Thiên Hoàng Quý Trụ
Chương 34
Giờ Ngọ, phò mã của Đôn Túc trưởng công chúa Hạ Ngọc Xuân cũng trở lại, Đôn Túc trưởng công chúa giữ Kỳ Kiêu ở lại dùng ngọ thiện, sau bữa trưa Kỳ Kiêu mới về phủ.
Trong nội thư phòng phủ Thái tử, Kỳ Kiêu nâng bút viết thư, một bên viết một bên phân phó Giang Đức Thanh: “Ngươi tự mình đưa đi, trong thư không thể nào nói rõ, Bách Nhận có lẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, ngươi cứ có gì nói nấy là được.”
Giang Đức Thanh đáp ứng: “Vâng, điện hạ… còn có một chuyện quan trọng khác, lúc nãy thám tử vừa thông báo, chuyện kia… có manh mối.”
Kỳ Kiêu cười, chuyện tốt hôm nay thi nhau kéo đến a: “Điều tra được?”
Giang Đức Thanh gật đầu, tỉ mỉ thuật lại nửa ngày, thử hỏi: “Lão nô đi gọi hắn đến?”
“Không cần.” Kỳ Kiêu thu bút, cầm giấy viết thư nhìn lướt qua, cười nhẹ, “Không cần đả thảo kinh xà, dặn bọn họ theo dõi người, có cơ hội ta tự mình làm rõ với hắn.”
Giang Đức Thanh gật đầu đáp ứng, chờ đến khi mực khô mới gấp thư lại. Tiếp không đề cập đến chuyện hắn đi Lĩnh Nam vương phủ truyền tin.
Trong phủ công chúa, sau giờ Ngọ Đôn Túc trưởng công chúa lập tức sai người đi tiếp Hạ Tử Thần, lại phái người đi thư viện Mậu Bình đón hai đứa con, trùng hợp hôm nay là ngày hưu mộc của Hạ Tử Thần, không bao lâu liền đến, vào chính sảnh quy củ thỉnh an Đôn Túc trưởng công chúa. Đôn Túc trưởng công chúa cười để người đứng lên, hỏi thăm mẫu thân hắn thế nào, công việc trong Hàn Lâm viện có quá bận rộn hay không một vài việc linh tinh, Hạ Tử Thần đều cúi đầu đáp. Vẻ ngoài của Hạ Tử Thần có phần giống mẫu thân hắn, rất thanh thú, cho dù là người không chịu thua kém nhưng tính tình lại rất ôn hòa, Đôn Túc trưởng công chúa càng xem càng hài lòng, cười: “Thái tử vừa đến chỗ ta, nói mấy ngày nay hắn đang chỉnh sửa lại thư phòng, tìm được một ít tranh chữ hiếm, muốn mời hai biểu đệ ngươi ngày mai đi phủ hắn ngắm cảnh, ta vừa nghe liền cười, nhìn hai biểu đệ ngươi, nếu đi liền chắc chắn khiến Thái tử chê cười, đành nói cho Thái tử về ngươi, đứa nhỏ, thẩm thẩm nhớ rõ ngươi cũng thích này đó, cũng đi chơi một chút đi.”
Hạ Tử Thần sửng sốt, cười một tiếng: “Không nói đến học vấn hai biểu đệ đã rất tốt, Thái tử mời các biểu đệ đi, tuy nói là ngắm tranh ngắm cảnh, có lẽ càng là vì muốn gặp hai vị biểu đệ hàn huyên một hồi, ta đi… sợ là không ổn.”
“Này có gì không ổn.” Đôn Túc trưởng công chúa không định nói thật cho Hạ Tử Thần biết, một là sợ hắn biết xong sẽ không đi, hai là sợ vạn nhất chuyện không thành sẽ khiến hắn khó chịu, không tốt, Đôn Túc trưởng công chúa liếc mắt nhìn Hạ Tử Thần, trách, “Lúc còn nhỏ ngươi cũng ở chỗ ta gặp Thái tử vài lần, còn chơi thân, không xem như người ngoài.”
Đôn Túc trưởng công chúa liếc mắt nhìn đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh, nha đầu kia biết ý, mang theo mọi người lui ra ngoài, Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu chậm rãi nói: “Người khác nếu nghe nói như thế, chỉ sợ đã sớm vội vã đáp ứng, ngươi còn muốn từ chối. Ngươi làm Thứ Cát sĩ đã hơn một năm, nay Thái tử lại có tiếng nói ở Lại bộ, năm sau đến nhiệm kỳ, nếu có Thái tử tương trợ, cái khác không nói, để ngươi ở Hàn Lâm thăng chức là không thành vấn đề.”
Không đợi Hạ Tử Thần lên tiếng, Đôn Túc trưởng công chúa lại nói: “Đừng nói mấy thứ đạo lý kia với ta, ta không hiểu được, ta chỉ biết, mấy Tiến sĩ đồng kỳ với ngươi kia, còn có người chưa được đến nửa chức quan đâu. Người thi đậu Tiến sĩ, sẽ thiếu tài năng sao? Bọn họ là thiếu cái gì, ngươi cũng biết rõ.”
Hạ Tử Thần bật cười: “Thẩm Thẩm một lòng lo lắng cho ta, ta đi là được.”
Đôn Túc trưởng công chúa vừa lòng cười: “Vậy còn được. Ngươi cũng không cần câu nệ, nghe Thái tử nói ngày mai còn muốn mời Lĩnh Nam vương Thế tử, đại khái còn có vài người trẻ tuổi khác, rất náo nhiệt, người khác cũng sẽ không đặc biệt chú ý ngươi, ngươi cứ xem như cùng các biểu đệ đi chơi một lần đi.”
Tuy gia cảnh Hạ Tử Thần sa sút, nhưng đến cùng hắn cũng là thiếu gia của đại gia tộc đi ra, từ nhỏ đã thấy không ít quan to quý nhân, cũng không có gì rụt rè sợ hãi, gật đầu đáp lời.
Hôm sau, giờ Thân Bách Nhận đã đến phủ Thái tử, bên ngoài rất lạnh, Kỳ Kiêu liền kéo người vào noãn các, cười: “Ta nên đi cám ơn Hạ Tử Thần một tiếng, nếu không phải vì hắn, có lẽ ngươi còn kéo đến giờ Dậu còn chưa đến đâu.”
Trong lòng Bách Nhận có chuyện, làm sao để ý Kỳ Kiêu đùa giỡn, vào phòng trước để bọn nha hoàn hầu hạ cởi hồ cừu mới nói: “Đều lui xuống, ta có chuyện muốn nói với Thái tử.”
Bọn nha hoàn khom người lui ra, Kỳ Kiêu tiến lên ôm lấy người, bật cười: “Mới một ngày không gặp, đã nhớ ta như vậy? Vừa vào cửa đã thoát y đuổi người.”
Bách Nhận dở khóc dở cười: “Đừng làm loạn…. Ta thật có chuyện muốn hỏi điện hạ.”
“Hỏi đi, ta lại không che miệng ngươi.” Kỳ Kiêu nắm cằm Bách Nhận, nghiêng đầu hắn, nhìn kỹ vết thương trên cổ, nhíu mày, “Nhất định hôm qua ngươi không thoa thuốc, trước khi đi ta nhớ rõ đã sắp lành, nhưng bây giờ lại có chút sưng đỏ, người hầu trong phòng ngươi để làm gì?”
Bách Nhận nghe thấy, chột dạ. Buổi tối hôm qua sau khi nghe Giang Đức Thanh thuật lại, hắn liền ngồi trong phòng suy nghĩ một đêm, thẳng đến lúc nằm xuống mới nghĩ đến chưa thoa thuốc. Hắn đang có chuyện trong lòng, lười ngồi dậy, vốn cho rằng đã nhanh lành, một ngày không dùng thuốc cũng không sao, không nghĩ đến ngày hôm sau sẽ sưng lên như vậy.
“Không trách các nàng, là ta quên.” Bách Nhận quay đầu lại không để Kỳ Kiêu nhìn nữa, “Không nói này, Hạ Tử Thần kia….”
Kỳ Kiêu trầm mặt nhìn Bách Nhận, cười lạnh một tiếng: “Một ngày không thấy, ngươi có hỏi thăm ta không câu không? Vừa đến liền vội vã muốn hỏi chuyện hắn, ngươi còn chưa gặp người này, trong lòng liền xem trọng hắn hơn ta?”
Bách Nhận dở khóc dở cười: “Ta cùng điện hạ còn phải dùng mấy thứ xã giao sáo rỗng sao, ta muốn hỏi Hạ Tử Thần cũng là vì Nhu Gia. Được rồi, hôm qua là ta sai, không nhớ thoa thuốc, Thái tử điện hạ đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt ta.”
Không cần theo mình giả mù sa mưa? Kỳ Kiêu nhướng mày, những lời này nghe cũng tương đối êm tai, nhưng Kỳ Kiêu lại không chịu được bộ dạng Bách Nhận vì người khác mà sốt sắng, Bách Nhận càng sốt ruột hắn càng im lặng, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Bách Nhận bỏ cuộc, cười khổ một tiếng: “Đến cùng là ta làm gì khiến điện hạ không vui?”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Không, là ta ác liệt, thích nhìn ngươi lo sốt vó.”
Nếu là trước kia, Bách Nhận nghe thấy lời này nhất định nổi giận. Nhưng mấy ngày nay hắn cùng Kỳ Kiêu tiếp xúc nhiều, lại ngày ngày đồng sàng cộng chẩm, biết hắn cũng không phải lạnh lung vô tình giống lời đồn bên ngoài, chỉ là tính cách tương đối ác liệt mà thôi, bất đắc dĩ cười cười: “Điện hạ không phải người thích tìm niềm vui trên nỗi khổ kẻ khác, cần gì phải nói như vậy?”
Bách Nhận khó được nhượng bộ, Kỳ Kiêu thấy liền nhịn không được, cúi đầu hôn môi Bách Nhận, thấp giọng: “Làm sao ngươi biết ta không phải người như vậy?”
“Nếu thật là người như vậy, vậy cũng sẽ không giúp ta….” Bách Nhận trốn không thoát, chỉ phải mặc Kỳ Kiêu hôn, đứt quãng nói, “Giang tổng quản nói cho ta, vì chuyện của tỷ tỷ… điện hạ đã từ chối vài nhà, có thể thấy, điện hạ là thật nghiêm túc thay Nhu Gia chọn nhà chồng tốt.”
Kỳ Kiêu hài lòng, một chút khó chịu khi nãy cũng biến mất, cười nói: “Mà thôi, muốn hỏi cái gì, nói đi.”
Bách Nhận như được tha bổng, liên tục hỏi nửa ngày, có câu Kỳ Kiêu đáp được, lại có nhiều lúc hắn cũng không dám nói chắc, bật cười: “Hạ Tử Thần có nha đầu thông phòng hay không, làm sao ta biết được? Bất quá….”
Bách Nhận vội im lặng chờ nghe đoạn sau, Kỳ Kiêu cười một tiếng: “Theo Đôn Túc trưởng công chúa nói, phụ thân Hạ Tử Thần năm đó vì ở ngoài phóng đãng mà chết, cho nên mẫu thân Hạ Tử Thần cũng không cho nhi tử làm bừa, mà bản thân Hạ Tử Thần cũng rất biết giữ mình, ta phỏng chừng sẽ không có những chuyện kia.”
Bách Nhận yên lặng xuất thần, Kỳ Kiêu kéo người cùng ngồi lên nhuyễn thấp, không nhanh không chậm nói: “Hôm qua lúc ta từ phủ công chúa đi ra đã sai người đi phủ Hạ Tử Thần xem xem, là một trạch viện ba gian, hơi nhỏ, cũng không nhiều kẻ hầu người hạ, nhưng trong viện sạch sẽ ngăn nắp, hoa cỏ cũng được chăm sóc xinh đẹp.”
Kỳ Kiêu vuốt ve bàn tay Bách Nhận: “Nhưng này đó đều không quan trọng, nếu ngươi nhìn trúng, ngày sau để cô lên tiếng thỉnh hoàng đế ban một bộ trạch viện khác là được, không ủy khuất tỷ tỷ ngươi.”
Bách Nhận vội lắc đầu: “Ta không cần này, chỉ cần hắn là người tốt, Hạ lão phu nhân cũng chịu đối tốt với tỷ tỷ ta, cho dù có chút thiếu thốn cũng không sao. Lại nói… cho dù nói là nghèo khó, cũng là so với phủ công chúa, phủ điện hạ, so với bình dân dân chúng đã tốt hơn nhiều, tỷ tỷ ta lại không phải người cao sang, nàng chịu được khó.”
Kỳ Kiêu gật đầu: “Còn có, nay hắn chỉ là Thứ Cát sĩ, khó đi lên có công, bất quá là Tiến sĩ của Hàn Lâm, tương lai lại từ Hàn Lâm vào Nội Các, con đường này không sai, lúc trước hắn từ chối công việc dượng ta đưa đến, quyết ý tự mình đi thi cử, có thể thấy cũng là biết thời thế.”
Trong lòng Bách Nhận đã quyết bảy tám phần, hai người lại nói nửa ngày. Giờ Dâu, Hạ Tử Thần cùng hai huynh đệ Hạ gia đến, Kỳ Kiêu miễn lễ mọi người, cười nói: “Vốn là tiệc nhà, bỏ qua những nghi thức xã giao này đó đi, vị này chính là Hạ Tử Thần?”
Hạ Tử Thần thấy Kỳ Kiêu điểm danh mình liền bước lên trước một bước, khom người: “Học sinh Hạ Tử Thần diện kiến điện hạ.”
“Trước kia chúng ta đã trong phủ công chúa gặp mặt vài lần, cô nhớ rõ ngươi viết chữ rất tốt.” Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, “Đây là Lĩnh Nam vương Thế tử.”
Hạ Tử Thần hành lễ vấn an, Bách Nhận khó được không lại giữ bộ dạng lạnh như băng kia, cười chà hỏi, lại cùng hai nhi tử của Đôn Túc trưởng công chúa hàn huyên vài câu, chỉ là khóe mắt vẫn luôn chú ý Hạ Tử Thần. Tuy rằng vẻ ngoài của Hạ Tử Thần không bằng Kỳ Kiêu, cũng xem được là tuấn tú, lại mang theo vẻ ôn nhã thư sinh, rõ ràng là phong độ của người trí thức, Bách Nhận thầm tán thưởng.
Nói vài câu liền cùng mọi người đi ngoại thư phòng, Hạ Tử Thần dù sao cũng là Tiến sĩ, đánh giá tranh chữ là việc thường, bất quá hắn làm người khiêm tốn, tuy hiểu nhiều nhưng không khoe khoang, chỉ đôi khi Kỳ Kiêu hỏi mới lên tiếng đáp lời, câu câu đều nói lên trọng điểm. Bách Nhận nhìn càng thêm vừa lòng.
Hai công tử Hạ gia không giỏi này, ý định của Kỳ Kiêu cũng không phải thật gọi người đến ngắm tranh chữ cái gì, ở thư phòng không đến nửa giờ liền truyền bày tiệc. Qua ba tuần rượu, tất cả mọi người đều thả lỏng rất nhiều, Bách Nhận cùng Hạ Tử Thần trò chuyện một lát, cố ý vô tình thử Hạ Tử Thần vài câu, Hạ Tử Thần vốn cho rằng chính mình chỉ đến phủ Thái tử chuyển một vòng rồi thôi, lại không nghĩ đến Lĩnh Nam vương Thế tử lại xem trọng mình, liên tục hàn huyên. Hạ Tử Thần thầm kinh ngạc, cũng rất có cảm tình với Bách Nhận, hai người hàn huyên nửa ngày, Hạ Tử Thần dưới tác dụng của men rượu cũng không quá cố kỵ nữa, cười nói: “Thế tử nói đùa, học sinh một lòng khổ học, làm sao có thể là vì tam thê tứ thiếp mai sau.”
Bách Nhận vui vẻ, cũng cười: “Là ta nói sai.”
“Thế tử khách khí.” Hạ Tử Thần vội lắc đầu, cảm thán, “Không dối gạt Thế tử, tuy học sinh trẻ tuổi, cũng đã biết được nhân tình ấm lạnh, biết cái gì là quan trọng nhất. Nếu ngày sau có thể may mắn cưới được một cô gái dịu dàng về làm vợ, nhất định vô cùng trân trọng, có thể nắm tay nhau đi suốt một đời đã đủ rồi.”
Bách Nhận triệt để yên lòng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Kỳ Kiêu, chỉ thấy Kỳ Kiêu cũng đang cười mình hắn, đột nhiên ngượng ngùng, cúi đầu gắp thức ăn che giấu.
Sợ quá trễ, giờ Tuất Hạ gia huynh đệ liền cáo từ, tất cả mọi người đều uống rượu, Kỳ Kiêu dặn dò hạ nhân cẩn thận đưa các vị thiếu gia về nhà, còn Bách Nhận, đương nhiên bị Kỳ Kiêu giữ lại.
“Điện hạ….” Sau khi đổi xiêm y lau người, Bách Nhận ngơ ngác ngồi trên giường, một lúc lâu sau mới hỏi Kỳ Kiêu, “Điện hạ thấy Hạ Tử Thần thế nào?”
Kỳ Kiêu không khỏi bật cười: “Cả một đêm ngươi đều không rời mắt khỏi hắn, hiện giờ lại hỏi ta?”
Bách Nhận lắc đầu cười khổ: “Ta thấy hắn rất tốt, chỉ là, ta đã từng nhìn người không rõ, đã có chút không tin vào mình, khác còn dễ nói, này liên hệ đến cả đời Nhu Gia, không thể không cẩn thận.”
Kỳ Kiêu biết hắn nói đến Sầm Triều Ca, sợ hắn không vui, liền cười: “Hóa ra Thế tử điện hạ tin tưởng ta như vậy.”
Bách Nhận cười: “Điện hạ có mắt nhìn người, liền giúp ta đi.”
Bách Nhận đổ một ly trà cho Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu nhận nhấp một ngụm: “Ta thấy rất tốt, Hạ Tử Thần này nếm qua đau khổ, lại không oán không hối, không dục tốc bất đạt, có vẻ chịu khó chịu khổ, loại người này luôn đối xử với người bên gối không tồi, một khi giàu sang chỉ có càng thêm trân trọng. Mà hắn trải qua sóng gió, cho dù về sau có không thuận buồm xuôi gió, cũng sẽ chống đỡ được.”
Lúc này Bách Nhận mới hoàn toàn yên tâm, gật đầu cười: “Nếu đã vậy… chọn hắn đi, chuyện phía sau còn phải phiền toái điện hạ.”
Kỳ Kiêu cười không nói, ngón tay nhẹ vuốt môi mình. Mấy ngày nay hai người thường xuyên thân mật, Bách Nhận làm sao không hiểu, lập tức đỏ mặt. Kỳ Kiêu cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười nhìn hắn, Bách Nhận không biết làm sao, cuối cùng đành chịu xấu hổ đến gần, hôn lên môi Kỳ Kiêu, thấp giọng: “Chuyện sau đó, phiền điện hạ vất vả.”
Kỳ Kiêu cười đẩy sâu nụ hôn. Còn có một điều hắn không nói cho Bách Nhận, trừ vài điểm tốt kia, quan trọng nhất Hạ Tử Thần là người Hạ gia, vậy sau khi Nhu Gia gả đến đây, cũng là người Hạ gia.
Từ thời của Vũ đế, Hạ gia đã luôn có thâm giao với đích hệ, mấy năm nay lại thêm các loại quan hệ thông gia không ngừng, sớm đã thành một trợ lực lớn của Kỳ Kiêu, Nhu Gia gả vào Hạ gia, cùng với gả cho mình cũng không khác mấy.
Kỳ Kiêu buông Bách Nhận, sủng nịch ôm chặt người vào lòng, cười thầm, đem người Bách Nhận quan tâm như vậy kéo vào dưới thế lực của mình, còn sợ về sau Bách Nhận không nghe lời sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!