Thiên Hoàng Vô Địch - Chương 3: Diệt Thần Tán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Thiên Hoàng Vô Địch


Chương 3: Diệt Thần Tán


Khác xa với vẻ mặt đầy yêu thương và lo lắng lúc nãy, lúc này Mộ Dung Uyển Nhi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Tín.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, Lục Tín dùng giọng nói lạnh lùng của mình lên tiếng: “ Ta phải gọi cô là Mộ Dung Uyển Nhi, hay là Lâm Uyển Nhi đây.”

Nghe xong câu hỏi của Lục Tín, Mộ Dung Uyển Nhi, à không, Lâm Uyển Nhi không kềm được phải biến sắc, khó tin nhìn chằm chằm vào anh ta cắn răng nói: “ Ngươi… ngươi biết rõ thân phận của ta?”

“ Đường đường đại đế cai quản một phương, ngay cả thân phận của người ở bên cạnh mình cũng không nắm rõ, bổn đế không thất bại tới mức độ đó chứ nhỉ?” Mặc kệ sắc mặt biến đổi liên tục của Lâm Uyển Nhi, Lục Tín lại tiếp: “ Tuồng thông tin bổn đế vừa có được Tạo Hóa Ngọc Điệp ra ngoài, lấy trộm Hạch thạch pháp trận Cửu Chuyển Càn Khôn Trận giao cho kẻ địch, trong ly rượu lúc nãy lén lén bỏ vào “ Diệt Thần Tán”, mục đích trả thù cho anh trai của cô xem như thành công mỹ mãn rồi đấy, có cảm thấy vui mừng không?”

“ Im đi, đừng nhắc tới anh trai ta nữa ~~~!!” Lâm Uyển Nhi đã mặt mày thất sắc, hai dòng nước tựa như những giọt trân châu chảy dài trên má, từng giọt từng giọt nhổ xuống: “ nếu như đã biết rõ thân phận của ta, sao ngươi không ra tay trảm sát ta hả ~~~!!” nói tới câu cuối cùng, gần như gào thét ra những nỗi oan ức trong lòng.

Lục Tín dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Nhi hồi lâu, lạnh lạnh nói: “ Một phần vì lời hẹn ước với Lâm huynh, một phần vì cô là hồng nhan tri kỷ duy nhất của ta suốt ngàn năm nay.”

Lâm Uyển Nhi không kềm được run lên cầm cập vì câu nói của Lục Tín, khóc không thành tiếng.

Lâm huynh mà Lục Tín vừa nhắc đến, chính là vị thiên tài vạn năm hiếm gặp, từng là đối thủ tranh giành ngôi vị đại đế với Lục Tín một ngàn năm trước, cũng là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Hư Vô thần thể, có thể phát huy hết trăm phần trăm lực chiến của mình, Thánh vương Lâm Phong.

Ngôi vị đại đế trong ngân hà số lượng có hạn, chỉ năm người có cơ hội bước lên ngôi vị duy ngã độc tôn này. Ngoại trừ bốn vị đại đế lâu năm là Nam Cực đại đế, Ma đế, Phật đế và Đạo tổ, chỉ còn lại duy nhất một ngôi vị còn trống. Và một ngàn năm trước chỉ duy nhất hai người có tư cách tranh giành ngôi vị này chính là Thánh Vương Lâm Phong và Hư Vô đại thánh Lục Tín.

Cái gì đế cũng phải đến, cuộc chiến tranh giành vị trí chí tôn đã nổ ra vào một ngàn năm trước, cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, đánh từ hành tinh này tới hành tinh khác, những nơi xảy ra giao chiến đều biến thành tro bụi trong vũ trụ.

Cuối cùng Lục Tín nhỉnh hơn nửa chiêu, đánh bại Thánh Vương Lâm Phong, trở thành người chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành ngai vị độc tôn này.

Tuy là kẻ thù một mất một còn, nhưng cả hai đều là những thiên tài vạn năm hiếm gặp, đều trao cho nhau những tôn trọng nhất định.

Trước khi gục xuống, Thánh Vương Lâm Phong dường như đã đoán trước được điều gì đó, đã đưa ra lời thỉnh cầu rằng cho dù sau này người thân của anh ta có tìm Lục Tín báo thù, cũng mong Lục Tín tha mạng cho họ, và Lục Tín đã ngật đầu đồng ý.

Sau cái chết của thánh vương Lâm Phong, Lục Tín bước lên ngai vị đại đế, không biết là trùng hợp hay sắp đặt, gặp được Lâm Uyển Nhi hóa thân thành Mộ Dung Uyển Nhi đang gặp đại nạn, sau khi ra tay cứu mạng cô ta, vô cùng hiển nhiên xảy ra tình tiết như những bộ tiểu thuyết rẻ tiền, trao thân theo đuổi Lục Tín, suốt cả ngàn năm nay tận trung tận lực, nhiều lần xã thân liều mạng vì anh ta, trở thành một trong thập đại thần tướng thân cận nhất của Hư Vô đại Đế.

Người xưa thường có câu, kẻ hiểu anh nhất chính là kẻ thù của anh quả thật không sai.

Suốt cả ngàn năm nay ở bên cạnh Lục tín, cho dù chuyện lớn chuyện nhỏ, sau khi qua tay Lâm Uyển Nhi đều giải quyết ổn thõa nhanh gọn lẹ, có cô ta bên cạnh, Lục Tín gần như không cần phải lo lắng suy nghĩ một thứ gì cả. Lúc vui lúc buồn lúc phẫn nộ luôn có cô ta ở bên cạnh chia sẽ, lắng nghe, quan tâm, chăm sóc từng li từng tý.

Con người không phải hoa cỏ, cho dù là một người lạnh lùng vô tâm như Lục Tín, trái tim băng giá cũng đã tan chảy, xem cô ta là hồng nhan tri kỷ quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Mặc dù Lục Tín đã biết rõ thân phận của Lâm Uyển Nhi từ lần gặp mặt đầu tiên, từ sự cảnh giác lúc ban đầu dần dần trở nên chấp nhận hoàn toàn, mặc dù biết rõ đó là một con dao có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào, nhưng anh ta có thể nói là bất chấp tất cả, chấp nhận trở thành một người mù quáng.

Tình cảm chính là kẻ thù đáng sợ nhất của con người, cho dù người đó có là đại đế duy ngã độc tôn đi nữa.

“ Mục đích của cô đã thành công, có thể buông bỏ tất cả lòng hận thù trong lòng rồi chứ?” Lục Tín từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lâm Uyển Nhi lạnh lạnh nói.

“ Lòng hận thù? Nếu như có lòng hận thù thì lúc này ta không cần phải đau khổ như thế này rồi, ngươi có biết không?” Lâm Uyển Nhi gạt bỏ nước mắt trên má: “ Ta không hận việc anh trai của ta chết dưới tay ngươi, đó là quy luật thắng thua trên thế gian này, khi anh trai ta đã quyết định bước chân lên con đường này, cho dù thắng hay thua cũng là do anh ấy tự quyết định, tự đảm chịu. Ta báo thù chỉ là làm việc của một người em gái, một người cùng huyết thống với anh ta cần phải làm mà thôi.”

“ Ta hiểu.”Lục Tín vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên nói: “ Ta chỉ muốn biết rõ một điều duy nhất….”

“ Tình cảm của cô đối với ta cả ngàn năm nay, là chân thành hay giả dối?”

Lâm uyển Nhi không kềm được run lên cầm cập, hàm răng ngọc ngà cắn mạnh vào môi tới nỗi chảy cả máu: “ Chân thành!” Câu nói vừa dứt, tựa như bị trút hết toàn bộ sức lực trong người, từ trên không trung từ từ rơi xuống mặt đất, quỳ ngã bật khóc nức nở.

Một bên là sứ mệnh và trách nhiệm của một người em gái, một bên là mối tình cảm sâu đậm với người đàn ông mình yêu điên cuồng.

Rốt cuộc lý trí đã chiến thắng tình cảm, về việc này rõ ràng Lâm Uyển Nhi đã làm tốt hơn Lục Tín.

Lục Tín quay người lại hướng về phía bốn vị đại đế ở phía xa, giọng nói lạnh lùng lần nữa vang lên: “Như vậy đối với ta là quá đủ rồi. Ân oán của chúng ta sẽ nói sau, giờ ta phải giải quyết bốn con ruồi muỗi phiền phức này trước đã.”

“ Giải quyết bọn ta?” Nam Cực đại đế cười lạnh: “ uống phải “ Diệt Thần Tán”, mọi lần phóng thích thần lực trong cơ thể là mỗi lần hủy hoạt nghiêm trọng thần thể của ngươi, giờ ngươi chỉ có thể dùng sức mạnh cơ bắp để giao chiến với bọn ta, ngươi nghĩa một mình ngươi có thể chống lại tứ đại đại đế sao?”

“ chưa thử qua sao biết không thể?” Không muốn dài dòng lôi thôi với chúng nữa, Lục Tín trực tiếp tung ngươi lao thẳng về phía trước, tay tạo thành quả đấm, một đấm đấm thẳng về nơi bốn vị đại đế đang đứng.

“ Cùng nhào vô dạy cho hắn một bài học ~~!!” “ Sát ~~~!!” “ Đỡ này ~~~!!”

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh ……~~~!

Tiếng va đập cơ bắp vang động liên miên không dứt, khiến cho cả Thiên Hoàng Tinh cũng phải rung chuyển.

Tuy không thể sử dụng thần thông pháp thuật, nhưng sức mạnh cơ bắp của đại đế cũng đáng sợ không kém. Ngay cả một trong thập đại thần tướng như Lâm Uyển Nhi cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy những chiếc bóng đang di chuyển và va đập vào nhau với tốc độ nhanh hơn cả tia chớp, hoàn toàn không nắm bắt được quỹ đạo của mọi đường đánh gì cả.

Tục ngữ có câu, hai đánh một không chộp cũng què, huống chi là lúc này bốn đánh một chứ?

Chỉ thấy Lục Tín hướng trọn bốn cú đấm có thể phá hủy một tiểu hành tinh vào người, trực tiếp bị đánh bay ra xa, trên mép miệng đã xuất hiện vết máu, hơi thở trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

“ haha, thế nào? Giờ ngươi đã hiểu được nỗi khốn khổ của ta khi giao chiến với ngươi trước kia rồi chứ gì?” Nhìn thấy phe mình đang thắng thế, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lục Tín, Nam Cực đại đế cười khoái trí như điên như dại.

Với một người tự cho bản thân phong thái nho nhã xuất trần như Nam Cực đại đế, lẽ ra không bao giờ xuất hiện bộ dạng mất điên cuồng như thế này đâu. Nhưng ai bảo kẻ thù gây ra mối sỉ nhục đáng sợ nhất trong cuộc đời mình đang thất thế ở trước mắt, mới không kềm được những cử chỉ mất hình tượng như thế này. Mặc dù lúc này đôi mắt của lão đã biến thành đôi mắt gấu mèo do hứng trọn hai cú đấm của Lục Tín lúc giao chiến.

“ Tiếp tục ~~~!!” “ Chết này ~~~!!” “ Nhả Tạo Hóa Ngọc Điệp ra cho ta mau ~~~!!”

không cho Lục Tín có thời gian hồi sức, bốn đại đế tiếp tục lao vào tung ra những đòn vũ bão nhắm vào anh ta.

Uỳnh uỳnh uỳnh …~~~~!

Bốp bốp …~~~~!!

Chưa đầy một khắc giờ, cơ thể Lục Tín lại hứng trọn gần chục cú đấm có uy lực kinh hoàng vào người. Cho dù là thần thể của một đại đế, cũng có chút chịu không thấu, nội thương nghiêm trọng.

Hít hà ~~ hít hà ~~~!

Lúc này Lục Tín trông vô cùng thê thảm, cơ thể xuất hiện nhiều vết lõm sâu vào trông vô cùng đáng sợ. Cũng may là thần thể của một đại đế, nếu như là người khác, e rằng đã bị đánh tan xương nát thịt từ lâu rồi.

“ Bồi thêm vài cú giải quyết hắn sớm thôi ~~~!” “ đúng thế, bắt sống tên khốn kiêu căng đó, bổn đế phải cho hắn nếm mùi tra tấn đáng sợ hơn cả địa ngục ~~~!” “ Đừng quên bắt hắn nhả ra Tạo Hóa Ngọc Điệp trước đã.” “ Ôi dào, khéo lo xa, rơi vào tay chúng ta, muốn nắn, muốn bóp gì mà chẳng được.” “ Đúng, đúng, tra tấn một đại đế, chỉ nghĩ qua thôi cũng cảm thấy khoái lạc hơn cả việc làm tình với mỹ nhân đệ nhất ngân hà rồi, khà khà ~~!!” “ Sau tra tấn hành hạ hắn xong, trực tiếp ra tay phá hủy thần thể của hắn, để hắn tiếp tục trùng sinh, tiếp tục bị chúng ta trấn áp, cứ thế lập đi lập lại mãi, suốt đời không ngóc đầu lên nổi, khà khà’

Khi bước lên ngôi vị đại đế, sẽ sở hữu bổn mệnh Hoàng Tọa, Hoàng Tọa không hủy, Đại Đế bất diệt. Cho dù bị đánh tan xương nát thịt, linh hồn tan dã, chỉ cần bổn mệnh Hoàng Tọa không bị phá hủy, hoàn toàn có thể trùng sinh một cách dễ dàng. Chỉ là hậu quả của việc trùng sinh không phải đại đế nào cũng chấp nhận được, nên chưa tới bước đường cùng, không một vị đại đế nào nghĩ tới việc tự sát trùng sinh.

Và bổn mệnh Hoàng Tọa đều được các vị đại đế cất giấu ở một nơi bí mật chỉ duy nhất mỗi mình đại đế biết, cho dù có lục soát khắp ngân hà cũng chưa chắc tìm thấy được, mục đích là để có cơ hội trùng sinh khi cần thiết.

Sát ~~~!! Sát ~~~!! Sát ~~~~!!…

Lục Tín sắc mặt khó coi giương to đôi mắt ra hết cỡ nhìn chằm chằm vào bốn đại đế đang hùng hổ lao tới, lúc này đừng nói là động đậy, ngay cả động tác hít thở đơn giản cũng đã là một vấn đề khó khăn rồi.

Chẳng lẽ phải rơi vào tay bốn con ruồi muỗi trời đánh này thật sao?

“ Đại đế tránh ra ~~~~~~~~~~~!!” Trong lúc Lục Tín đang suy tính khả năng đảo ngược tình thế, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét lớn.

Chỉ thấy một bóng người từ phía dưới đại điện phóng lên, đẩy Lục Tín sang một bên, dùng cơ thể yếu ớt của mình hứng trọn bốn cú đấm của bốn vị đại đế.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!

Bụp ~~~~~!!

“ A, khốn kiếp, tên phế vật đó dám phá bữa tiệc vui của ta, đáng chết, quả thật đáng chết ~~~~!!”

“ Đồ kỳ đà cản mũi, nếu như hắn không chết,linh hồn không bị đánh tan, bổn đế chắc chắn sẽ rút linh hồn của hắn ra dùng thiên hỏa thêu đốt ngàn năm mới hả giận.”

Tiếng va đập và tiếng cơ thể nổ tung kềm theo tiếng chửi hét của Ma đế và Nam Cực đại đế vang lên, Lục Tín dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn đang tung bay khắp nơi trên bầu trời, trong lòng không kềm được thở dài một tiếng.

Người vừa lao ra đẩy Lục Tín sang một bên và hứng trọn đòn hủy diệt lúc nãy chính là người đàn ông trung niên đã bẩm báo với Lục Tín ở đại điện lúc nãy.

Không ngờ một phế vật vô dụng nhất trong mắt Lục Tín, lại là người trung thành nhất sẵn sàng xả thân cứu mạng mình.

“ Cảm tạ đại đế đã ra tay cứu mạng cả gia tộc thuộc hạ, một ngày nào đó thuộc hạ nguyện dùng tấm thân này ra đỡ lấy mọi đòn tấn công chí mạng nguy hại tới đại đế ạ.” Người đàn ông trung niên quỳ ngay trước mặt Lục Tín nghiêm giọng nói.

“ Khốn kiếp, ai cần ngươi dùng cái thân thể yếu ớt đó ra đỡ giùm bổn đế chứ? Biến ~~~!” Lục Tín trực tiếp một cú đá bay người đàn ông trung niên đó ra xa, trong lòng thầm nghĩ: “ Có đỡ cũng là bổn đế đỡ cho các ngươi, ai bảo các ngươi là người của bổn đế chứ?’

Hình ảnh năm xưa không ngừng hiện lên trong đầu của Lục Tín, không ngờ có ngày lời thề năm xưa của tên thuộc hạ ngu dốt vô dụng nhất của mình có cơ hội thực hiện lời hẹn ước đó.

Lâm Uyển Nhi ở phía xa nhìn thấy người đàn ông trung niên đã hy sinh, trong lòng cũng không kềm được đau xót tột cùng.

“ Uyển Nhi cô nương hãy lùi ra, xung phong hãm trận để dành cho lão, Uyển Nhi cô nương lá ngọc cành vàng, nếu như bị thương, đại đế sẽ nổi giận lôi đình cho mà xem.”

“ Uyển Nhi cô nương, đây là Huyết Ngục Linh Chi, có công dụng tăng cường bồi bổ thể chất lão phu vừa mới thu lượm được ở một bí cảnh, nay mượn hoa kính phật, xin tặng cho cô nương bồi bổ sức khỏe ạ. Cô ngày đêm mệt mài chăm sóc cho đại đế tuy vô cùng quan trọng, nhưng sức khỏe của cô nương cũng quan trọng không kém.”

“ Uyển Nhi cô nương, lão phu chỉ là một tay thô lỗ ít học, nếu như có gì đắc tội cô nương, mong cô nương bỏ qua cho lão phu.”

“Uyển Nhi cô nương, nếu như một ngày nào đó lão phu không còn ở bên cạnh đại đế, mong cô nương có thể tận trung phù trợ đại đế đời đời kiếp kiếp, như vậy thì lão phu có ra đi chăng nữa cũng an lòng.”

Trong đầu Lâm Uyển Nhi không ngừng hiện ra hình ảnh và lời nói đầy mộc mạc chân thực của người đàn ông trung niên.

“ Trương lão đại, muội… muội có lỗi với lão đại, a a a a ~~~!!” Lâm Uyển Nhi không kềm được bật khóc nức nở.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN