Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 6.
Gã ngục trưởng rút điếu thuốc lá, một tên khác tới châm lửa cho, thong thả nhả ra một luồng khói nicotin độc hại, thờ ơ ra lệnh.
-Mang tên kia tới bệnh viên…
Tôi chớp mắt không hiểu ý tứ…Lời nói lại cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
-Bệnh viện? Này, tôi muốn tới đó thăm bố nuôi…
Đám cai ngục nhìn nhau cười cười, tôi vẫn cứ ngây ngô không hiểu chuyện.
-Đưa hắn tới phòng 610…
Gã nói có vẻ lơ đãng, dứt lời một tên tiến tới mở cũi cho tôi chui ra.
-Muốn tới bệnh viện sao?
Tên cai ngục đó nhìn tôi từ đầu tới chân rồi cười nhếch mép, nhẹ giọng hỏi.
Tôi thành thật gật gật.
-Đi theo tao.
Gã nói và dẫn đường, một tên khác áp tải phía sau. Hành lang chật hẹp và khúc khuỷu, những ngọn đèn tròn ánh vàng bình thường tạo cảm giác ấm áp ở nhà dân, thế mà lắp tại đây lại tạo ra cảm giác trái ngược hoàn toàn. Cứ cách 20 m mới có một ngọn đèn thắp sáng khiến cho không gian cảm tưởng yên tĩnh kỳ thực lại bất ổn tới mức bất an. Tôi nhìn những luồng hắc khí túa ra từ hai tên dẫn đường,từ những căn phòng hai bên lối đi, từ khắp mọi nơi trong khu trại tù và đổ về một hướng…
Cánh cửa phòng 610 mở ra, bên trong chỉ có một ngọn đèn duy nhất vàng vọt thắp sáng ở chính giữa, chúng đẩy tôi vào và lập tức đóng cửa lại. Rồi đột ngột hai tên không nói không rằng dùng dùi cui liên tục đánh vào cơ thể tôi.
Đánh đập liên tục cơ hồ hơn một tiếng đồng hồ, cho dù tôi không còn khí lực đứng vững được, nằm vật xuống sàn tù lạnh ngắt không rõ sống chết. Chúng chỉ dừng lại khi đã đánh mệt, hai tên cai ngục ra cái bàn nhỏ kê gần đó ngồi uống nước nghỉ ngơi.
Bấy giờ tôi mới có thời gian dùng đôi mắt sưng vù và mỏi mệt nhìn rõ ràng hơn căn phòng 610. Căn phòng khá rộng, diện tích 10m x 10 m xung quanh bức tường treo những con người ở đủ mọi tư thế khác nhau.
Có người hai cánh tay giơ thẳng qua đầu, hai cổ tay bị cột chặt lại rồi treo cơ thể thẳng đứng lên mà chân không chạm đất, trong tình trạng vài ngày như thế sẽ khiến cho cánh tay phạm nhân này bị hủy hoại.
Có người lại bị trói hai cổ chân lại,cơ thể dốc ngược xuống rồi treo lủng lẳng lên. Có người cơ thể gập lại hai cánh tay hai cánh chân bị trói với nhau,quanh bụng cuốn dây thừng rồi cứ thế treo lên.
Có người bị dây thừng quấn liên tục từ cổ chân đến bả vai, sau đó thì treo lên, có người cơ thể uốn ngược lại hai cánh tay hai cổ chân cột lại với nhau rồi treo lên…
Dù ở trong tư thế nào thì cơ thể họ cũng chi chít vết thương đong đầy dấu máu do bị đánh đập thường xuyên và miệng của họ đều bị dán băng dính.
Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng,tên cai ngục mới tới đưa cho tên đánh đập tôi tờ giấy. Gã đọc sơ qua một lượt rồi hai tên lần lượt cắt dây trói cho hai phạm nhân, để họ lên cán và đám cai ngục mới khiêng đi.
-Các ngươi mang họ đi đâu?…
Tôi buột miệng hỏi, một trong hai tên đưa chân đạp vào người tôi, nói.
-Đương nhiên là đi bệnh viện, yên tâm đi, rất nhanh thôi rồi mày cũng được đưa tới đó.
Sau đó bọn chúng dìu tôi dậy, đưa ra phía gần bức tường, hai chân tôi dạng xa rồi bị buộc cổ chân lại, hai cánh tay giơ lên rồi dang ra, cổ tay được cột lại. Chúng trói tôi theo hình chữ đại.
Tôi khó khăn mở miệng.
-Bố nuôi của tôi, thế nào rồi?
-Phải rồi ông bố nuôi của mày…
Gã cười cười rồi nói tiếp.
-Nói sao nhỉ? Hôm đó đưa tới bệnh viên nhưng mà trễ quá, bệnh nặng…Chết rồi.
Làn khí hắc ám từ cơ thể bọn chúng lan ra càng mạnh, càng đậm, không ngừng uốn lượn rồi từ từ bủa vây lấy tôi…
-Chết rồi?
Tôi thẫn thờ hỏi, cảm giác như mọi thứ trở lên nhạt nhòa rồi tất cả biến mất chỉ còn lại màu đen u tối. Cảm giác như tôi không còn tồn tại, hoặc là thân xác này đột nhiên nhẹ tới mức không còn trọng lượng.
-Chết rồi?
-Không cần quá bi thương, rất nhanh thôi rồi mày cũng được gặp ông ấy.
Gã cười hô hố, tôi cảm thấy âm thanh đó thật vô cùng khó chịu, phải chi gã ngậm miệng lại. Tôi thấy dòng hắc khí cuốn lấy cánh tay đang cầm dùi cui điện và thế là từ từ gã run rẩy, hoảng sợ kinh nghi đưa nó vào miệng mình. Sau đó dòng điện từ dùi cui lan tỏa trong khoang miệng, tên cai ngục còn lại bấy giờ mới hết bàng hoàng mà hốt hoảng lao tới kéo cánh tay của gã ra.
-Bá Ngư Khuyên, mày làm cái gì vậy?
-Không…tao…tao…có muốn …làm thế đâu…
Tôi không thích chuyện dừng lại ở đây, lại thấy dòng hắc khí bao vây lấy cánh tay của gã kia. Tự động gã rút lấy con dao găm bên hông sau đó run run cứa một đường lên cổ tay bàn tay kia, máu đỏ tươi cứ thế trào ra.
Gã kia lại lao tới giật lấy lại con dao găm, tiếp theo hai tên kinh hãi sợ sệt ngó quanh một vòng, trên bức tường treo các phạm nhân…
Hai gã lùi lại mấy bước, tên vừa cho ăn điện khó khăn tự hỏi.
-Rốt cuộc…Là xảy ra chuyện gì? Tại sao…Ban nãy, chúng ta lại…
-Hay đổi ca trực, tao nghĩ chắc chúng ta cần nghỉ ngơi?
Muốn chuồn sao? Tôi lại thấy dòng hắc khí cuốn lấy cánh tay của hai tên đó, một tên tự dùng dùi cui liên tiếp phang vào đầu bản thân. Sau đó lại mở dòng điện dí lên mặt lên cổ, mùi da thịt bị cháy khét lẹt bốc lên thế nhưng gã vẫn không dừng lại, liên tục tự dí điện lên khắp thân thể kèm theo tiếng cười man dại cơ hồ đã phát điên chẳng còn biết tới đau đớn.
Tên kia lại dùng dao găm rạch một đường lên mặt sau đó gã nhìn dòng máu trên lưỡi dao rồi thè lưỡi ra liếm. Tiếp đó một tay gã cầm lấy cái lưỡi của bản thân kéo dài ra thêm, bàn tay kia từ từ di động lưỡi dao lại, từ từ cắt qua như người ta thái miếng thịt lợn bằng một con dao cùn.
Gã vất đoạn lưỡi đỏ lòm máu thấm, tiếp đó lại cầm lấy một bên tai, con dao run run di chuyển tới, từ tốn cứa đứt như người ta cưa khúc gỗ, kéo qua kéo lại, kéo qua kéo lại vô cùng chuyên tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!