ngày này đều lo chạy trốn, hơn nữa lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nên tinh thần và thể chất cực kỳ mệt mỏi..
Trong lúc thiu thiu ngủ thì một cơn gió thổi qua. Người có vẻ chao đảo giống như đám mây đang dập dờ bất định.
Vô Cữu giật mình tỉnh ngủ, mở to hai mắt mà tràn đầy ngạc nhiên.
Trăng sáng trên cao đã biến mất, thay vào đó là những màn sương mù dày đặc. Thuyền nhỏ vẫn thẳng tiến đi tới, như tên dời cung mà lướt trong dòng nước trong xanh. Giờ đây sương dày đến mức không còn nhìn thấy mặt nước đâu nữa, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi bay những đám sương qua lại.
Vô Cữu ngồi xuống mà thất thần.
Chiếc đèn lồng đầu thuyền hơi lung lay, còn vị Mộc Thân tiên sinh kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động, tay của hắn đang cầm một thanh đoản kiếm mà xem xét.
Vô Cữu cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, vội nắm nắm tay thì cảm giác trống trơn, hắn tức giận nói: ”Mộc Thân tiên sinh, ngài đang gì làm vậy?”
Mộc Thân nghe vậy liền cười nói: ”Kiếm này rất giống pháp khí, những đáng tiếc chỉ là vật phàm..” Có lẽ hắn không nhìn ra bí mật gì nên chỉ tiện tay cầm lấy sau đó ném về cho Vô Cữu rồi nói: ”Vô lão đệ, chẳng lẽ đệ là người tu tiên sao?”
Vô Cữu bắt lấy đoản kiếm rồi nhanh chóng nhét nó vào trong bao cất kỹ, mặt có vẻ không vui vẻ gì. Người tu tiên sao? Ngoại trừ tiên sinh, thân phận nô tài cùng mang danh kẻ trộm ra thì bổn công tử lại có thêm một cái thân phận mới à? Hắn nhanh chóng nghĩ ngợi rồi liếc qua Mộc Thân một cái rồi nói: “Ừ.. đúng vậy!”
Mộc Thân bỗng cảm thấy hứng thú mà ánh mắt chớp động hỏi tiếp: ”Lão đệ cảnh giới đã đến trình độ nào rồi? thần thông ra sao? Am hiểu nhất là loại pháp môn nào?”
Đoản kiếm chỉ dài có một xích, nhét vào trong ngực hoặc để dưới hông đều rất dễ dàng. Nếu mà hắn tinh ranh hơn một chút thì có thể tránh được người ta sờ mó đến. Mà câu hỏi của tên kia xem ra gã cũng là người am hiểu về đạo.
Vô Cữu hơi chột dạ mà nói qua loa: ”Đầu xuân này mới đi trên con đường tu luyện, thật ra là vẫn chưa nhập môn, tại hạ mới chỉ đang tìm hiểu mà thôi khụ khụ..” Hắn sợ lòi đuôi xấu ra liền nhanh chóng đổi chủ đề: ” Tiên sinh… là cao nhân trong tu đạo sao?”
Mộc Thân ra vẻ cao siêu mà gật đầu, sau đó tươi cười nói: ”Ta chỉ gần tìm ra con đường mà thôi, không đáng nhắc tới. Xem lão đệ cũng một lòng hướng đạo nhưng mà vẫn chưa có duyên nhập môn. Nhưng mà ta vẫn xem như người đồng đạo..”
Vô Cữu nhanh chóng ôm tay khiêm tốn nói: ”Ha ha, không dám nhận, không dám nhận.”
“Oanh—“
Lúc này một tiếng cộng hưởng truyền lại, có vể như chiếc thuyền đã va chạm vào vật gì đó khiến cho chao đảo lắc lư mãnh liệt.
Vô Cữu bị bất ngờ tẹo nữa thì bị văng ra ngoài, hai tay nhanh chóng nắm lấy boong tàu, bắt đầu bối rối nhìn lại.
Đây là một chỗ nước cạn, bốn phía cỏ cây mọc um tùm. Có ánh sáng lờ mờ tỏa ra, còn sương mù vẫn theo gió bay lảng đảng. Thì ra thuyền nhỏ đã lên bờ mà lúc trước do mình ngủ gật nên không để ý thuyền đã đi một nơi khác rồi…
Vô Cữu nhanh chóng cầm lấy tay nải rồi kinh ngạc hỏi: ”Mộc tiên sinh, đây là nơi nào?”
Mộc Thân chưa thèm trả lời, tay áo hất lên chiếc thuyền nhỏ tỏa ra ánh sáng nhẹ. Rồi lại vung tay lên cầm lấy một tấm da thú cầm lên từ chiếc thuyền cười nói: ”Ta và ngươi không cần phải giữ ý làm gì, đều có thể xưng hô là đạo hữu. Nơi đây là đầm lầy rất nổi tiếng có tên là Vạn Hồn Cốc…” sau khi rời khỏi, ánh đèn lông sau lưng nhanh chóng bị dập tắt.
Vô Cữu ở đầu thuyền trong lòng đầy suy nghĩ.
Xưng hô là đạo hữu cũng không tệ, nhưng so với cách gọi là tiên sinh thì dễ nghe hơn. Vạn Hồn Cốc là cái chỗ quái nào? Ta chưa từng nghe nói đến. Về phần đầm lầy thì Kỳ tán nhân đã có đánh dấu chính là ngoài Phong Hoa cốc hai đến ba trăm dặm. Thật khó có thể tin được quả thực chiếc thuyền nhỏ lại nhẹ nhàng một đêm đi hơn mấy trăm dặm đường.
Quả nhiên gặp đúng một cao thủ tu tiên rồi. Mà tấm da thú kia cũng không phải là vật lạ lẫm mà chính là Phù Lục của người tu đạo, nó để trên thuyền nhỏ làm cho tốc độ của thuyền nhanh đến mức thần dị. Chính là mình đang ngủ mê mang thì đã đi đến chỗ này, đúng là trong lòng của hắn đã hối hận nhưng có vẻ đã muộn…
“Vô đạo hữu, sao chưa lên bờ?”
Mộc Thân cũng không đi vội mà quay lại như chờ đợi Vô Cữu. Hắn còn đang lo lắng cũng không chần chừ nói: ”Ngươi nếu là muốn đi một mình thì cứ tự nhiên, nhưng mà nơi này hơn trăm dặm không có người thì cũng nên đi chung cho vui…”
Chiếc thuyền không có mái chèo, không có người lái, nếu không lên bờ thì còn biết phải làm thế nào nữa?
Vô Cữu xuống thuyền một cách chậm chạp, sau đó quan sát xung quanh rồi nói: ”Nơi này hoang sơ vắng vẻ, còn không biết tiên sinh… à à phải gọi là đạo hữu vì sao lại muốn đến?”
Mộc Thân đã sớm đoán được câu hỏi nên cũng cười nói: ” Đã là người đồng đạo thì không cần phải giấu, trước khi đến Linh Hà Sơn ta có thể chỉ còn cách nhặt nhạnh…”
Linh Hà Sơn? Không nghe nhầm chứ, gã cũng muốn đến Linh Hà Sơn.
Vô Cữu giật mình, nhưng Mộc Thân đã nói tiếp: ”Linh Hà Sơn chính là thánh địa mà người người muốn đến, tiếc rằng đường đi quá xa xôi còn vướng đầm lầy hoang mạc nữa, nếu không có Truyền Tống trận thì thật là khó đi lại. Mà muốn thuê Truyền Tống Trận thì rất là tốn kém. Ta đành phải đi mấy cái thôn trấn cố gắng tìm kiếm vàng bạc. Đạo hữu có lẽ đang thắc mắc là tại sao ta lại phải vào thanh lâu phát tiên chưa..”
Mộc Thân nói đến đây thì dừng lại một chút.
Vô Cữu vẫn đang khiêm tốn tươi cười lắng nghe nhưng trong lòng lại chán ốm. Ai muốn quan tâm đến ngươi phong lưu thế nào, bổn công tử chỉ tò mò đến Truyền Tống Trận mà thôi, nó là vật gì mà có cách đi đến Linh Hà Sơn ?
Mộc Thân nói tiếp: ”Mọi người ai cũng rõ là thanh lâu chính là nơi dâm đãng. Mà ta lại tinh thông thuật song tu nên muốn ra ngoài tiêu khiển muốn kiếm chút vàng bạc một công đôi việc…”
Song tu thuật sao? Nghe rất là hoa mỹ, chẳng phải là nam nữ giao cấu sao? Cái này rất thịnh hành tại vương công quý tộc ở Đô thành, không ngờ lại gặp qua mấy cái Tiên nhân cũng thế.
Vô Cữu không lên tiếng mà cứ yên lặng đi theo.
Mộc Thân vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay ta đã quyết tâm đi xa, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, đạo hữu có muốn đi cùng để giúp đỡ lẫn nhau không…”
Nguyện ý quá đi chứ!
Không cần biết Mộc Thân là người thế nào, hắn và Kỳ tán nhân không có gì khác biệt, vì đường đến Linh Hà Sơn nguy hiểm khắp nơi. Đã có người dẫn đường lại lại nỡ lòng nào từ chối cơ chứ. Cái này đúng là cầu còn không được nữa là.
Vô Cữu nhanh chóng gật đầu cười nói: ”Nếu như đạo hữu đã có lời mời, thì ta đây cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
Mộc Thân cũng tươi cười nhẹ nhõm, rồi nói tiếp: ” Tạm thời chúng ta hãy đến động phủ của ta lấy vàng bạc đã, sau đó mới lập tức khởi hành.” Nói xong gã liền nhanh chóng đi lên phía trước.
Sơn cốc âm u, cỏ cây tươi tốt, mọi thức khắp nơi đều là thực vật. Sau một nén nhang, đã đi đến cuối sơn cốc. Trên sườn núi có cửa động cao hơn một trượng hiện ra.
Mộc Thân đi về cửa động sau đó tự nhiên nói to: ”Khách quý đến nhà, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này..”
Vô Cữu đang đi sau vẫn đang nhìn đông ngó tây.
Sơn cốc thật là tĩnh mịch, chim thú cũng không thấy một con. Vốn là mùa hè nóng bức mà từng hơi lạnh bốn phía ù tới. Nhất là khi đến gần cửa động thì hơi lạnh ngày càng dày đặc.
“Đạo hữu, mời đi đến đây..”
Vô Cữu không để ý nhiều liền đáp lại lời chào hỏi, đạp vào đống cỏ dại mà leo lên sườn núi, thật là khó khăn lắm mới lên được trước cửa động. Hắn thấy Mộc Thân đang mỉm cười mà trong lòng thấy sởn da gà, nhưng vẫn cố gắng tỏ ta tự nhiên mà nói: ”Nơi u ám vắng vẻ này, chắc hẳn là một Động Thiên Phúc địa. Đạo hữu thật là có phong thái cao nhân ẩn dật đó ha ha..”
Lời nói tuy khoa trương nhưng có vẻ gắt giọng.
Làm như vậy có vẻ trái lương tâm thì phải, thật là vô sỉ? Đem việc nhờ người mà làm ra vẻ. Nhưng công tử ta là một phàm nhân, không thể trách ta được.
Nhưng mà nơi đây cỏ dại mọc u tùm, hơi lạnh từ trong tỏa ra đâu có giống với Động phủ của Thần Tiên đâu…
Vô Cữu vừa vào sơn động chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì cảm thấy thân thể khó chịu, hai chân không chạm đất mà bay về phía trước, rồi một tiếng “Bịch” vang lên, sau lưng thì một tiếng “Phanh” truyền đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!